Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

Chương 44: Chương 44: Chương 54 + 55




Một ngày mới đến, mọi thứ hứa hẹn đầy bất ngờ!!!!

Sau khi vào đến phòng làm việc, Lâm Bình Anh gửi tư liệu qua, chat voice cùng Sư Phụ hắn. Mọi việc đã ổn, cũng điều tra ra được kha khá, bên kia nhận được fax, giọng cười lớn vang qua:

- Thật quá tốt! Không ngờ cháu ta lại có thể giỏi như vậy, trụ vững Devil qua cơn khó khăn đó. Trần Chí Minh, không ngờ con của mày lại có năng lực như vậy.

- Sư phụ, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì? – Lâm Bình Anh hỏi lại

- Liên hệ với Hắc Ưng, tìm cách hợp tác, tìm cách cài người vào tổng đà của chúng. Hơn nữa ta sẽ gửi cho con danh sách một số Phân Đường Chủ trước đây, con tìm cách liên lạc với bọn họ, nói ra mong muốn của ta.

- Vâng thưa thầy!

- Công ty của con, có thể trụ vững phải nhờ vào sự hậu thuẫn nào đó của thế giới ngầm thì mới mong có cơ hội phát triển. Con cũng phải cẩn thận, Trần Minh Diệp không phải trò đùa đâu, con hiểu chứ? Ta chắc chắn hắn nhờ sự hỗ trợ từ ngoại quốc, con cố gắng tìm xem hiện tại hắn ở nơi nào, chỉ có như vậy con mới biết được mối quan hệ từ bên ngoài của hắn. Ta sẽ gửi người hỗ trợ con, cứ yên tâm!

- Con hiểu thưa thầy.

- Yên tâm đồ đệ tốt! Trong những đệ tử của ta, con là người thông minh, hiểu ta nhất, ta sẽ để Trung Thành qua hỗ trợ con từ phía sau! Thôi con làm việc đi, ta có việc rồi!

- Vâng thưa thầy!

Đầu bên kia cắt tối đen. Hắn biết việc của sư phụ là gì! Chẳng phải là tới giờ cùng với lão bà kia sao?

Hắn cũng chẳng quan tâm, sư phụ làm những chuyện gì, hắn biết do ông mưu thành sự nghiệp, nhẫn nhịn lấy lòng lão bà kia! May thay bà ta không có con cái mới cưng chiều Trung Thành sư huynh, để cho anh ấy kế tục sự nghiệp kinh doanh của bà ta.

Gấp máy tính, anh lại trầm ngâm suuy nghĩ về chuyện của Thanh Ngọc. Muộn thì cũng muộn rồi, yêu cũng khắc cốt ghi tâm rồi, thấy cô hạnh phúc anh chỉ đành im lặng để nhìn thôi.

Tương lai anh còn quá mờ mịt, đối diện với Bang chủ Devil là điều nguy hiểm, anh không thể để cho cô cuốn vào vòng xoáy thù hận này. Nhắm mắt dưỡng thần, anh cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.

Tối nay, Dương Linh lại đến gặp Cao Vinh, hắn ta cho người đến đón cô. Vào khách sạn, cô đi vào cánh cửa vệ sỹ đã mở sẵn. Trong phòng, vẫn như mọi lần trước, căn phòng quen thuộc, cao nhất khách sạn King!

Chỉ là hôm nay, tựa như Cao Vinh không quan hệ với những người khác, mà ngồi bên cạnh một bàn ăn, đang nhâm nhi ly rượu vang, bộ dáng suy nghĩ. Thấy cô vào, hắn hất đầu ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh.

Cũng không nói gì, cô kéo ghế ngồi xuống.

- Em uống rượu chứ? – Cao Vinh hỏi 1 câu.

- Cũng được! – Dương Linh gật đầu.

Rồi lại rót ly rượu cho cô. Cô cảm thấy khó hiểu khi thái độ hôm nay của Cao Vinh hơi khác so với ngày thường, cô nhìn hắn rất khó hiểu. Như hiểu được ánh mắt của cô, Cao Vinh chỉ nói 1 câu:

- Hôm nay là sinh nhật tôi!

- À…Chúc mừng anh! – Dương Linh vỡ lẽ.

- Em không nhớ sinh nhật tôi?

- Xin lỗi! Dạo này tôi bận quá, cũng lâu rồi không gặp anh nên tôi cũng không rõ lắm!

- Ừ cũng phải! Chuyện cũng đã qua gần 12 năm rồi! – Cao Vinh cười – Thời gian trôi qua thật nhanh, tôi cũng đã hơn 30 tuổi rồi.

- Cũng đúng! Tôi cũng đã gần 30!

- Hân Hân cũng đi được 12 năm rồi! Tôi thật nhớ nó! – Cao Vinh trầm mặc

- Cậu ấy ở trên đó chắc sẽ quan sát anh! Anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa – Dương Linh cũng mở miệng an ủi.

Hân Hân là em gái, là người thân duy nhất còn lại của Cao Vinh.

Hắn rất yêu thương em gái và luôn dành cho cô ấy mọi thứ tốt đẹp. Ấn tượng đầu tiên khi cô gặp Cao Vinh là một người đàn ông nghiêm nghị, lạnh lùng với mọi người nhưng chưa bao giờ lạnh lùng với Hân Hân.

Cô luôn hâm mộ cậu ấy, vì có người anh như Cao Vinh. Chỉ tiếc rằng tai nạn 12 năm trước đã đưa cậu ấy đi về bên kia thế giới vào cái tuổi 16, tuổi đẹp nhất của một người con gái.

Cô còn nhớ rất rõ cái buổi chiều đó, lúc Hân Hân đang được cấp cứu trong phòng, Cao Vinh đã chạy như điên đứng trước phòng cấp cứu. Sau khi bác sỹ nói vào gặp lần cuối, Cao Vinh đã lạc lõng bước vào phòng, chỉ nắm tay Hân Hân, im lặng.

Sau khi Hân Hân trút hơi thở cuối cùng, hắn cũng vậy cho tới khi lo xong đám tang cho Hân Hân. Mặc dù ghét hắn, kẻ đã cướp đi cuộc đời con gái của cô nhưng cũng không phủ nhận, cô rất đau lòng cho Cao Vinh.

Sau đó cô nhìn thấy hắn đến phòng Hân Hân, ở trong đó hơn 1 ngày trời. Nếu như Viên, Tĩnh hai người vệ sỹ thân cận không nhờ cô vào phòng Hân Hân khuyên Cao Vinh, thì chắc hắn đã chết ở trong đó.

Phờ phạc, thơ thẩn, râu ria lởm chởm là hình ảnh cô nhìn thấy lúc bước vào phòng đó.

Cô cũng chỉ nói: “ Hân Hân sẽ không muốn anh như vậy đâu” rồi hắn đã khóc. Lần đầu tiên sau 3 năm quen biết hắn, cô mới thấy người đàn ông này khóc. Đau đớn, cô đơn là cảm giác cô cảm nhận lúc đó. Đến bây giờ, cô vẫn hiểu, người đàn ông này vẫn còn đau lòng, mỗi khi đến ngày giỗ của Hân Hân, cô biết hắn khóc.

Mải mê với dòng hồi tưởng, cô không biết Cao Vinh đến gần. Cho đến khi một vòng tay mạnh mẽ ôm cô từ sau, cô mới giật mình.

- Đừng nhúc nhích! Tôi chỉ muốn ôm em! – Cao Vinh nói – Tôi cũng nghĩ là em đã quên sinh nhật tôi, tôi không trách. Có phải, em rất ghét tôi hay không?

- Cũng không phải! – Dương Linh lắc đầu.

- Vậy thì em nghĩ về tôi như thế nào?

- Không ghét, không hận, không yêu! – cô trả lời.

- Em không có cảm giác gì sao? Linh Linh? – Cao Vinh thâm tình hỏi – Đã lâu rồi nhỉ? 12 năm rồi cũng không gọi đến cái tên này rồi!

- ………………………….. – Dương Linh không nói gì.

- Sao em không nói gì?

- Không phải anh nói không nên có cảm giác gì với anh hay sao? Vậy sao bây giờ anh còn hỏi tôi có cảm giác gì với anh?

- Ừ tôi có nói như vậy! Nhưng bây giờ, tôi thấy hối hận! Đáng lẽ tôi phải để em có cảm giác với tôi mới phải, dù là hận!

- Anh………- Dương Linh giật mình.

Ban đầu, không phải cô không có cảm giác gì với Cao Vinh. Lúc mới gặp, là sợ hãi. Khi chuyển đến ở cùng Hân Hân, vì Cao Vinh đi công tác thường xuyên, cô lúc gặp lúc không, cô có hơi thấy nhớ. Cô mong người đàn ông của mình cũng yêu thương mình như Cao Vinh yêu thương Hân Hân. Khi mới trở thành người phụ nữ của hắn, cô mong hắn sẽ đối tốt với cô, sẽ chịu trách nhiệm với cô, cô có chút mong chờ. Sau này, khi hắn nói cô như búp bê bên mình hắn, cô là hận.

Dần dần là chai lỳ cảm xúc, là không còn cảm giác. Bây giờ ư? Cô cũng tự hỏi, cảm giác là gì?

- Linh Linh! Tôi gọi em như vậy được chứ? Như trước đây? – Cao Vinh hỏi.

- Tùy anh thôi, dù sao cũng chỉ là một cái tên!

- Tôi không muốn bất cứ ai gọi em như vậy! Em hiểu ý tôi chứ?

- Tôi hiểu! Với lại cũng chẳng có ai gọi tôi như vậy ngoài anh và Hân Hân.

- Hôm nay sinh nhật tôi, đã 33 mùa xuân rồi, chúng ta cạn ly chứ! Không nhắc đến những chuyện trước đây.

- Ừ! – cô gật đầu.

- Cạn ly!!!!

Hai người uống rượu, chẳng nói gì nữa. Cho tới khi Cao Vinh uống ngà ngà say, Dương Linh đỡ hắn lên giường. Cỡi cho hắn chiếc áo ngoài, cô định bước đi, thì Cao Vinh kéo tay cô, đè cô dưới thân.

Ánh đèn mờ mờ, cô thấy mặt hắn đầy vẻ say đắm, một nụ hôn hắn đặt nhẹ lên môi cô, tha thiết.

Định vùng vẫy, cô chỉ nghe hắn nói một câu làm cô cứng đơ:

- Linh Linh! Tôi yêu em!

Nói đến đó, Cao Vinh luồn tay vào áo cô, xoa nắn đôi gò bồng mềm mại, đầu môi dây dưa không dứt. Từ từ cởi hết cúc áo chiếc sơ mi công sở cô còn mặc trên người, rồi đến chiếc chân váy đen.

Bộ đồ lót đen có viền tơ mềm mại, làm nổi bật làn da của cô, điều này làm hạ thân Cao Vinh dần có phản ứng. Dương Linh còn chưa kịp hồi tỉnh, cô đã phải đối mặt với trận kích thích đầy mê hoặc của Cao Vinh. Không khí trong phòng nóng lên, mọi thứ trở nên hư ảo.

Chẳng còn những lời nói, trên chiếc giường lớn, hai bóng người dây dưa không dứt, những tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ mê hoặc mọi giác quan. Nhẹ nhàng thôi nhưng lại trở thành bước ngoặt mới cho ai đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.