Niệm Niệm Có Ăn

Chương 37: Chương 37




Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Mới có ba ngày trôi qua, thư sinh kia đã sao chép xong toàn bộ kinh Phật, và gửi đến nhà ta, Lạc Cầm ra trả tiền, lúc quay về liền cảm thán với ta một cách kinh ngạc: “Tiểu thư, người này cũng quá giỏi rồi ạ.”

Ta lật xem qua loa một chút, không thể không gật đầu: “Đúng là rất có năng lực, chỉ tiếc là tài năng này không được dùng vào việc chính đáng, lại biến thành một tai họa lớn.”

“Hả?” Lạc Cầm hơi nghi hoặc, lại nói tiếp: “Lúc nãy trên đường về, em đã gặp bằng hữu của đại công tử rồi ạ, hình như còn đang nói cái gì mà tỷ võ chiêu thân.”

“Tỷ võ chiêu thân?” Ta vừa nghe được liền dồi dào sức sống, “Ai cơ?”

“Hình như là tiểu thư nhà Lý Tướng quân ạ.”

Lý Quân Cầm?

Ta hơi thất vọng: “Nếu là tỷ võ chiêu thân thì ca ca không có nổi một chút đất diễn rồi, Lý tỷ tỷ đây là không muốn gặp lại ca nữa hay sao?”

“Tiểu thư, người nói thử xem, trong kinh thành sẽ có những vị công tử nào tham gia ạ?”

“Đương nhiên là những người ái mộ (yêu mến) nàng ấy rồi.”

Cũng không biết liệu tên cao to có tham gia không nhỉ.

“Vậy cũng chưa chắc đâu ạ.” Khuôn mặt Lạc Cầm rất nghiêm túc, “Những người tham gia cũng có thể là vì quyền lực của phủ Tướng quân, muốn trở thành rể hiền (1) của Lý Tướng quân ạ.”

“Em nói cũng đúng.” Ta đồng ý, nói: “Có điều là tuổi tác của Lý tỷ tỷ cũng lớn rồi, trong lòng Lý Tướng quân vội vàng, nên mới cho ra hạ sách này.”

Nhưng mà sự việc thế này thì chắc ca ca sẽ đau lòng lắm đây.

Không quan tâm nữa, cứ làm như trong thoại bản đi, tình yêu bi kịch vẫn là phải kết thúc sớm mới tốt, có lẽ việc này đối với ca ca mà nói, lại là việc tốt cũng nên?

Ta lại hào hứng lên: “Lúc nào thì bắt đầu tỷ võ chiêu thân? Chúng ta cũng đi xem xem.”

Khuôn mặt Lạc Cầm kinh ngạc: “Tiểu thư, người không sợ bọn kẻ cướp hay bắt cóc nữa rồi ạ? Nhỡ đâu lại bị giống lần trước, thì chúng ta phải làm thế nào mới được ạ?”

“Không sao.” Ta vỗ về Lạc Cầm, nói: “Sự việc đều đã qua lâu rồi, khẳng định là mấy tên này đã bỏ qua ta. Chúng ta cứ mang thêm hai người nữa, đặt trước một nhã gian, xem chút ít náo nhiệt rồi rời đi là được.”

·

Sau đó, vào ngày tỷ võ chiêu thân, ta ở trên tầng hai của một quán ăn đối diện võ đài, gọi một chút điểm tâm và trà, ngồi cạnh cửa sổ xem náo nhiệt.

Nhà Lý Tướng quân chọn địa điểm tỷ võ chiêu thân ở phía trước Thiên Tường lâu, quán rượu nổi tiếng nhất trong thành, một võ đài cực lớn đã được dựng lên trước cửa quán, xung quanh là quần chúng xem náo nhiệt, và hạ nhân của phủ Tướng quân.

Trần Thiến Thiến đang đứng bên cạnh ta, bám vào khung cửa sổ, ngó ra ngoài, đôi khi lại thông báo cho ta tình huống bên dưới:

“Người kia không phải là Mễ Chính - tân khoa trạng nguyên năm ngoái sao, hắn cũng biết võ à?”

“Ồ, quả nhiên là thế, một chiêu thôi đã bị đá xuống đài rồi, muội nói xem hắn đến làm gì chứ, đến để tự làm xấu mặt mình hả?”

Ta đang ăn xâu mứt quả mà Lạc Cầm mua cho, không thể không hỏi: “Tại sao Lý Tướng quân lại muốn tỷ võ chiêu thân nhỉ, có phải vì bọn họ chính là thế gia võ thuật không?”

“Không đấu võ chẳng lẽ lại thi văn vẻ à?” Hình như Trần Thiến Thiến cảm thấy câu hỏi này của ta rất ngu ngốc, “Nếu là thi văn thì làm thế nào để phân thắng - bại chứ, mời Thái phó của trường thi tới làm bình phán (trọng tài) à?”

“Lời này cũng đúng.” Ta nghĩ ngợi, vẫn là cảm thấy hơi đáng tiếc, “Lý Quân Cầm tỷ tỷ phong thái hơn người như thế, mà lại dùng cách này để tuyển phu tế (chồng), đúng là làm cho người ta rất không thoải mái. Tỷ nói xem, nếu mà người thắng cuối cùng là một nam tử xấu xí, thế thì phải làm thế nào đây?

“Nếu là như vậy, khẳng định Lý Tướng quân sẽ đi tìm người đánh hắn xuống đài, đừng có lo lắng vớ vẩn nữa.” Trần Thiến Thiến thở dài, nói: “Nhưng mà, lẽ ra Lý Quân Cầm tỷ tỷ có thể vào cung làm Hoàng phi đấy, bây giờ lại muốn tỷ võ chiêu thân trong quần chúng, khác biệt quá lớn rồi.”

Ta cũng thấy hơi khó thở, rất nghiêm túc xem đấu võ ở đối diện, lặng lẽ không lên tiếng.

Cứ thế cho đến khi đã thi đấu được mười mấy vòng, sắp đến lúc kết thúc, chúng ta đều bắt đầu bất bình thay Lý tỷ tỷ:

“Tại sao phủ Tướng quân vẫn chưa phái người lên đạp tên kia xuống thế nhỉ?”

Lúc này, người đứng trên đài là một tên béo, cả người đều là mỡ, đang vỗ ngực, ha ha cười lớn, hét to với phía dưới: “Lý tiểu thư, đợi Chu Đại Thắng ta đến cưới nàng nhé!”

Mọi người dưới đài đều đang xem náo nhiệt, có người hét: “Ngươi không xứng với Lý tiểu thư, mau xuống đi!”

Tiếng nói như vậy vừa mới phát ra liền có khá nhiều người cũng hét lớn theo: “Chu Đại Thắng xuống đi!”

“Chu Đại Thắng xuống đi!”

Chu Đại Thắng lại rất kiêu ngạo, nói: “Ta đấu võ thắng, dựa vào cái gì mà lại không xứng với Lý tiểu thư?”

Ôi, nghĩ đến Lý tỷ tỷ nhìn thấy trò hề này chắc là trong lòng cũng sẽ không thoải mái đi.

Ta không nhịn được mà nói: “Tại sao Lý Tướng quân lại vội vàng như thế chứ? Không phải nói là muốn tìm Hoàng thượng chỉ hôn sao?”

Trần Thiến Thiến lắc đầu: “Chỉ hôn cũng khó khăn. Hoàng thượng đối với Quân Cầm tỷ tỷ là tình cũ khó quên, trong triều cũng không có ai dám đứng ra xin cưới Lý tỷ tỷ, Lý Tướng quân chỉ có thể đưa ra hạ sách này mà thôi.”

“Á?”

Ta nghĩ tới cảnh ngộ của mình, lại có cảm giác cảm thông vạn phần với Lý tỷ tỷ.

Nhưng đúng vào lúc này, ai có thể giống Thế tử cứu ta, dám đứng ra cứu Lý tỷ tỷ đây?

“Lâm Niệm, muội mau nhìn kìa!” Khi còn đang nghĩ ngợi thì Trần Thiến Thiến kích động quay đầu lại, chỉ về đối diện, “Ca ca muội! Ca ca muội lên đài đấu võ rồi!”

“Cái gì?”

Ta nhanh chóng ngó đầu ra ngoài cửa sổ, cái người đang đứng đối diện với tên béo kia quả đúng là ca ca của ta.

Trần Thiến Thiến khâm phục mà vỗ vai ta: “Lâm Niệm, không nhìn ra đấy, mặc dù muội chẳng có võ vẽ gì, ca ca muội lại cũng không tồi đâu, hữu dũng hữu mưu.”

“Cái gì cơ.” Ta khóc không ra nước mắt, “Ca ca muội hoàn toàn không biết võ! Ca đây là muốn tìm chết hay sao?”

·

Nửa canh giờ sau, ca ca bị tên béo kia đá cho ngã sấp xuống lần thứ mười lăm.

Toàn thân ca đầy bụi đất, đầu tóc rối loạn, trên mặt bầm tím, nhìn có vẻ bị thương cũng không nhẹ. Ta gấp gáp đến mức cắn rách cả môi, cũng không dám nhìn tiếp, trực tiếp quay người, đi xuống lầu.

“Ơ, Lâm Niệm, muội đi đâu đấy?” Trần Thiến Thiến cũng gấp lên, chạy theo ta xuống.

Ta nhanh chóng chạy ra ngoài, qua đường, lách từng chút một qua đám người đang chen chen chúc chúc, cuối cùng cũng lách được đến sát đài thi đấu.

Những người ở xung quanh đang bàn tán xôn xao: “Đây là công tử nhà ai thế, đều bị đánh thành ra dạng này rồi, không biết người nhà hắn sẽ đau lòng đến mức nào nữa?”

“Đúng thế, như thế này rồi còn chưa nhận thua đi, đấu võ cái quái gì đâu.”

“Như các ngươi nói, khẳng định là công tử này rất ái mộ Lý gia tiểu thư, thà chết trên võ đài cũng không muốn nhận thua đâu.”

“Đúng là một tên si tình.”

Ca ca nằm trên đài, ôm ngực, hình như là thật sự rất đau, bình thường đều hi hi ha ha chả ra bộ dạng nghiêm chỉnh gì, thế mà lúc này rất cứng đầu. Ca nằm nghỉ một lúc, rồi lại xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi dậy.

Tên béo đứng ở đối diện, tràn đầy biểu cảm xuân phong đắc ý (mọi việc thuận lợi), to mồm hỏi trọng tài ở dưới đài: “Nếu ta đánh chết hắn thì quan phủ cũng không được bắt ta đấy!”

Phía trước đài có một dãy bàn ghế, mội đội trọng tài đang ngồi, nhìn có vẻ đều là tướng lĩnh trong quân, lúc này cũng đang sôi nổi nghị luận. Một nam tử có râu trong số đó đứng lên, lên đài, đến gần ca ca, khuyên: “Lâm công tử, ngươi đi xuống thôi, việc gì phải thế chứ?”

Ca ca sống chết đều không muốn đi, ho mấy tiếng rồi lại vùng vẫy đứng lên.

Ta thấy cả khuôn mặt ca đều là máu và mồ hôi, trong phút chốc liền suy sụp, không nhịn được mà hét to: “Ca, ca đi xuống đi mà! Muội xin ca đấy! Ca mau xuống thôi!”

Ca ca nghe thấy giọng của ta, quay đầu lại một cách chậm rì rì, nhìn ta, bốn phía xung quanh như là đều bị chạm đến đáy lòng, một mảnh yên tĩnh, ca nhẹ nhàng nói với ta: “Lâm Niệm, ca có thể được!”

Ca vừa nói xong câu này thì tiếng vỗ tay dưới đài vang dội như sấm.

Đám huynh đệ của ca ca ở dưới đài đều kích động hẳn lên, hét to: “Lâm Càn, đứng lên, đừng có làm con rùa rụt đầu nữa!”

“Lâm Càn, nam tử không thể yếu đuối như vậy!”

“Lâm Càn, đừng có làm cho nam tử chúng ta mất mặt đấy!”

Ta vừa tức giận, vừa gấp gáp, không nhịn được mà rơi nước mắt, muốn chạy lên đài nhưng lại bị hạ nhận của phủ Tướng quân giữ lại, chỉ có thể tiếp tục thét lên: “Ca, ca đi xuống đi, chúng ta về nhà thôi, đừng đấu nữa!”

Trong lòng ta nghĩ: Lý tỷ tỷ không hề thích ca, vì sao ca phải làm đến mức độ này cơ chứ?

Căn bản là ca ca không nghe ta, cuối cùng cũng đứng lên được, mặc dù thân thể lung lay nhưng giọng nói lại vẫn kiên định như cũ: “Một ván cuối cùng, nếu vẫn không được thì ta sẽ bỏ cuộc.”

Tướng lĩnh kia không biết làm sao, chỉ có thể đi xuống đài.

Tên béo nhíu mày nhìn ca ca, hình như là đang suy tính nên làm thế nào để thắng mà không làm bị thương ca ca quá nặng.

Rốt cuộc thì ca ca cũng có thể đứng yên, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, ca ca cũng im lặng, dường như đang tích góp từng chút sức lực một, “A” một tiếng, lao tới phía tên béo.

Tim ta như bị siết chặt lại, theo trực giác thì không dám nhìn, nhưng sợ ca bị chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên không dám không nhìn, cả người căng cứng, cảm thấy trái tim cũng đang run rẩy.

Tên béo kia không hề động đậy, cứ đứng ở chỗ cũ đợi ca ca. Ta thấy hắn nhấc tay lên, cứ như là chỉ khắc sau sẽ ung dung, thoải mái quật ngã ca ca vậy. Đợi khi ca ca lao tới bên cạnh hắn, đấm một cái nhẹ bỗng mà hắn lại loạng chà loạng choạng ngã xuống.

Người xung quanh vừa thấy thì đếu kích động tới không chịu nổi, hét lên rất to: “Lâm công tử thắng rồi! Lâm công tử thắng rồi!”

Ta còn nghe thấy mấy cô nương đang bàn tán: “Lâm công tử quá thâm tình rồi, đến trời xanh cũng phải cảm động.”

Ca ca đứng trên đài, nhìn nắm đấm mình mới xuất ra, hình như là cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mấy trọng tài cũng kích động đi lên, giơ cánh tay ca ca, thét lớn: “Lâm công tử thắng!”

Ca ca được mọi người vây quanh, lại nhìn ta ở dưới đài, cười một cái vừa tự hào lại vừa suy yếu.

Ta lau nước mắt, cũng nở nụ cười với ca ca, lập tức nhìn thấy ô cửa sổ tầng hai của căn lầu phía sau đài.

Người khác không nhìn được, nhưng ta lại thấy rất rõ ràng, vừa nãy, chính từ chỗ đó, có người bắn ra một hòn đá nhỏ, hướng vào ngực tên béo, chuẩn xác tới mức không gì có thể so sánh được, làm tên béo trúng một kích này liền ngã xuống.

Là ai nhỉ?

Là Lý Quân Cầm sao?

Tất cả mọi người đều đang hoan hô, cổ vũ ca ca, trên phố bỗng truyền tới tiếng vó ngựa “lộc cộc” to như sấm đánh, tiếp theo còn có tiếng khua chiêng gõ trống: “Thánh thượng đi tuần, mọi người mau lùi về sau, nhường đường!”

Hoàng thượng cũng đến đây?

Người dân ở xung quanh lại bị chấn động, thấy long liễn (xe của vua) đi đến thì đều quỳ xuống, châu đầu ghé tai, đoán xem vì nguyên nhân gì mà Hoàng thượng lại xuất cung.

Khi ta quỳ cùng với mọi người, trong lòng cũng đang nghĩ sao Hoàng thượng đến đây làm gì nhỉ? Lẽ nào là đến xem bến đỗ của tình cũ hay sao?

Nhưng mà hình như là ta đoán sai rồi, khi đến trước mặt Thiên Tường lâu thì long liễn cũng chẳng buồn dừng lại chút nào, người dân cũng không dám nói chuyện nữa, lặng ngắt như tờ (2), đều đợi Hoàng thượng đi qua.

Ai mà biết được đúng vào lúc này, bỗng nhiên có người xông ra chặn trước xe ngựa: “Thánh thượng, tiểu nhân có oan khuất ạ!”

·

Một ngày nhốn nháo hoảng loạn (3) cuối cùng cũng đã kết thúc, nương vừa nhìn thấy bộ dáng thảm hại của ca ca thì tức không chịu nổi, ồn ào muốn đi dạy dỗ tên béo kia, lại bị cha giữ chặt lại.

Lang trung (thầy lang/bác sĩ) đã đợi sẵn ở trong phòng, khi ca ca được Thị Mặc đỡ vào phủ thì bỗng quay đầu lại, cười với chúng ta: “Thế nào, Lâm Càn con không làm mất mặt người Lâm gia đấy chứ ạ?”

Cha nương có chút vẻ xúc động.

Ta đứng ở cửa lớn nhìn một màn này, trong lòng rất xúc động. Đang chuẩn bị đi theo thì đột nhiên có một nha hoàn cưỡi ngựa đến: “Xin hỏi, có phải là phủ Lâm Ti vụ không?”

Hạ nhân gác cửa trả lời phải, nha hoàn kia cũng dễ nhìn, khuôn mặt lanh lợi, nhanh nhẹn xuống ngựa, nhìn ta, hỏi: “Xin hỏi, có phải Lâm tiểu thư không ạ?”

Ta gật đầu.

Nàng cười nói: “Đây là kim sang dược mà cô nương nhà em gửi cho Lâm công tử ạ, cô nương nhà em còn muốn chuyển lời, Lâm công tử hôm nay thật giống một nam tử hán!”

Lạc Cầm vội tiến lên nhận bình thuốc, ta kinh ngạc toàn phần: “Cô nương nhà em là Lý Quân Cầm tỷ tỷ sao?”

Nàng gật đầu, cười híp mắt, nói: “Nói không chừng thì về sau bọn em đều phải gọi Lâm công tử một tiếng cô gia ạ.”

Nói xong liền hành lễ với ta, quay người, lên ngựa, đi mất.

Lạc Cầm rất vui vẻ, cười nói: “Xem ra là Lý tiểu thư đã thay đổi cách nhìn về công tử rồi ạ.”

Ta gật đầu, trong lòng lại nhớ tới một chuyện khác: Người chặn Thánh giá hôm nay là ai thế nhỉ?

Có phải là người mà ta nghĩ không?

~~~~~~~~~~

(1) Bản gốc “Thừa long khoái tế”

(2) Bản gốc “Nha tước vô thanh”

(3) Bản gốc “Binh hoảng mã loạn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.