Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Rất nhanh đã đến ngày ta phải nộp bài.
Ta vốn tưởng là Công chúa bị cấm túc, nhất định sẽ ăn chay niệm Phật, tự mình kiểm điểm, không rời Quan Thế Âm Bồ tát. Kết quả là cung nữ lại đưa ta đến ngự hoa viên, nói Công chúa đang du hồ.
Thế thì còn gì là cấm túc chứ?
Đây cũng quá thong dong rồi.
Ta lặng lẽ oán thầm trong lòng, ngoài mặt cười tươi, nói với vị cung nữ Ngọc Vãn kia: “Vậy thì ta không nên đi quấy rầy Công chúa rồi, làm phiền Ngọc Vãn cô cô mang kinh Phật giao cho Công chúa.”
Cung nữ liền thay đổi thái độ: “Công chúa cho gọi, lý nào lại có thể từ chối được?”
Hừ, cáo mượn oai hùm.
Ta chẳng còn cách nào, chỉ có thể đợi thuyền hoa của Công chúa vào gần bờ, lại đi theo cung nữ kia lên thuyền, thì thấy Ngũ Công chúa đang nằm bò ở cửa sổ khoang thuyền, hai tay chống cằm, khuôn mặt phiền muộn, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Ta hành lễ, nàng gật đầu, vô cùng buồn chán nhìn chồng kinh Phật một cái, hỏi: “Lâm Niệm, mấy ngày nay ngươi ở nhà chép kinh, có nghĩ ra được biện pháp nào để trị Tần Nhược chưa?”
Ta…..
Công chúa bị nhập ma rồi hả?
Ta chỉ có thể lắc đầu, trả lời hết sức thành thật: “Thần nữ vừa nhát gan, lại ngu xuẩn, thật không nghĩ ra được cách nào ạ.”
“Không có tiền đồ.” Ngũ Công chúa dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép nhìn ta, tức giận nói: “Nếu không phải là những người nối giáo cho giặc (1) như các ngươi quá nhiều, thì làm sao Tần Nhược có thể nuôi lá gan của ả lớn đến như thế được. Ta nghe nói, lần trước ả còn dám bôi nhọ sau lưng Thành thân vương phủ, Vương phi lại không hề xé xác ả, thật không hiểu là nghĩ như thế nào nữa.”
Ta cúi đầu, không lên tiếng, trong lòng nghĩ: là một Công chúa mà muốn trừng trị một người lại còn phải theo đường ngang ngõ tắt, cứ quang minh chính đại đánh một trận không phải là được rồi sao, nếu không thì làm Công chúa đúng thật là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngũ Công chúa thấy ta không ho he gì, cũng lười để ý đến ta, xua tay cho ta lui xuống.
·
Giao xong kinh Phật, y hệt gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa, ta cảm thấy không khí trong hoàng cung dường như đã trong lành hơn nhiều.
Nói lại cũng đúng, phong cảnh ở đây thật đẹp, tường đỏ, ngói vàng, cứ đi một đoạn thì lại thấy được mấy cây đại thụ cao chọc trời, kể cả trong ngày hè nắng chói chang chắc cũng không thấy nóng nực.
Ta cứ đi tiếp, rồi nghĩ lại đối thoại vừa rồi với Công chúa, không nhịn được liền nhếch môi cười.
Như vậy thì xem ra, nhất định là Ngũ Công chúa không thèm để ý đến ta, cũng sẽ không tìm ta phiền toái cái gì nữa rồi.
Ta đúng là thông minh tuyệt đỉnh!
“Lâm tiểu thư, nhanh lên.” Ngọc Vãn cô cô đang dẫn đường dừng lại đợi ta, “Mấy ngày này nên đề phòng một chút, không thể tùy ý đi lại trong cung, không để ý một tẹo thì có thể gặp tai họa đấy.”
Ta hơi tò mò: “Tại sao?”
Vốn tưởng là cung nữ sẽ không cho ta biết, nhưng mà vị này chắc cũng là người có tính không biết giữ mồm, thần thần bí bí nói với ta: “Mấy ngày nay, tâm trạng của Hoàng thượng không được tốt lắm.”
Tâm trạng Hoàng thượng không tốt?
Lập tức, chuông báo trong lòng ta kêu to, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tăng nhanh tốc độ, chỉ hận không thể chạy cho nhanh ra cổng lớn hoàng cung được, thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Ai mà biết, vừa mới ra khỏi ngự hoa viên, rẽ một lần, đi qua một đại điện không biết tên gì, xuống cầu thang, chúng ta liền trực tiếp chạm mặt với chính vị Thiên tử có tâm trạng không tốt.
Cung nữ này đúng là mồm thối!
Ta cùng cung nữ lập tức cúi đầu hành lễ, không dám động đậy gì, chỉ hận không thể biến mất ngay lúc đó, trong lòng thì mặc niệm: Hoàng thượng không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Trước mắt lại xuất hiện một đôi ủng đen có thêu rồng vàng ở bên cạnh, một giọng nói dường như rất quen thuộc vang lên: “Ngươi là người nào, ngẩng đầu lên.”
Ta căng thẳng đến mức túm chặt góc váy, ngẩng đầu, cố khống chế bản thân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng dám tò mò nhìn thẳng vào mặt Hoàng thượng.
Ta cảm thấy được ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng đang bắn qua lướt lại trên mặt ta.
Vị “Thần tiên ca ca” đã nhận ra ta: “Lâm Niệm, ngươi vào cung làm gì thế?”
Ta chỉ có thể trả lời: “Thưa Hoàng thượng, Công chúa truyền thần nữ có việc ạ.”
“Việc gì?”
Lòng ta thầm kêu khổ mãi, cũng không thể nói là Công chúa để cho ta chép kinh Phật thay nàng được.
Thấy ta không hé răng, ngài bắt đầu mất kiên nhẫn, cất tiếng lạnh lẽo: “Trả lời.”
Ta nhạy bén nghĩ một cách, đúng là cái khó ló cái khôn, nói: “Công chúa muốn ăn tào phớ, truyền thần nữ đi mua mang vào ạ.”
“Tào phớ?”
Công công đứng bên cạnh nhanh chóng tiến đến giải thích: “Bẩm Hoàng thượng, đó là một món ăn của dân gian ạ.”
“À.” Không ngờ được là Hoàng thượng vốn không tin, hừ lạnh một tiếng, “Lâm Niệm, ngươi có biết cái gì gọi là tội khi quân không hả?”
Trong lòng ta rất ngột ngạt, phiền muộn, câu hỏi này thì phải trả lời thế nào cơ chứ? Công chúa và Hoàng thượng, người nào thì ta cũng không thể đắc tội được.
Sau khi không biết làm thế nào, ta đành khẩn thiết nói: “Hoàng thượng, thần nữ nói câu nào cũng là thật ạ.”
Ngài đang đánh giá ta, nghe được câu này thì giận dữ, sắc mặt xám xịt: “Xem ra là ngươi sợ Công chúa, mà lại chẳng sợ Hoàng thượng ta một chút nào!”
Ta kinh ngạc, vẫn còn chưa kịp đáp lời, thì