Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 140: Chương 140




Cái miệng nhỏ mở to kinh ngạc của Đuôi Nhỏ gọi:

- Sở Sở?

Bé con nghiêng đầu hỏi Mộ Sở:

- Sở Sở, mẹ khi nào lại biến thành thô lỗ rồi?

Sắc mặt của Mộ Sở đen lại, quay người, bắt Đuôi nhỏ từ trên cổ Lâu Tư Trầm xuống, cố ý lật mặt nói:

- Con còn không ngủ nữa, đến con mẹ cũng giáo huấn!

- .…..

Đuôi Nhỏ vô tội chu mỏ.

- Đi ngủ!

Mộ Sở nghiêm túc ra lệnh con bé.

Đuôi Nhỏ giật mình mà nhắm mắt lại.

Mộ Sở lại không tốt lành gì mà liếc Lâu Tư Trầm một cái, nhẹ nhàng đuổi khách:

- Anh cũng về đi!

Nhưng Đuôi Nhỏ đã nhắm mắt lại thấp giọng nói:

- Mẹ ơi, sao mẹ lại thô lỗ như vậy chứ, sẽ không có bạn trai nào thích đâu!

Lâu Tư Trầm nhướng nhướng mày với Mộ Sở.

Đây là…… gây sự?

Mộ Sở nhịn xuống, cố ý nói lớn với Đuôi Nhỏ:

- Mẹ con không cần ai thích hết, mẹ đã kết hôn rồi!

Ánh mắt Lâu Tư Trầm đầy ý vị nhìn Mộ Sở một cái, nhưng gì cũng không nói, cuối đầu cong lưng, hôn nhẹ lên đôi má phấn nộm của Đuôi Nhỏ một cái, quyến rũ nhẹ nhàng, đôi mắt hướng về Mộ Sở, sáng loáng:

- Ngủ ngon.

Lời này, dường như nói với Đuôi Nhỏ, nhưng lại cũng như là nói với Mộ Sở.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe đó, mang theo loại cảm giác mê người, trong phút chốc, khiếng cho tim Mộ Sở hoảng loạn.

Đáy tim cô, không có nguyên do mà lại loạn nhịp lên, hai má đỏ hồng, khiếng cô quay người giấu mặt đi, cắn nhẹ môi, có chút thất vọng chán nản bản thân.

Lúc này Lâu Tư Trầm mới mãn nguyện mà quay người, đi khỏi phòng bệnh.

Ra khỏi phòng bệnh, hắn đi thẳng đến khu vực có thể hút thuốc.

Đứng ở khu vực hút thuốc, hút hết hai điếu, thì cảm thấy cảm giác khó chịu trong ngực cũng giảm bớt đi.

Hắn lại châm thêm một điếu thuốc nữa.

Hắn vừa đưa điếu thuốc lên môi, thì thấy Cố Cẩn Ngôn từ bên ngoài bước vào.

Hắn hơi ngẩng người.

Cố Cẩn Ngôn đi vào khu hút thuốc hướng về phía hắn đưa tay ra:

- Cho một điếu.

Lâu Tư Trầm nhìn hắn thâm ý, đưa một điếu thuốc sang cho hắn.

Cố Cẩn Ngôn nhận lấy điếu thuốc, đưa lên miệng, bật lửa, châm điếu thuốc, hút một hơi sâu, rồi phả ra một vòng khói trắng, lại như không não mà hỏi một câu:

- Cưới chị ấy có mục đích gì?

Cánh tay đang cầm điếu thuốc của Lâu Tư Trầm ngưng lại một lúc.

Sau đó, tiếp tục đưa điếu thuốc lên miệng, đốt điếu thuốc lên.

- Mục đích gì cũng không có quan hệ với cậu, tôi không nhất thiết phải nói với cậu bất cứ việc gì.

Lâu Tư Trầm nhẹ giọng, nhưng thái độ rất cứng rắn.

Hắn từ từ phả một hơi khói thuốc ra, híp mắt nhìn Cố Cẩn Ngôn:

- Từ khi nào cậu đoán ra?

- Đường đường là Cô Lang thiếu chủ cũng không tìm ra tung tích của chúng tôi khi chúng tôi ở Dasan, vậy lại bị một bác sĩ nhỏ như anh tìm ra, anh nghĩ xem logic như vậy hợp lý sao?

Lâu Tư Trầm chau mày:

- Điểm này, tôi quả thực sơ sót.

Nhưng cũng vì muốn buột tim cô lại, nếu hắn bình tĩnh một chút, cũng không có kết quả như hôm nay.

- Cậu lén lút bắt vợ tôi đi, khoảng nợ này tôi phải tính làm sao?

Lâu Tư Trầm gẩy gẩy điếu thuốc.

- Nếu không phải vì anh, tôi làm gì mà phải bắt vợ của anh đi? Bởi vì chị ấy không biết rõ đứa bé trong bụng mình là của Lâu Tư Trầm anh hay là của người chồng thần bí Cô Lang của chị ấy, lại lo lắng Cô Lang thiếu chủ biết sự tồn tại của Lâu Tư Trầm anh, từ đó làm hại anh và đứa bé trong bụng của chị ấy, cho nên mới lén lút một mình trốn đến Dasan! Nhưng kết quả, bây giờ không những đứa trẻ bị anh hủy rồi, anh còn nói với chị ấy, anh chính là người chồng thần bí luôn trốn tránh đó của chị ấy! Anh cảm thấy chị ấy sẽ nghĩ như thế nào? Tôi nghĩ chị ấy sẽ điên lên! Cả đời này chị ấy cũng sẽ không tha thứ cho anh!!

Lâu Tư Trầm nặng nề hút điếu thuốc trong tay, đôi mắt u ám như bị khói thuốc nhiễm sắc, cảm xúc ở đáy mắt phức tạp không ngừng biến động, thần sắc lại có chút khó phân biệt, Cố Cẩn Ngôn nhìn hắn nhưng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

- Nếu anh cưới chị ấy, thật sự là do có mục đích, nếu anh còn có lương tâm thì ly hôn đi! Buông tha cho chị ấy! Chị ấy căn bản không thích hợp với anh, chị ấy và Cô Lang căn bản là hai người không cùng một thế giới!

- Không cùng một thế giới thì đã sao?

Lâu Tư Trầm hơi nhướng mày lên:

- Tôi đưa tay kéo cô ấy một cái, thì cô ấy đã qua đây rồi!

- Lâu Tư Trầm, anh quá ích kỉ rồi!

Cố Cẩn Ngôn chau mày.

Nhưng đó là sự khác biệt đối với tình yêu của Cố Cẩn Ngôn hắn và người đàn ông trước mặt anh.

- Đúng! Tình yêu vốn là ích kỉ như vậy! Chẳng lẽ buông tay thì không ích kỉ? Tôi thấy, cái đó là cái rắm! Hơn nữa, còn là cái rắm không thông!!

Hắn không tán đồng!

Lâu Tư Trầm nói xong, quay người rời đi, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn kéo tay lại:

- Anh đừng làm tổn thương chị ấy nữa!

Cố Cẩn Ngôn mở lời cảnh cáo hắn.

Lâu Tư Trầm chỉ nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái, không nhanh không chậm mà nói:

- Cô ấy là vợ của tôi, tôi tự biết bảo vệ cô ấy!

Nói xong, rút tay mình về, rời khỏi.

Đi được vài bước, lại dừng bước.

Không quay đầu chỉ trầm giọng nói với Cố Cẩn Ngôn:

- Chuyện hôm nay, vĩnh viễn không có lần sau!

Lời này, như một lời đảm bảo! Một lời hứa!

Cố Cẩn Ngôn nghe xong, ngẩng ra một hồi. Sau đó thở dài một hơi.

Ít nhất, từ trong lời nói đó, anh ta có thể cảm thấy tình cảm sâu đậm của Lâu Tư Trầm đối với Mộ Sở.

Cho nên, hắn sẽ không làm tổn thương cô sao?

Vậy anh có nên nói bí mật này với Mộ Sở không? Cố Cẩn Ngôn có chút do dự.

Nhưng như lời nói của hắn, nếu bây giờ nói với Mộ Sở bí mật liên quan đến chồng của cô, cô sẽ suy sụp hoàn toàn đi?

Đối với thân thể cô hiện tại mà nói, thực sự không thể chịu kích động.

Vẫn là một khoảng thời gian nữa mới nói đi!

- Này!

Cố Cẩn Ngôn gọi Lâu Tư Trầm lại.

Lâu Tư Trầm dừng bước.

- Anh tìm thời cơ rồi nói với chị ấy đi! Huống hồ, giấu được chị ấy nhất thời, nhưng không giấu được chị ấy cả đời!

- Tôi sẽ!

….……

Mộ Sở nghỉ dưỡng tại bệnh viện gần như là một tháng.

Trong một tháng này, Lâu Tư Trầm mỗi ngày đều xuất hiện tại phòng bệnh của cô, nhưng cô chẳng nói lời nào với hắn, coi hắn như là một người vô hình.

Lúc này, Đuôi Nhỏ lại là người khuấy động không khí.

Bé con như một người bận rộn vậy, bên này vừa nói chuyện với mẹ xong, bên kia lại bồi chú đẹp trai trò chuyện, lúc bắt đầu Mộ Sở còn để ý đến, nhưng về sau thì tuyệt đối không quan tâm nữa, mặc kệ bé con bận tới bận lui.

Một tháng chớp mắt trôi qua, cô cũng xuất viện.

- Sở Sở, nói chuyện chút đi!

Mộ Sở đang thu dọn quần áo, thì Cố Cẩn Ngôn đi vào.

Anh ta kéo cái ghế, ngồi xuống trước mặt cô.

- Nói chuyện gì?

Mộ Sở ngòi trên giường, một bên xếp quần áo, một bên hồ nghi hỏi anh ta.

Lúc này, Lâu Tư Trầm đang dắt Đuôi Nhỏ đi dạo ngoài công viên.

- Sau khi xuất viện, dự định làm gì?

- Về nước.

Mộ Sở nghĩ cũng không nghĩ, không do dự mà trả lời.

Cố Cẩn Ngôn ngây người, có chút lạ lùng.

Hắn tưởng là cô sẽ tức giận Lâu Tư Trầm mà không về nước nữa.

- Giận thì giận, nhưng nhà của chị ở đó, chị cũng phải về đó thôi. Hơn nữa, nếu như chị không về, em cũng định sẽ ở lại đây cả đời? Ba mẹ em sẽ tức chết đó!

Cố Cẩn Ngôn chỉ cười mà không nói nữa.

- Hơn nữa……

Mộ Sở ngừng động tác gấp quần áo trong tay lại, thở nhẹ một hơi:

- Chị còn phải nghĩ cách chữa bệnh cho Đuôi Nhỏ nữa……

- Chị…… Vẫn còn muốn sinh?

- Sinh! Tại sao không sinh?

Mộ Sở trả lời một cách hiển nhiên điều đó phải như vậy.

- Với Lâu Tư Trầm?

- Nếu không thì sao?

Đúng vậy! Nếu không thì sao?

Cố Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân vừa hỏi một câu vừa ngu vừa ngốc.

Mộ Sở thở dài một hơi, ánh mắt đuổi theo bóng dáng hai ba con bên ngoài vườn hoa:

- Tuy chuyện của bảo bảo khiếng chị khó có thai lần nữa, nhưng, về nước chị sẽ điều chỉnh tâm trạng lại, để chuyện này không ảnh hưởng đến việc chị có thai bảo bảo lần sau! Huống hồ, trị khỏi bệnh cho Đuôi Nhỏ, mới là chuyện quan trọng nhất!

Cố Cẩn Nghiêm nghĩ một lúc, rồi khuyên cô:

- Sở Sở, chuyện nên buông bỏ, thì nghĩ cách khiếng bản thân buông bỏ đi! Em tin là, nếu hắn biết trong bụng chị còn đứa bé, thì hắn sẽ không tổn thương chị đâu!

- Chị biết, nhưng không có đứa bé thì hắn có thể làm chuyện xằng bậy với chị sao?

Mộ Sở nhíu chặt lông mày lại:

- Đối với hắn mà nói, tôn trọng ý kiến của chị, thật sự là khó vậy sao?

- Thôi đi!

Cố Cẩn Ngôn trông Mộ Sở cố chấp như vậy, cũng không nói nhiều nữa, anh ta đứng lên, một tay đưa vào túi quần, đứng nhìn cô:

- Em vốn là đến khuyên chị về nước, nhưng nếu chị đã nghĩ kĩ rồi, vậy thì em cũng không nhiều lời nữa!

Mộ Sở cười cười:

- Yên tâm, chị biết nên làm gì.

- Đây, đưa túi hành lý cho em!

Cố Cẩn Ngôn thuận tay cầm lấy túi hành lý của cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó:

- Sở Sở……

- Hử?

Mộ Sở ngẩng đầu nhìn anh ta.

Cố Cẩn Ngôn cuối đầu, nhìn cô một cách thâm ý, do dự một hồi, lắc đầu:

- Không có gì…… Em đi lấy xe trước!

Cố Cẩn Ngôn cuối cùng cái gì cũng không nói.

Có một số lời, có một số bí mật, vẫn là nên để cho hai vợ chồng họ tự giải quyết với nhau đi! Mà lúc này không phải là lúc nên phơi bày bí mật này ra.

Lúc đợi Mộ Sở từ bệnh viện đi ra, chỉ nhìn thấy xe của Lâu Tư Trầm dừng trước cửa bệnh viện.

Không thấy Cố Cẩn Ngôn.

Mộ Sở nhận được tin nhắn của anh ta:

- Tửu trang đột nhiên có việc gấp cần phải xử lý, để hắn đưa chị một đoạn đi! Còn nữa, em đưa Đuôi Nhỏ về trước rồi.

Động cơ của Cố Cẩn Ngôn thiệt tình đừng có rõ ràng quá đi.

Mộ Sở cất điện thoại lại.

Lúc này, tài xế trong xe đã bước xuống, kính cẩn mà mở cửa xe giúp Mộ Sở:

- Tần tiểu thư, mời lên xe.

Mộ Sở nhìn Lâu Tư Trầm trong xe, khá ngượng ngùng.

Về sau, còn muốn cùng hắn sinh con nha!

Mộ Sở thờ dài một hơi, cuối cùng cũng bước lên xe, ngồi cạnh Lâu Tư Trầm.

Chắc bởi vì không nói chuyện nên Mộ Sở cảm thấy không khí trong xe có chút ngượng ngùng mà hơi áp lực.

Cô không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, mà chỉ đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Đột nhiên, tay cảm thấy lạnh.

Không cảnh báo trước, tay của cô liền nằm trong lòng bàn tay của Lâu Tư Trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.