Đột nhiên, tay cảm thấy lạnh.
Không có cảnh báo trước, tay của cô liền nằm trong lòng bàn tay của Lâu Tư Trầm.
Mộ Sở kinh ngạc, sắc mặt liền hơi hoảng.
Tay nhỏ đấu tranh một hồi trong lòng bàn tay mát lạnh của hắn, muốn thoát tay khỏi hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, thì phát hiện, hắn vốn chẳng nhìn mình, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn cảnh vật bên ngoài, giống như chảng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cái tên này, tác phong làm việc cần bá đạo như vậy không?
Mộ Sở muốn gắng sức rút tay ra khỏi tay hắn, nhưng, phía trước còn có tài xế nữa, cô thự sự ngại mà tiếp tục nháo tiếp với hắn, cuối cùng, cũng học theo hắn, im lặng không nói mà hướng mắt ra ngoài cửa xe, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tay nhỏ, bị hắn nắm chặt, đã ướt một tầng mồ hôi.
Hai lòng bàn tay ẩm nóng dính chặt lấy nhau, không quá dễ chịu, nhưng Lâu Tư Trầm chẳng có nửa điểm muốn buông ra.
Mộ Sở muốn mượn thế rút tay mình ra, nhưng ai ngờ, vừa dùng lực một chút lại bị nắm chặt hơn nữa.
Cô vốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Mộ Sở hết cách mà thở dài.
Nhưng đột nhiên, phát hiện bên ngoài xảy ra gì đó, đôi mắt sáng lên:
- Mẹ?
- Ngừng xe!! Ngừng xe!!
Mộ Sở gấp gáp vỗ vào cửa kính xe.
Tài xế giật mình liền đạp phanh xe.
- Chuyện gì vậy?
Lâu Tư trầm cũng ngạc nhiên.
Mộ Sở lúc này sớm đã nhảy xuống khỏi xe, trực tiếp chạy về hướng dòng người qua lại:
- Mẹ!! Mẹ??
Lâu Tư Trầm liền nhanh bước chạy theo:
- Mộ Sở!
Hắn kéo lấy được Mộ Sở đang thất thần:
- Chuyện gì vậy?
- Tư Trầm, em vừa nhìn thấy mẹ em! Em nhìn thấy mẹ em!!
Hai tay Mộ Sở nắm chặt tây trang của Lâu Tư Trầm, kích động mà nói với hắn.
Lâu tư Trầm nghe xong, bất giác chau mày.
- Em xác định là bà ấy sao?
Đôi tay mát lạnh của hắn, nhè nhẹ kéo đôi tay run rẩy đang nắm chặt áo mình xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.
- Em chắc chắn!
Mộ Sở gật đầu, rồi đột nhiên như nghĩ đến điều gì, lại lắc đầu:
- Không, em không chắc……
Cô ngây người ra một lúc, rồi hoàn hồn lại, nhìn hắn một cái, liền giật tay mình ra khỏi bàn tay lớn của hắn, cảm giác mất mác cũng dần dần trở lại:
- Chắc là em nhìn nhầm, trên thế giới này người giống người cũng không lạ! Em thật hồ đồ rồi, bà ấy làm sao là mẹ của em được? Mẹ của em bà ấy…… sớm đã không còn trên thế giới này rồi……
Mộ Sở cảm thấy mình ở bệnh viện riếc rồi hồ đồ rồi!
Lúc này, cô hi vọng mắt mình không bị hoa, hi vọng mẹ mình vẫn còn sống nhiều biết bao!
Nhìn một cái về hướng bà ấy biến mất đi bên dòng người đi lại, vẫn còn chút chưa chết tâm.
- Đi thôi!
Lâu Tư Trầm nhắc nhở một tiếng.
Mộ Sở lúc này mới quay người, bước lại lên xe.
Xe tiếp tục chạy về hướng tửu trang,nhưng ánh mắt Mộ Sở vẫn dừng lại nơi bóng người ấy biến mất, không nỡ rời đi.
Bóng người lúc này, tuy là Mộ Sở chỉ nhìn qua một cái, nhưng mà, quá giống đi!
Thật sự quá giống rồi!!
Thân ảnh đó, tuy chỉ là gương mặt cô nhìn được một nửa nhưng với người mẹ trong ấn tượng của cô, thực chất giống nhau như đúc! Thậm chí dấu vết tuổi tác trên mặt bà cũng chẳng có chút ngưng đọng lại.
Chân mày của Lâu Tư Trầm nhíu chặt, ánh mắt rơi vào bộ dáng thất thần của Mộ Sở, đôi mắt sâu đến không thấy đáy, thần sắc còn phức tạp khó đoán.
Xe dừng trước cửa tửu trang.
Hai người liên tiếp bước xuống.
Mộ Sở dường như vẫn chưa hoàn hồn lại, Lâu Tư Trầm phân phó cho lái xe:
- Anh đưa Tần tiểu thư về biệt thự cô đang sống trước đi.
- Vâng!
Mộ Sở không hề quan tâm, hoặc là căn bản chẳng nghe họ nói gì, ngẩng người hướng về phía biệt thự mình ở mà đi, đầu óc toàn nghĩ về chuyện gặp “mẹ” lúc nãy.
Tài xế cầm theo hành lý bước theo sau Mộ Sở.
Lâu Tư Trầm nhấc điện thoại lên, gọi cho Tiết Bỉnh.
- Thiếu chủ!
- Tra một chút về phu nhân Charlie, đem tất cả tài liệu khi bà ta còn sống tổng hợp lại một lần nữa, tra xem ngày bà ta qua đời 6 năm trước, nơi hỏa táng cho bà ta đã tiếp nhận bao nhiêu người chết, những người chết đó phân biệt là những người nào, an táng ở đâu, tài liệu chi tiết của những người này, tôi muốn có tất cả!
Mệnh lệnh của Lâu Tư Trầm, khiếng cho Tiết Bỉnh thắc mắc:
- Thiếu chủ người yêu cầu muốn tra những điều này là vì?
- Lần trước không phải cậu nói cái chết của Charlie phu nhân rất bất thường sao? Vậy thì bây giờ tôi có lý do nghi ngờ bà ta vẫn còn sống! Hơn nữa, chính là sống ở nơi tổ chức của chúng ta chưa tiến vào, Dasan!
Lời của Lâu Tư Trầm khiếng cho Tiết Bỉnh đầu dây bênh kia kinh ngạc.
- Phái người điều tra Dasan! Đặc biệt là phía thành bắc, tôi hình như vừa gặp bà ta!
- .…..Vâng! Thuộc hạ làm ngay!
Tiết Bỉnh kinh ngạc đến mức cằm muốn rơi xuống!
Người đã chết này, vẫn có thể sống lại?
Bộ phim này, thật là quá đắc sắc rồi!
Tiết Bỉnh đang định ngắt điện thoại, đột nhiên, lại nghĩ ra điều gì đó, nhịn không được lại nói nhiều một câu:
- Thiếu chủ, vậy thiếu phu nhân bên đó đã biết chưa? Nếu Charlie phu nhân còn sống, vậy người và thiếu phu nhân……
- Lúc đầu kết hôn, không phải vì bước cờ này sao?
Giọng của Lâu Tư Trầm phút chốc lạnh đi.
Tiết Bỉnh ở trong điện thoại, ngây người ra, hồi sau mới lên tiếng:
- Thiếu chủ người vẫn còn nhớ thì tốt, tôi chỉ lo người……
- Tôi tự biết chừng mực! Đi làm việc đi!
Những lời nói phía sau của Tiết Bỉnh, Lâu Tư Trầm chẳng muốn nghe nữa, chỉ nói hai câu, liền ngắt điện thoại.
Ngắt điện thoại, hắn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng, hút một hơi rồi lại một hơi thuốc.
Trước ngực đột nhiên ngột ngạc đến khó chịu!
Thực ra, từ sớm hắn đã nghi ngờ cái chết của Charlie phu nhân rồi, nếu là lúc trước, hắn thật hi vọng bà ta còn sống, nhưng hiện tại, hắn thật hi vọng người chết 6 năm trước chính là bà ta!
Nếu bà ta vẫn còn sống, thì đã định sẵn, bản thân và bà ta, vẫn còn một trận chiến đẫm máu!
Vậy còn Tần Mộ Sở?
Giữa mình và mẹ ruột của cô, cô sẽ lựa chọn như thế nào?
Lúc đầu bắt ép kéo cô vào thế giới của mình, không phải là vì để tránh đi ngày này sao? Không phải là vì muốn cô làm lá chắn cuối cùng sao?
Nếu như ngày đó đến thật, cô và mình sẽ có cục diện như thế nào?
Lại nếu như, như lời của Cố Cẩn Ngôn, cô và mình căn bản không nên xuất hiện cùng một thế giới! Hắn không nên kéo cô vào cuộc chiến này, hơn nữa còn là một thế giới lạnh lẽo!
Ánh mắt Lâu Tư Trầm sâu lại càng sâu hơn, tối sầm lại, đáy mắt phức tạp.
Hắn hút một hơi thuốc sâu, khói thuốc mỏng manh từ giữa răng môi hắn bay từ từ ra, che mờ ánh mắt của hắn, cũng khiếng cho đôi mắt u tối đó của hắn mờ mịch hơn, người khác căn bản nhìn không ra tí cảm xúc nào từ trong đó.
….……………..
Trung Quốc--
Mộ Sở đi theo Cố Cẩn Ngôn về nước, từ hôm Lâu Tư Trầm đưa cô về từ bệnh viện, cũng không gặp lại hắn nữa.
Mộ Sở chẳng biết hắn đã đi đâu, cũng không biết rốt cuộc hắn bận việc gì, cũng không biết hắn đã về nước hay chưa, cô nghĩ, không gặp người cũng tốt, miễn khi cô vừa gặp hắn, thì lại nhớ đến đứa trẻ vô tội đó của cô!
Tuy là muốn an ủi bản thân, nhưng mỗi đêm yên tĩnh, Mộ Sở lại bất giác nghĩ về hắn. Mỗi khi như vậy, cô lại tức giận bản thân mình, hắn là hung thủ đã giết đứa con của mình, nhưng cô lại không biết xấu hổ mà nhớ về hắn?
Này không phải đê tiện, thì là cái gì?
Tuần đầu tiên về nước, Mộ Sở đã hẹn Lục Dung Nhan ra ăn cơm.
Vài tháng không gặp, thân hình của Lục Dung Nhan đã trong hơn lúc trước khi cô đi, bụng cũng đã lồi ra, cũng có các biểu hiện của thai phụ, nhìn lại Mộ Sở, cái bụng phẳng lặng, vừa nhìn đã biết đứa trẻ đã không còn.
Thần sắc của Lục Dung Nhan tối lại.
Tuy trong điện thoại đã biết tình trạng gần đây của Mộ Sở, nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút thương cảm, vài tháng không gặp, lại có cảm giác như vật mất người còn.
- Sở Sở, thân thể như thế nào rồi? Không có vấn đề gì lớn phải không?
Vẫn chưa gọi món ăn, Lục Dung Nhanh đã không chờ được mà quan tâm Mộ Sở.
- Yên tâm, mình tốt lắm! Bác sĩ nói bồi dưỡng thân thể một thời gian nữa, thì có thể lại mang thai rồi.
Mộ Sở một bên nhìn thực đơn, một bên cố ý biểu hiện nhẹ nhàng trả lời Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan ngạc nhiên:
- Cậu vẫn định mang thai lần nữa?
- Muốn nha!
Mộ Sở không chút do dự mà gật đầu:
- Nhất định muốn!
- .…..
Lục Dung Nhanh thực sự bội phục Mộ Sở.
Đây đại khái là tình mẹ vĩ đại và vô tư đi!
Mộ Sở đưa thực đơn trong tay đến trước mặt Lục Dung Nhan:
- Vẫn là thai phụ gọi đi! Có gì không thể ăn, cậu xem xem.
- Không sao, mình cũng không có đặt biệt kén ăn.
- Vậy cậu xem rồi gọi món đi! Mình mấy tháng chưa về nước rồi, nhìn món nào cũng muốn ăn, cho nên, cậu tùy tiện gọi là được rồi!
Mộ Sở nói, tiện tay vuốt lại tóc mái trước trán ra sau tai.
Lục Dung Nhan cũng không khách khí, gọi mấy món ăn hằng ngày Mộ Sở thích ăn, sau đó đưa lại thực đơn cho phục vụ, hướng về Mộ Sở nói:
- Bữa cơm này mình mời!
- Được thôi! Vậy mình không khách sáo nhé, bà Lục!
- Trêu mình hã?
Lục Dung Nhan cười nhẹ.
- Sao rồi? Cái biểu tình này.
Mộ Sở nhìn ra thần sắc của cô không đúng lắm:
- Lại cãi nhau sao? Không phải mình đúng lúc như vậy chứ? Vừa về đến thì gặp phải vợ chồng hai người cãi nhau?
- Cái gì mà vợ chông không vợ chồng chứ? Bọn mình vốn là ăn cơm trước kẽng, lại không phải là vợ chông thật sự.
- .…..Lời này có ý gì?
Mộ Sở chau mày:
- Lục Ngạn Diễm hắn đối xử với cậu không tốt?
Lục Dung Nhan lắc đầu:
- Không có, anh ấy đổi xử với mình tốt lắm! Mình muốn gì thì có đó! Cậu xem, cái vòng tay này là anh ấy tặng đó! Đến 20 vạn! Còn có, cái túi xách này…….
Lục Dung Nhan nói, rồi lại cầm cái túi xách hàng hiệu phía sau lưng cô đưa lên:
- Bản giới hạn toàn cầu của Hermes, mấy trăm vạn đó, bây giờ đang trên tay Lục Dung Nhan mình! Là anh ấy tặng đó! Cậu dám nói anh ấy đối xử với mình không tốt sao?
Tốt sao? Thật cũng tốt lắm đó! Nhưng mà, Mộ Sở lại chẳng thấy trong mắt của Lục Dung Nhanh một tia hạnh phúc nào.