Nói xong, Lâu Tư Trầm kéo Mộ Sở qua, ôm cô vào giữa lòng mình và bàn bếp.
Hắn cầm chày cán bột bằng hai tay, cúi đầu xuống mà hỏi điềm nhiên:
- Cứ lăn thế này là được à?
Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào gò má của Tần Mộ Sở, mùi hương thanh mát quấn quýt quanh cô, giọng nói dễ nghe đong đầy trong tâm tưởng và hơi ấm nơi lồng ngực hắn khiến cho cô an tâm quá đỗi. Trái tim của Tần Mộ Sở nảy lên hẫng nhịp, khuôn mặt nhuộm sắc hồng ửng mê người như ráng chiều đỏ rực.
- Hửm?
Lâu Tư Trầm biết cô thẹn thùng, bèn cố ý áp sát tai cô rồi hỏi tiếp.
Đôi môi mỏng chạm nhẹ vành tai như có như không. Tần Mộ Sở hơi né qua một chút, rồi quay đầu lại lườm hắn với vẻ ngại ngùng:
Anh cố ý! Cố ý gì? Lâu Tư Trầm hỏi với vẻ vô tội.
- Anh mà cứ thế này thì tối nay mình không có sủi cảo mà ăn đâu...
Mộ Sở đỏ mặt nói khẽ.
Nhìn khuôn mặt động lòng người và đôi môi căng mọng của cô, Lâu Tư Trầm chẳng kìm nổi khát vọng trong lòng mình nữa. Hắn cúi đầu xuống, đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn triền miên:
- Ưm ưm..
Nụ hôn này rất mềm, rất khẽ...
Mộ Sở cảm thấy như mình sắp tan chảy trong nụ hôn rất đỗi lưu luyến ấy.
Cô ngẩng đầu lên, đón ý hùa theo, khiến cho nụ hôn thêm sâu...
Tim cô đập dồn như thể sắp lao ra khỏi lồng ngực. Hai tay siết chặt lấy chiếc tạp dề trên người hắn khiến cho nó nhăn nhúm, thế nhưng lúc này chẳng còn ai bận tâm đến nó nữa.
Phải vài phút sau, nụ hôn ấy mới chấm dứt.
Nếu không phải cả hai đều đói cồn cả ruột thì sợ là chưa thể kết thúc nhanh như vậy được đâu.
Hai má của Tần Mộ Sở hồng lên như quả táo, cô ngượng nghịu nhìn Lâu Tư Trầm rồi vội cướp chiếc chày cán bột, lăn nhẹ vài cái và than thở đầy bất mãn:
Cứ thế này thì đêm nay hai mình không được ăn mất thôi. Không quậy nữa, em làm nhân đi. Lâu Tư Trầm lo Tần Mộ Sở đói ngất ra đấy, thế nên vội thả cô đi làm chuyện khác.
Hai người dùng dằng mãi, cuối cùng một đĩa sủi cảo cũng ra lò.
Trừ vỏ ngoài hơi bị dày thì hương vị rất là ngon.
Có lẽ là vì đói quá nên họ ăn một đĩa còn chưa thấy đủ, lại phải làm thêm một đĩa nữa. Mãi đến lúc no nê rồi mới thỏa mãn.
Mấy ngày rồi Mộ Sở chưa được ăn một bữa đã đời như vậy. Cô nửa nằm nửa ngồi trên sofa, vỗ cái bụng nhỏ tròn xoe, còn Lâu Tư Trầm thì đã tự giác thu dọn bát đũa đi rửa rồi.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng lách cách leng keng, Tần Mộ Sở đoán rằng bát đũa nhà mình chẳng còn vẹn nguyê được mấy. Thế nhưng cô chẳng thèm để ý, cứ để hắn quậy cho chán đi.
Có một câu nói rất hay thế này: khi đàn ông làm việc nhà thì phụ nữ phải cổ vũ. Có thế thì anh ta mới hào hứng lần sau.
Cùng lắm thì bao giờ hắn đi, cô lại lấy bát ra rửa lần nữa thôi.
Thế nhưng Mộ Sở lại cảm thấy suy nghĩ này của mình hơi dư thừa. Câu nói kia chỉ áp dụng cho vợ chồng hoặc một đôi đang yêu nhau thắm thiết thôi.
Còn quan hệ giữa họ thì dường như không đủ đến tầm như vậy.
Lâu Tư Trầm rửa bát xong đi ra, Mộ Sở bèn rót cho hắn một tách trà nóng:
- Vất vả rồi.
Lâu Tư Trầm nhận tách trà trong tay cô, vươn tay còn lại ôm cô vào lòng rồi nói:
Uống xong tách trà này thì tôi phải đi rồi. ... Ừ, thì đi. Tuy Mộ Sở mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại không giấu nổi vẻ mất mát.
Cô không nỡ...
Đáng sợ quá!
- Không muốn tôi đi à?
Dường như nhìn ra tâm tư của cô, Lâu Tư Trầm nhướn mày rồi hòi:
- Đâu có!
Mộ Sở đỏ mặt, vội phủ nhận:
Còn lâu em mới nhớ anh! Em chỉ ước anh đi nhanh cho em được yên tĩnh tí thôi! ... Cái miệng này!! Lâu Tư Trầm làm bộ nổi nóng nhéo nhẹ lên miệng cô:
Nghĩ một đằng nói một nẻo. ... Bị nói trúng tim đen rồi!
- Tối nay còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, cho nên đành để em chịu ấm ức ngủ phòng không vậy.
Mộ Sở:
- ..
Nói nghe hay ghê nhỉ?!
Cứ như họ là vợ chồng không bằng!
- Đêm nay em ngủ cho ngon.
Lâu Tư Trầm vỗ nhẹ lên vòng eo thon gầy:
- Tám giờ sáng mai tôi đến đón. Mắt em...
Hắn bưng tác trà rồi chỉ vào đôi mắt sưng húp của cô:
- Sưng như hai quả mận, xấu chết đi được.
Lâu Tư Trầm cười phá lên trên nỗi đau của người khác.
- Thật à?
Tần Mộ Sở vội vàng chạy ra gương soi, đúng là sưng thật.
Mộ Sở lườm người đàn ông đứng sau lưng mình qua tấm gương:
Chỉ tại anh! Ừ, tôi nhận. Lâu Tư Trầm đặt chén trà lên bàn rồi ôm chặt Tần Mộ Sở từ phía sau và đặt cằm lên vai cô. Hắn nhìn cô qua tấm gương rồi nói:
- Tôi không ngờ em lại khóc dữ thế, nói thật, tôi sợ lắm đấy...
Không hiểu sao, Tần Mộ Sở nghe thấy hắn nói dịu dàng như thế thì mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Có lẽ vì lúc trước ấm ức quá, cho nên tâm hồn vẫn còn yếu đuối chăng.
- Em rơi nước mắt nhiều như vậy, tôi đau lòng chết mất...
Lâu Tư Trầm luống cuống cả chân tay, không biết phải làm thế nào để trấn an cô nữa.
Mộ Sở nghe vậy thì đáy lòng ấm sực, nước mắt lại lăn dài trên khóe mi. Lâu Tư Trầm vội vàng lau khô nó:
- Đừng khóc nữa, hôm nay tôi không cố ý làm em khóc mà.
Trong lời nói khó nén vẻ hối lỗi, cuối cùng, hắn nói bên tai cô:
Nhưng mà tôi cũng vui lắm. Thấy em khóc mà anh vui à? Ừ. Lâu Tư Trầm cười lên mĩ mãn, hai má cọ cọ trên cổ của Tần Mộ Sở:
- Nếu em không khóc thì tôi không biết là em để ý tới hôn lễ của tôi và Trình Huyên Oánh đến thế đâu.
Không nói đến thì thôi, vừa nhắc đến là Tần Mộ Sở lại muốn khóc rồi.
Mấy hôm nay cô chẳng biết mình chống đỡ như thế nào nữa. Ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, ngày nào cũng sống như cái xác không hồn, đờ đờ đẫn đẫn.
Cô muốn ngăn cản lễ cưới ấy, mà chẳng thể nào nói nên lời.
Cô đỏ hoe mắt, úp mặt vào lòng hắn, bám chặt lấy cổ hắn rồi khóc lên nức nở, chẳng mấy chốc mà nước mắt đã thấm ướt áo sơ mi của hắn rồi.
- Rõ ràng anh không định kết hôn với cô ta, sao anh không cho em biết sớm? Hại em suy nghĩ linh tinh lâu ơi là lâu, hu hu hu..
Lâu Tư Trầm rất thích Mộ Sở làm nũng với hắn, hệt như một cô bạn gái nhỏ vậy.
Hắn cúi người ôm lấy cô chặt hơn chút nữa:
Oan tôi quá! Lần đầu tôi đi tìm em để giải thích, đồ vô tâm nhà em không những không bảo tôi đừng kết hôn, mà còn chúc tôi với người ta yêu nhau trăm năm, sớm sinh quý tử kìa. Em rộng lượng như thế, em bảo tôi giải thích với em thế nào đây? Anh không thấy lúc đó em đang giận à? Mộ Sở đỏ mắt hỏi lại.
Lâu Tư Trầm thở dài, cánh tay ôm cô chặt hơn nữa, như thể chỉ hận không khảm cô vào luôn trong lồng ngực được:
- Lúc đó tôi nghe em nói mấy câu vô tâm kia thì cũng bực mình, còn đâu lí trí mà phân tích ra nhiều thế?
Nếu họ đều nói thẳng ra với nhau thì có lẽ đã không phải chịu nhiều khổ đau đến thế.
Từ năm xưa tới bây giờ, thậm chí là... cả tương lai!
Lâu Tư Trầm xoa đầu Tần Mộ Sở đầy cưng chiều:
Nếu không phải chút nữa còn chuyện quan trọng phải làm thì tối nay tôi đã không tha cho em rồi! Anh có việc thì đi làm đi! Tần Mộ Sở lùi ra khỏi lòng hắn.
Lâu Tư Trầm chỉ vào hai mắt sưng đỏ của cô:
Ngày mai em phải thật xinh, đừng quên đánh phấn mắt đấy. Rốt cuộc là mai có chuyện gì? Tần Mộ Sở càng ngày càng tò mò.
Đến lúc thì em sẽ biết thôi. Đêm nay ngủ cho ngon, chuẩn bị tinh thần đi, ngày mai còn có kịch hay chờ chúng ta diễn đấy. Được rồi... Tuy rằng Tần Mộ Sở chẳng biết vở kịch mà hắn nói là gì, thế nhưng cô đoán rằng thể nào ngày mai cũng có chuyện lớn xảy ra.
Lâu Tư Trầm đi ra khỏi nhà Tần Mộ Sở rồi gọi điện cho Lục Ngạn Diễm.
Lục Tứ, cậu dặn bà xã chuẩn bị xong chưa? Anh ba yên tâm đi, xong đâu đấy hết rồi1 OK! ...
Hôm sau.
Tần Mộ Sở ngủ dậy từ rất sớm.
Chắc là vì hôm qua Lâu Tư Trầm nói với cô rằng có kịch hay, cho nên sáng sớm cô đã tỉnh rồi, tỉnh dậy thì chẳng còn buồn ngủ nữa.
Ai ngờ cô vừa mới rửa mặt xong, chưa kịp thay áo ngủ thì chuông cửa đã vang lên.
Tần Mộ Sở vội vàng đi mở cửa.
Lâu Tư Trầm mặc Tây trang, đi giày da, đứng chờ sẵn ở đó.
Mộ Sở dựa cửa cười:
- Anh bảo tám giờ cơ mà. Sao đến sớm thế?
Mộ Sở ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có năm rưỡi sáng mà thôi.
Lâu Tư Trầm vào trong, ôm Tần Mộ Sở vào lòng rồi nâng mặt cô lên hôn.
- Ưm ưm ưm...
Mộ Sở bị hắn hôn cho lu mờ cả thần trí, đáy mắt nhuộm sóng tình, đôi tay vòng qua ôm lấy vai hắn rồi ngẩng đầu nhìn hắn đầy khêu gợi:
Mới năm giờ anh đã đến nhà em làm chi? Sao không ở nhà ngủ thêm đi. Không ngủ được. Lâu Tư Trầm nhìn từ trên cao xuống, rồi ôm siết lấy cô, thân như thắp lửa:
- Hôm qua không làm xong việc, tôi nhức nhối hết cả người, không làm sao mà ngủ cho yên được.
Việc gì mà chưa làm xong?
Mộ Sở ngỡ ra, hai má đỏ ửng:
Cái đồ lưu manh này! Ừ! Cho nên sáng sớm nay tôi đến để làm nốt việc chưa xong tối qua đấy!