Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 151: Chương 151




- Ừ! Cho nên sáng nay tôi chuyên đến sớm để làm bù lại chuyện tối qua còn chưa làm xong!

Thật ra thì Lâu Tư Trầm chỉ nói như vậy mà thôi. Anh cũng không có chạm vào Mộ Sở thật.

Anh nhớ cô là sự thật, cho nên vừa tỉnh dậy đã chạy vội tới đây! Đương nhiên muốn ngủ cô cũng là nói thật. Nhưng… Vụ lần trước khiến cô bị sảy thai đến giới vẫn khiến anh bị ám ảnh, mà đa phần là vì áy náy bứt rứt. Cộng thêm từ hồi phá thai tới giờ còn chưa tới ba tháng, cho nên anh không dám chạm vào cô.

Sức khỏe của cô mới là quan trọng nhất!

Anh đi quá vội vàng nên ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn. Mộ Sở lại nấu một phần sủi cảo cho anh, hơn nữa còn là sủi cảo làm từ tối qua còn dư.

Lúc hai người đi ra ngoài, cùng lắm mới tới bảy giờ mà thôi.

Không khí bên ngoài trong lành khiến người ta thoải mái. Mộ Sở ngồi trên xe, mở cửa kính xe ra, mặc cho gió mát ngoài cửa sổ phả vào mặt, tâm trạng thoải mái khó nói thành lời.

Cô không biết hôm nay rốt cuộc thì Lâu Tư Trầm muốn dẫn mình đi đâu. Cô không hỏi nhiều làm gì, dù sao anh đã nói là cứ tới sẽ biết thôi!

Tài xế lái xe khoảng nửa giờ, cuối cùng đỗ trước cửa một trung tâm tạo mẫu tư nhân.

- Xuống xe!

Lâu Tư Trầm dắt Mộ Sở bước xuống xe.

Mộ Sở kinh ngạc:

- Sao anh lại dẫn em tới nơi này?

- Ngài Lâu, cô Tần!

Lâu Tư Trầm còn chưa đám lại thì giám đốc trung tâm đã chạy tới nghênh đón một cách cung kính.

- Mời vào trong!

Mộ Sở ngơ ngác bị Lâu Tư Trầm dắt vào bên trong.

Ngay sau đó, Mộ Sở đã bị chuyên viên trang điểm dẫn vào phòng trang điểm cỡ lớn bên trong. Còn Lâu Tư Trầm thì ngồi chờ cô ở bên ngoài.

Mãi cho tới lúc này, Mộ Sở mới hậu tri hậu giác phát hiện, thì ra là dẫn cô tới đây để trang điểm tạo hình! Theo lý này thì chẳng phải là lát nữa sẽ gặp rất nhiều người hay sao?

Xem ra, thật đúng là một màn kịch lớn!

Nhưng rốt cuộc là màn kịch gì đây? Mộ Sở hoàn toàn không biết.

Trước khi trang điểm cho Mộ Sở, nhà tạo mẫu đã chọn mấy bộ váy dạ hội phù hợp nhất với Mộ Sở thay cô.

Mộ Sở ngượng nghịu nói:

- Tại sao mấy bộ váy dạ hội này đều trông như váy cưới vậy?

- Ngài Lâu nói hôm nay phải tham dự một bữa tiệc cực kỳ long trọng và độc đáo, cho nên váy dạ hội tất yếu phải vừa trang trọng lại vừa không mất sự hoa lệ. Vì vậy chúng tôi đã lựa chọn những mẫu này. Cô Tần ngài da trắng, rất phù hợp với váy dạ hội màu trắng.

- Vậy được rồi!

Dù sao thì Mộ Sở cũng không hiểu lắm về lĩnh vực của nhà tạo mẫu, cũng mong là vở kịch hôm nay mình không làm cho anh ấy mất mặt là được rồi.

Cô chỉ đại vào một bộ váy dạ hội thoạt nhìn không giống với váy cưới nhất.

- Thế thì bộ này đi!

- Vâng! Cô Tần thật sự là tinh mắt. Bộ váy này là thiết kế có giới hạn đặc biệt mà NOUN vừa tung ra trong quý này, vậy mà đã được cô chọn trúng rồi!

- …

Mộ Sở chỉ nhướn mày, không nói lời nào.

Nếu cô không nhầm thì dựa theo tính cách của Lâu Tư Trầm, e rằng trên giá treo đầy các mẫu thiết kế phiên bản giới hạn của đủ các nhãn hàng đứng đầu thế giới.

- Tiểu Quả, dẫn cô Tần đi thay váy dạ hội đi!

Nhà tạo mẫu sai khiến trợ thủ của cô.

- Vâng. Cô Tần, mời sang bên này.

Mộ Sở đi theo trợ lý Tiểu Quả vào trong thay lễ phục.

Một giờ sau, ăn mặc trang điểm xong xuôi.

Rèm trắng sát đất bị kéo ra.

Tất cả mọi người đều thán phục lên tiếng khi nhìn thấy Mộ Sở đứng trên bục tròn trước chiếc gương soi toàn thân.

- Wow… Đẹp quá!!!

- Thật là xinh đẹp! Chiếc váy dạ hội này quả thực là được tạo ra vì cô Tần!

- Thật sự là quá đẹp luôn!

- …

Trong một giây nào đó, ngay cả Lâu Tư Trầm cũng phải nhìn mà ngơ ngác.

Trên bục trắng, dưới ánh đèn vàng ươm, cô khoác lụa trắng trên người, bồng bềnh như tiên nữ, mái tóc dài đen thùi được búi lên một cách tỉ mỉ, trên mái tóc được tô điểm bởi những bông hoa nhỏ màu trắng, trên đầu còn kẹp một chiếc vương miện nhỏ đính kim cương. Dõi mắt nhìn theo, cô giống như nàng tiên hoa bắt mắt nhất trong vườn hoa của quốc vương. Làn da trắng ngần như tuyết, dưới ánh sáng chiếu rọi không thể tìm được một chút tì vết nào cả.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lâu Tư Trầm, Mộ Sở không khỏi ngượng ngùng. Cô hơi cúi đầu, e thẹn né tránh tầm mắt của anh.

Lâu Tư Trầm đứng dậy cất bước đi về phía cô.

Cô đứng trên bục tròn cao cao, chân còn mang một đôi giày cao gót thủy tinh 10 cm, thế nên Lâu Tư Trầm cao 1m88 lúc này cũng phải ngẩng đầulên nhìn khi đứng trước mặt cô.

- Đẹp lắm!

Anh ca ngợi cô chân thành.

Rồi lịch thiệp vươn tay ra trước mặt cô, dắt cô bước xuống từ trên bục cao.

- Cảm ơn!



Nhà thờ lớn Cerrol, khí thế hào hùng, tọa lạc ở bên hồ Cerrol, chung quanh đều là nước hồ.

Ánh sáng mỏng manh vàng óng chiếu rọi khiến cả nhà thờ rộng rãi được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng thần bí mà lãng mạn. Hải âu trắng tinh bay lên trời thành từng đàn, cùng với cánh hoa linh lan trắng như tuyết tung bay trong không trung, đẹp như đặt mình trong thiên đường màu bạc trắng. Mùi hoa thanh nhã ngập tràn trong không khí tươi mát.

Các vị quan chức cấp cao cùng với nhân vật quyền thế trong xã hội thượng lưu của thành phố A đều tụ tập ở đây. Các phóng viên truyền thông tranh nhau đưa tin, chỉ vì nơi này sắp tổ chức một lễ cưới thế kỷ xa hoa.

Trong nhà thờ, trước thập tự giá, một cái bệ đồng hồ thạch anh đang lắc lư, từng tiếng “tích tắc tích tắc…” thong thả vang lên, mang theo thời gian trôi qua từng giây từng phút…

- Đã sắp tới giờ lành rồi, sao Tư Trầm còn chưa tới vậy?

Thấy còn chưa tới nửa giờ nữa là đến giờ lành, bà Lâu Vương Khởi Lệ mới đứng ngồi không yên, liên tục nhìn đồng hồ, lại hỏi ông chồng bên cạnh:

- Ông xã, anh nói xem có khi nào thằng bé Tư Trầm sẽ không đến không vậy?

Lâu Trọng Bách mím đôi môi mỏng, sau một lúc lâu mới trầm giọng đáp:

- Nó đã nói đền thì chắc chắn sẽ đến!

Nghe chồng mình nói vậy, tâm trạng sầu lo của Vương Khởi Lệ mới dịu đi một chút.

Lúc này, bên Trình Huyên Oánh cũng chờ không kịp nữa rồi.

- Bà thông gia, sao giờ mà Tư Trầm còn chưa tới vậy? Hôm nay là ngày cưới đấy, cậu ta sẽ không tới muộn vào một ngày quan trọng như vậy chứ?

Trình Hách Thắng hỏi Vương Khởi Lệ.

- Đúng vậy!

Bà Trình cũng hơi lo lắng.

- Đừng bỏ lỡ giờ tốt mới được!

Vương Khởi Lệ vội nở nụ cười nói:

- Ông bà đừng lo lắng, có lẽ là bị kẹt xe trên đường, lát nữa sẽ tới đây thôi, chờ một chút…

Nói thật, Vương Khởi Lệ còn thật sự sợ con trai mình sẽ làm hỏng chuyện này. Dù sao thì lễ cưới hôm nay có thể coi như do chính tay bà sắp đặt, kể cả ảnh cưới và thiệp mời các thứ, tất cả đều do bà tự ôm đồm mọi chuyện. Còn đứa con trai Lâu Tư Trầm thì chẳng qua bị bà bắt buộc phải tới mà thôi.

Trình Huyên Oánh mặc bộ váy trắng đứng trước thập tự giá cũng không yên lòng.

Sao người chồng mới cưới của cô còn chưa tới?

Thật ra thì lúc này trong lòng cô cũng thấp thỏm hệt như Vương Khởi Lệ vậy.

Bởi vì một ngày trước khi cô lén lút tung tin kết hôn với bà Lâu Vương Khởi Lệ, Lâu Tư Trầm còn hẹn cô và cha mẹ cô để bàn về chuyện hôn ước. Từ đầu đến cuối, lập trường của anh chỉ có một, đó chính là hủy bỏ hôn ước chưa bao giờ từng tồn tại trong lòng anh.

Hôn ước này vốn cũng chỉ do nhà họ Trình bọn họ cùng với bà Lâu tự quyết định mà thôi, Lâu Tư Trầm chưa bao giờ đồng ý nó.

Nhưng Trình Huyên Oánh lại không cam lòng.

Cô không cam lòng người đàn ông mà mình yêu bao năm qua lại bị một con đàn bà rẻ tiền như Tần Mộ Sở cướp mất! Cô ta không có điểm nào bằng mình, nhưng tại sao lại có thể sở hữu một người đàn ông hoàn hảo như Lâu Tư Trầm? Tần Mộ Sở hoàn toàn không xứng!

Người phụ nữ có thể đứng bên cạnh Lâu Tư Trầm, trở thành vợ anh chỉ có thể là Trình Huyên Oánh cô đây mà thôi!

Thấy giờ lành sắp hết, cô dâu đứng dưới thập tự giá nóng ruột nóng gan, khách khứa cùng với phóng viên truyền thông trong nhà thờ đều không kiềm chế nổi nữa, bắt đầu xì xào bàn tán râm ran.

- Sao chú rể còn chưa tới? Đừng nói là đào hôn đấy nhé!

- Nhìn sắc mặt của cô dâu kìa, đen sì hết cả rồi…

- Nếu chú rể không tới nữa thì trang nhất ngày mai có cái để viết rồi!

- Chứ còn gì nữa!

- …

Các phóng viên đều cười trên nỗi đau của người khác, hy vọng là có tin tức nóng.

Đúng lúc mọi người đang bàn luận khí thế ngất thời, cánh cửa nhà thờ nặng nề vang lên một tiếng “Két ---”, bị người mở ra từ bên ngoài. Một luồng ánh sáng vàng ươm chiếu vào xuyên qua cánh cửa gỗ cổ điển.

- Ngài Lâu đã đến!

Bỗng nghe thấy một tiếng báo cáo vang lên ngoài nhà thờ.

Trong lúc nhất thời, trong ngoài giáo đường, tất cả khách quý đều bất giác đứng dậy đón chào, nhìn chăm chú vào anh.

Hai người tiếp khách đứng ở hai bên cửa chính nhà thờ cung kính kéo mở cánh cửa nhà thờ.

- Ngài Lâu, mời vào…

Chú rể Lâu Tư Trầm mặc một bộ lễ phục màu đen, tư thế hiên ngang đi vào ngược chiều ánh nắng.

Ánh nắng xán lạn chiếu rọi sau lưng như thể tô điểm thêm một quầng sáng vàng ươm cho thân hình khôi ngô của anh, khiến anh trông càng thêm anh tuấn, kiêu căng, mà lại khí thế kinh người.

Giờ phút này, điều khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ kinh ngạc là vì bên cạnh anh lại còn dắt theo một cô gái xinh đẹp như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ!

Hai người đi ngược chiều ánh sáng, bước lên thảm đỏ được trải cánh hoa hồng, đi về phía thập tự giá thần thánh trước mắt.

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh mắt rửa tội của những người trong nhà thờ, Mộ Sở có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập một cách mãnh liệt. “Thịch thịch thịch…”, từng nhịp từng nhịp rõ ràng hơn, mãnh liệt hơn, như thể giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực của cô vậy.

Cô chưa bao giờ biết rằng vở kịch này sẽ là cục diện như vậy!!!

Bàn tay nhỏ nắm Lâu Tư Trầm không khỏi dùng sức siết chặt.

Lúc này, tất cả mọi người đều biết rõ, chú rể hôm nay là Lâu Tư Trầm, nhưng cô dâu tuyệt đối không phải là Trình Huyên Oánh đang đứng trước thập tự giá!

- Hai người này thật là đẹp đôi…

- Quả thực là trai tài gái sắc!

Có người lơ đãng thán phục thành tiếng.

Trình Huyên Oánh đứng trước thập tự giá, khuôn mặt trang điểm đậm đà dưới lớp khăn voan lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.

Bên dưới, sắc mặt của bốn vị trưởng bối lại càng xanh mét.

- Ông thông gia, bà thông gia, Tư Trầm nhà các người rốt cuộc là định làm gì?!

Trình Hách Thắng không chịu nổi nữa, bực bội chấn vấn vợ chồng Lâu Trọng Bách.

Vương Khởi Lệ đã sớm tức giận tới mức sùi bọt mép.

- Thằng oắt con này!!!

Bà không thể ngờ được rằng con trai của bà lại đâm bà một nhát như thế!

- Cảm ơn các vị đã đến tham dự lễ cưới của tôi và cô Tần Mộ Sở…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.