Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 228: Chương 228




Cuối tuần Tần Mộ Sở dẫn con gái tới thành phố S.

Tô Thành Lý và Trần Ngọc tiếp đãi họ rất nhiệt tình, không hề vì cái chết của Lâu Tư Trầm mà làm khó cô. Trong lòng Tần Mộ Sở vì thế rất cảm động, thế nhưng cô lại càng áy náy nhiều hơn.

Cả một ngày cô đều lo lắng không yên.

Đến tối chờ Tô Lực và Đuôi Nhỏ đi ngủ thì Tô Thành Lý mới gọi cô ra nói chuyện.

Sở Sở này, chúng ta nói chuyện một lát đi. ...Vâng. Cô dè dặt ngồi xuống đối diện ông.

- Con đừng căng thẳng thế, bác biết trong lòng con đang nghĩ gì. Nói thật, chuyện Tư Trầm qua đời với bác đúng là khó có thể chấp nhận!

Nói đến đây Tô Thành Lý thở dài một hơi, trong đáy mắt tang thương vằn lên những tia máu:

- Bác là cha nhưng vẫn chưa làm được gì cho nó...

Giọng ông đã nghẹn đi.

Tần Mộ Sở càng nghe càng khó chịu, sống mũi bắt đầu cay cay, vành mắt thì đã đỏ hoe từ bao giờ.

Nếu bảo trong lòng bác không oán giận con thì đúng là không phải... Con hiểu, bác hận con cũng là lẽ thường thôi. Giọng Tần Mộ Sở cũng khàn đi, hơi nước càng lúc càng trĩu nặng trong đôi mắt.

Chỉ nghe “Bộp — ” một cái đã thấy cô quỳ xuống trước mặt Tô Thành Lý, rồi nói:

- Bác Tô, đều là con và mẹ con đã có lỗi với bác, càng có lỗi với Tư Trầm. Nếu không phải tại mẹ con con thì sao anh ấy lại...

Sau đó vì quá khổ sở mà Tần Mộ Sở đã không thốt nổi lên lời nữa.

- Đứng dậy đi! Mau đứng dậy...

Tô Thành Lý vội vàng đỡ cô dậy:

- Sở Sở, dù bác có đau buồn vì chuyện của Tư Trầm nhưng bác cũng không phải kẻ không hiểu lý lẽ. Hôm nay bác gọi con tới cũng không phải vì muốn trách cứ con đâu. Bác biết so với bất kỳ ai thì con cũng là người đau khổ nhất...

Nước mắt của Tần Mộ Sở tuôn như mưa.

Tô Thành Lý đỡ cô ngồi xuống rồi mới về chỗ của mình.

Ông hỏi:

- Sở Sở, sau này con định thế nào?

Cô chỉ biết lắc đầu.

Gần đây cô chỉ ngây ngốc qua ngày, chuyện xảy ra quá đột ngột nên cô thậm chí không hề được chuẩn bị tâm lý trước, tới giờ cô vẫn chứ thể thoát khỏi đau khổ, làm sao còn tâm sức đi lo nghĩ con đường tương lai chứ?

Đôi với cô thì tương lai không hề có đường nào khác, chỉ có duy nhất cái đuôi nhỏ của cô mà thôi!

- Bác thấy một mình con nuôi một đứa trẻ thật sự rất vất vả.

Nghe thế cô không khỏi căng thẳng:

Bác Tô, bác... Đừng hiểu lầm. Tô Thành Lý vội xua tay sau đó lại gật gù lên tiếng:

Đúng là bác rất thích Đuôi Nhỏ, cả nhà bác đều yêu quý con bé, chúng ta cũng thật sự muốn được nuôi dưỡng nó. Nhưng bác và dì Ngọc cũng hiểu nếu con phải xa con bé có lẽ sẽ càng khổ sở hơn... Bác Tô, thứ gì con cũng có thể cho bác được, chỉ cần Tần Mộ Sở con có thì bác muốn thứ gì con cũng cho bác hết. Chỉ là... Đuôi Nhỏ thì không thể nào... Vừa nghĩ tới cái đuôi nhỏ sẽ bỏ mình mà đi là Tần Mộ Sở đã sợ tới run người, nước mắt lại càng khó nén lại.

Không phải bác muốn tranh với con đâu, thật đấy. Con đừng sợ, cứ nghe bác nói cho xong đã. ...Vâng. Tần Mộ Sở nghe ông nói thế mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cô lau khô nước mắt, nghẹn ngào đáp:

- Bác cứ nói đi ạ.

- Thật ra bác nghĩ thế này, một mình con bình thường vừa đi làm vừa trông con cũng rất vất vả. Hơn nữa ở thành phố A con cũng không có người thân nào để nương tựa, dù có Lâu Trọng Bách cha con ở đó nhưng bác biết quan hệ của hai người cũng không tốt, về chuyện chăm sóc con cái thì ông ấy cũng không giúp gì được...

Nói tới đây ông dừng một lát rồi mới tiếp tục:

Ý của bác và dì Ngọc là mong con có thể dọn tới thành phố S. Đương nhiên nếu con không chê thì có thể sống cùng chúng ta, còn nếu con không muốn ở chung với chúng ta thì bác sẽ mua cho hai mẹ con một căn nhà, con muốn thế nào cũng được! Bác Tô... Lòng Tần Mộ Sở giờ rối như tơ vò, cảm xúc cũng hỗn loạn khó tả, vừa cảm động lại vừa khó chịu, vừa chua xót lại vừa khổ sở...

Rất nhiều cảm xúc đan xen khiến cô luống cuống không biết làm thế nào.

Sở Sở, con không cần trả lời ngay đâu. Con cứ nghĩ kỹ đã, bác cũng không có gì vội hết. Thật ra bác thấy nếu con dọn đến thành phố S thì cũng rất tốt, đổi hoàn cảnh sống có khi sẽ giúp con dễ chịu hơn, tội gì cứ giam cầm chính mình lại như thế? Bác biết con là một cô gái kiên cường, thế nhưng mạnh mẽ nhất không phải là đem vết thương giấu kín mà lau khô nước mắt xong lại có thể mỉm cười đối diện với tương lai kìa. Đây không chỉ là hy vọng của bác và dì Ngọc mà còn là hy vọng của Tư Trầm nữa, con có hiểu không? Mộ Sở, đời con còn rất dài, con biết chứ? Người còn sống vẫn nên tiến tới, đừng đừng nguyên một chỗ mãi như thế. Cảm ơn bác! Cảm ơn bác... Tần Mộ Sở không thể không nói rằng những lời này của Tô Thành Lý thật sự rất đúng, cô cũng rất xúc động, chỉ là mỉm cười tiến tời và đối diện tương lai với cô bây giờ... khó khăn biết bao!

Bác Tô, đề nghị của bác con nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận. Ngoài ra con cũng sẽ hỏi ý kiến của Đuôi Nhỏ nữa... Đúng thế, nên suy nghĩ cẩn thận, dù sao chuyển nhà cũng là việc lớn. Năm đó khi bác dọn tới đây cũng đã suy nghĩ rất lâu, bác hiểu mà, thế nên con đừng lo gì hết, nếu thật sự không muốn tới đây thì bác và dì Ngọc cũng không ép con đâu. Cùng lắm thì chúng ta sẽ thường xuyên tới thăm hai mẹ con thôi... Nước mắt của Tần Mộ Sở lại rơi xuống.

Cái nhà này luôn có thể sưởi ấm trái tim cô như thế.

Cô biết, nếu cái đuôi nhỏ của cô lớn lên ở một nơi thế này thì chắc chắn sẽ không có hại gì hết.

Bác Tô, con hứa với bác sẽ nghĩ thật kỹ, cân nhắc vì hai bác, và vì cả Đuôi Nhỏ nữa. Tốt tốt lắm! Tô Thành Lý liên tục gật đầu.

Sau khi về phòng Tần Mộ Sở thấy con gái còn chưa ngủ, con bé và Tô Lực vẫn đang chơi với nhau, thấy cô về thì thằng bé mới ngoan ngoãn trở lại phòng mình.

Cô xốc chăn rồi chui vào, sau đó ôm con gái vào lòng và nói:

Bé cưng, mẹ hỏi con chuyện này nhé? Vâng ạ! Chuyện gì thế mẹ? Con bé chớp đôi mắt to hỏi cô.

Tần Mộ Sở nắm bàn tay mũm mĩm của con gái, vừa nhìn lòng bàn tay trắng trẻo xinh xắn ấy vừa nói:

Con thích ông bà nội bên này không? Thích ạ! Con thích lắm! Con bé gật mạnh đầu:

Còn có cả chú Tô Lực nữa, Đuôi Nhỏ cũng thích chú ấy! Thích tất cả mọi người ở đây! Thế cho con ở cùng với ông bà thì con có muốn không? Mọi người có thể ở cùng nhau hả mẹ? Đôi mắt con bé như thể tỏa sáng, con ngươi đen lóe lên ánh sáng hy vọng, chạm đến trái tim Tần Mộ Sở.

Con bé giống như còn chưa dám tin nên lại rướn người qua hỏi:

- Mẹ ơi, chúng ta thật sự có thể ở cùng ông bà với chú Tô Lực thật à?

Tần Mộ Sở xoa cái đầu nhỏ của con, rồi đáp:

Chỉ cần con thích là có thể. Thật ạ? Con nhóc vui tới mức nhảy cẫng lên nhưng đột nhiên đôi mắt nó lại tối đi:

- Mẹ ơi, thế còn mẹ thì sao? Có phải mẹ không cần Đuôi Nhỏ nữa không?

Con bé dè dặt hỏi, rồi lại nhỏ giọng nói tiếp:

- Không phải là mẹ muốn lên cung trăng tìm ba đấy chứ?

Nói tới đây Đuôi Nhỏ giống như rất đau lòng, đột ngột khóc nấc lên, hai cái tay bé xíu ôm cổ Tần Mộ Sở rồi nức nở hô:

- Con không muốn mẹ lên cung trăng đâu! Con không muốn... Hu hu hu... Con không muốn ở lại đây đâu, con chỉ muốn ở với mẹ thôi, chỉ muốn mẹ thôi!

Cái đuôi nhỏ như gấu túi, ôm chặt lấy cổ mẹ mình, dù nói thế nào cũng không chịu bỏ tay ra.

Tần Mộ Sở nghe con khóc mà như đứt từng khúc ruột.

- Đừng khóc, con đừng khóc nữa. Mẹ có nói sẽ bỏ rơi con để lên cung trăng đâu?

Vừa nghe thế quả nhiên con bé lập tức nín khóc.

Cái đuôi nhỏ dùng vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Tần Mộ Sở:

Thế là mẹ sẽ ở nhà ông bà với con à? Đuôi Nhỏ ở đâu thì mẹ ở đó. Thật ạ? Tâm trạng cái đuôi nhỏ lập tức thay đổi, đôi mắt sũng nước nháy mắt đã sáng rực.

Con bé kích động nhào vào lòng Tần Mộ Sở:

Mẹ ơi, mình có thể ở cùng với ông bà thật sao? Con thích ông bà nội ở đây thế cơ à? Thích ạ! Con rất thích họ luôn ấy. Con bé rúc vào lòng Tần Mộ Sở, vui vẻ kể:

Ai cũng tốt với con hết, họ thích Đuôi Nhỏ thế nên con cũng thích họ. ...Ừ, mẹ hiểu rồi. Tần Mộ Sở ôm chặt con gái vào lòng.

Dù đã biết rõ tâm tư cảu con gái nhưng thật ra cô vẫn đang rất băn khoăn.

Thành phố A...

Nơi đó ngập tràn kỷ niệm của cô và Lâu Tư Trầm, thành phố đó là nơi người đàn ông cô yêu nhất từng sinh sống, là nơi diễn ra câu chuyện tình yêu tuyệt vời nhất đời cô. Nhưng giờ bảo cô phải tới một thành phố khác thì sao cô chịu được.

Làm sao chịu được đây!

Cô không nỡ!

Tần Mộ Sở càng nghĩ lại càng đau lòng.

Thế nhưng dù không nỡ, không muốn rời xa nhiều hơn nữa thì sao chứ?

Giống như Tô Thành Lý đã nói, người sống là phải nhìn về phía trước. Dù không vì mình thì cũng cần phải suy nghĩ cho cái đuôi nhỏ của cô.

Từ nhỏ con bé đã thiếu một gia đình hạnh phúc, khó khăn lắm nó mới có ông bà và chú yêu thương, sao nó có thể không vui vẻ được chứ? Đương nhiên Tần Mộ Sở hy vọng con gái mình có thể trưởng thành trong hoàn cảnh tốt đẹp, hy vọng con mình cảm nhận được đầy đủ yêu thương của một gia đình hoàn chỉnh.

Thế nên, vì con...

Dọn đi!

Dọn đi thôi...

Trong lòng Tần Mộ Sở không ngừng khuyên nhủ chính mình, lặp đi lặp lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.