Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 229: Chương 229




Vấn đề dọn hay không dọn, Mộ Sở đã phải suy nghĩ rất nhiều.

Khi Tô Thành Lý và Trần Ngọc lần thứ năm không quản mưa gió mang theo quà cáp đến thăm cô và Đuôi Nhỏ, cuối cùng Mộ Sở quyết định cùng họ dọn đến thành phố S.

Cô thực sự không có lý do gì khiến cho hai người già phải vì con cháu mà vất vả như vậy.

Trước một ngày cô đi, Cố Cẩn Ngôn đến thăm cô và Đuôi Nhỏ.

Mộ Sở đang ngồi chồm hổm dưới đất dọn dẹp đồ đạc, Cố Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, nửa đùa nửa thật cười hỏi:

Tính bỏ rơi ông đây thật sao? Xía!!! Mộ Sở hít hít mũi, nhìn anh ta:

Nói cứ như chúng ta không còn gặp lại nhau nữa vậy, biết thành phố S với thành phố A cách nhau bao xa không? Ngồi máy bay “ vút ” một cái là đến nơi rồi. ... cũng đúng, khi đó chị nhớ “ vút ” một phát về thăm ông đây nhé! Vâng, đại gia Cố! Mộ Sở giơ tay lên bảo đảm.

Cố Cẩn Ngôn đưa tay, gõ gõ lên trán Mộ Sở.

Nhìn cô ấy chằm chằm, một hồi lâu, anh ta nói:

- Đi là tốt....

Rời khỏi thành phố khiến cô thương tâm này, có lẽ sẽ có cuộc sống mới đang chờ đón cô, rốt cuộc cũng không có gì là xấu với cô cả.

- Còn cậu đó, chưa có kế hoạch gì cho cuộc sống sau này hay sao?

Mộ Sở vừa xếp quần áo vừa hỏi.

- Cuộc sống sau này?

Cố Cẩn Ngôn nhếch nhếch mày:

Ví dụ? Còn ví dụ? Mộ Sở lườm anh ta một cái:

Cũng 23 tuổi rồi, nên yêu đương đi chứ! 23 tuổi, thanh xuân niên hoa của ông đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, chị lo lắng gì chứ? Cũng đúng. Mộ Sở gật đầu, cảm thán một tiếng:

- Nếu không nhắc đến thì mém tí chị đã quên đi tuổi tác của chúng ta rồi, làm mẹ sớm quá nên tâm hồn cũng già nhanh hơn tuổi.

Có ai ngờ rằng cô gái chỉ mới 24 tuổi như cô đã là mẹ của một đứa trẻ gần 6 tuổi cơ chứ!

Biết vậy thì tốt. Lần trước chị nghe mẹ cậu nhắc đến con gái lớn nhà họ Lâm, thế nào? Đã gặp qua chưa? Gặp rồi, cũng không tệ. Có thích không? Không. ... Cậu đừng kén chọn quá! Kén ư? Ông đây nghĩ là không kén thì có. Cố Cẩn Ngôn nói đoạn, dừng lại đôi chút, ánh mắt nhìn Mộ Sở, thâm trầm và nóng rực hơn, anh ta khàn giọng nói:

Nếu kén thì ông đây sao có thể để mắt đến chị chứ? ... Lời anh ta vừa nói ra, khiến hành động đang dọn dẹp của Mộ Sở, đột nhiên dừng lại.

Lồng ngực nghẹn ngào đôi chút.

Thực ra, tâm tư của Cố Cẩn Ngôn đối với cô bấy lâu nay, nếu nói cô không biết tí nào cả thì khẳng định là giả, nhưng, cô có biết thì cũng phải giả vờ không biết, cô không dám để bản thân phát hiện ra điều gì đó, cô sợ rằng tình cảm chị - em của hai người sẽ vì thế mà biến chất, càng sợ hơn mối tình cảm này một đi không thể quay trở lại.

Nhưng bây giờ, Cố Cẩn Ngôn đã nói huỵch toẹt ra rồi, còn hoàn toàn không có ý tránh né đề tài này, vậy thì sao cô có thể tiếp tục giả ngu giả ngốc nữa cơ chứ!

Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn, cứ chằm chằm nhìn Mộ Sở, dường như đang chờ câu trả lời của cô vậy.

Mộ Sở thở dài:

- Chị nào có phúc phận gì?

Cố Cẩn Ngôn nhếch mày:

- Đoán trước được chị sẽ trả lời vậy mà.

Nói đoạn, anh ta giúp cô xếp những chai chai lọ lọ dưới đất vào túi, vẻ mặt thong thả:

Những lời nói khi nãy chị đừng cảm thấy quá áp lực, lựa chọn thời điểm này nói ra với chị, cũng vì sớm đoán biết được thái độ của chị rồi. .... xin lỗi. Mộ Sở cắn cắn môi dười, tỏ ý có lỗi.

- Dừng lại! Ông đây không phải vì muốn nghe những lời này mà nói cho chị nghe đâu! Thôi được, thôi được, nếu như chị thấy áp lực, thì cứ xem như chưa từng nghe thấy gì cả, ok?

Trên mặt Cố Cẩn Ngôn vẫn giữ nguyên sự thong thả.

Mộ Sở không nhịn được cười, cầm lấy cây bút chì bên cạnh, gõ nhẹ lên đầu Cố Cẩn Ngôn, giọng điệu thành tâm trách móc:

Chị nói cái tên nhóc này, sao mắt thẩm mỹ lại khác thường đến thế? Thiên kim tiểu thư nhà giàu cậu không cảm giác, mà lại đi để ý chị? Chị lớn hơn cậu một tuổi không nói, con cái cũng sắp đi học rồi, cậu bảo rốt cuộc cậu có sở thích như nào chứ? ... Cố Cẩn Ngôn cạn lời.

Anh ta gân cổ trừng mắt nói:

Tâm tư ái mộ nhỏ bé này của ông đây, sao đến miệng chị lại thành thứ không ra gì thế này? Cậu đó, vẫn phải kết giao kết giao với nhiều cô gái trẻ đời sau của danh môn đi. Tuy 23 tuổi còn trẻ nhưng yêu đương vẫn được mà, đừng suốt ngày lao đầu vào công việc, có hiểu không hả? Vâng, ông đây thụ giáo rồi. Cố Cẩn Ngôn gật đầu nghiêm túc, tỏ ý quan tâm hỏi cô:

Vấn đề nhà cửa bên đó xử lý ổn thỏa chưa? Chị nghĩ tạm thời sẽ ở cùng với ba mẹ anh ấy, như vậy cũng tốt cho Đuôi Nhỏ nữa. Mộ sở đưa mắt hường về phía Đuôi Nhỏ đang ngủ trưa trên sofa.

Cố Cẩn Ngôn cũng nhìn con bé, gật gật đầu:

Cũng tốt, vậy trường học của con bé thì sao? Con bé khi ấy cũng phải nhập tiểu học rồi, trường học liên hệ chưa?Nếu chưa thì ông đây sẽ cho người đi làm thủ tục ngay. Đều ổn thỏa rồi, ông nội thương con bé thế mà, những việc này đã sớm sắp xếp đâu vào đấy rồi, tìm cho con bé toàn những trường học ưu tú! Nhiều khi chị nghĩ, thực ra chị cũng được xem là đặc biệt may mắn rồi đó, toàn vào những lúc khó khăn để chị gặp được những người hảo tâm, như cậu, như mỗi thành viên trong nhà họ Tô vậy.... Cố Cẩn Ngôn đau lòng vỗ nhẹ vào sau gáy Mộ Sở:

Vì thế phải nhìn về phía trước, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Ừm ừm. Đến nơi rồi nhớ gọi điện cho ông đây. Đương nhiên! Cố Cẩn Ngôn lại đưa mắt nhìn về phía Đuôi Nhỏ lần nữa:

- Chị nói, đến đó rồi, con bé này có nhớ ông đây không?

Mộ Sở nhìn thấy sâu trong mắt cậu ta có vẻ chới với thì thấy buồn cười, cố ý nói:

- Khó nói lắm! Trẻ con thường không có tâm tính, ở bên đó con bé có người chú nuông chiều hết mực, không chừng, đi rồi sẽ quên cậu luôn ấy!

Quả nhiên Cố Cẩn Ngôn nghe xong thì không vui, khuôn mặt anh tuấn cau có bất mãn, đứng dậy, bước thẳng đến phía sofa nơi Đuôi Nhỏ đang nằm ngủ.

Anh ta cũng xấu tính thật, giơ tay ra, trực tiếp cù lét con bé, thế là đánh thức con bé từ trong giấc ngủ ngon lành.

Trẻ con thường hay khó chịu khi thức, con bé xoay người trên sofa, “ y y a a ” phản kháng vài tiếng.

- Là chú.

Cố Cẩn Ngôn vừa nói vừa nhắc bổng con bé từ sofa, ôm hẳn vào lòng.

Lúc này, Đuôi Nhỏ mới chú ý người đến gần là Cố Cẩn Ngôn, sự khó chịu đột nhiên tan biến hết, thay vào đó là đôi mắt cong cong đáng yêu:

- Ba Cẩn Ngôn!

Con bé giơ tay dụi dụi đôi mắt còn buồn ngủ:

Chú đến khi nào thế? Không được dùng tay dụi mắt, dơ.... Cố Cẩn Ngôn kéo tay con bé xuống, xoa xoa mái tóc rối của con bé:

Nào! Chú giúp con vuốt tóc gọn gàng nhé! Dạ vâng ạ. Bé con rất vui mừng, lon ta lon ton chạy đi lấy cây lược chải tóc.

Không lâu sau, bé con quay lại với cây lược trên tay:

- Đây ạ.

Bé con lại ngồi lên đùi Cố Cẩn Ngôn.

Mộ Sở thấy cậu ta vụng về chải tóc cho Đuôi Nhỏ, có chút buồn cười:

Cậu có chắc là sẽ chải tốt không? Đang cố gắng. Cái Đuôi Nhỏ, nếu đau con bảo chú nhé! Không đau! Bé con ngoan cực!

Cố Cẩn Ngôn nhẹ nhàng chải tóc cho cô bé, thở dài:

- Chỉ vài tháng thời gian thôi mà tóc đã dài thế này rồi cơ à....

Anh ta có cảm giác như trong nhà có cô con gái vừa trưởng thành vậy, nghĩ đến sau này không biết khi nào lại có thể gặp con bé, trong lòng nảy sinh nhiều sự lưu luyến.

Nói thật tình, tuy bé con không phải là con gái ruột của anh ta, nhưng bao nhiêu năm nay, cô bé lớn lên cùng anh ta, nhìn cô bé từ lúc lọt lòng đến bây giờ trưởng thành như viên thịt tròn đáng yêu, ngoài những năm tháng anh ta ở nước ngoài không bên cạnh con bé ra thì sau đó dường như tuần nào cũng gặp mặt, đột nhiên rời xa anh ta như vậy, đi đến một nhà khác, nếu nói anh ta không có chút cảm giác lạc lõng gì thì khẳng định là giả rồi.

Cái Đuôi Nhỏ! Dạ? Bé con ngước đầu chớp chớp cặp mắt to nhìn anh ta ở phía sau.

Cố Cẩn Ngôn đỡ lấy cái đầu nhỏ nhắn của bé con, anh ta hỏi:

Đi đến đó rồi có nhớ chú không? Đương nhiên là có! Cô bé trả lời một cách tự nhiên, đôi mắt to đáng yêu chớp chớp:

Còn ba Cẩn Ngôn thì sao? Có đến nhà ông nội thăm con chứ ạ? Có. Cố Cẩn Ngôn cúi đâu, hôn nhẹ lên trán bé con.

Bé con nở nụ cười tươi.

Khi cô bé cười, trong mắt như những vì sao sáng, lấp lánh lấp lánh.

Mộ Sở cười thầm:

Không chịu nổi hai chú con này luôn! Sến súa quá đi hà! Mẹ ơi, có phải mẹ đang ghen với con và ba Cẩn Ngôn không vậy? Chú nghĩ là có! Cố Cẩn Ngôn cũng đồng tình với Đuôi Nhỏ vô cùng, gật đầu nghiêm túc!

- Vâng vâng vâng, là mẹ ghen tị với hai người, ghen tị tình cảm hai người quá tốt, bỏ mẹ sang một bên, chỉ biết âu yếm tình cảm với nhau mà thôi, được chưa nào?

Bé con nghe xong, che miệng len lén cười khúc khích.

.........

Sáng hôm sau, Mộ Sở ngồi tàu điên đến thành phố S.

Cố Cẩn Ngôn đến tiễn cô, nhưng bất ngờ là đưa cả Lục Dung Nhan đến.

Lục Dung Nhan vội vàng bước xuống xe, chạy thẳng về phía Mộ Sở:

- Sở Sở, cậu đi xa mà sao không nói với mình lời nào hả? Rốt cuộc cậu có xem mình là bạn không hả? Nếu không phải Cẩn Ngôn nhắc đến thì mình cũng không biết việc này đó!

Lúc này Lục Dung Nhan đã sinh con rồi, cô đã gấy đi nhiều so với lúc mang thai, tuy thân hình vẫn còn tròn trịa nhưng cũng hồi phục rất tốt.

Mộ Sở nói:

Mình biết cậu bận chăm con nên đâu dám để cậu đến tiễn mình, vả lại, thành phố S cách thành phố A gần mà, lúc nào mình nhớ cậu, nhớ con trai nuôi rồi, thì tùy ý về thăm cậu cũng được mà. Hứ! Lục Dung Nhan giả vờ giận dỗi, hít hít mũi, không hiểu sao khóe mắt đỏ ngâu, cô bước vế phía trước, ôm lấy Mộ Sở:

Sở Sở, một mình ở ngoài nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, nếu không quen thì quay về biết không hả? Nói gì thì nói, mình mãi mãi là chị em tốt của cậu! Mình biết, mình biết mà.... Mộ Sở cảm động với những lời nói này của Dung Nhan, cô đưa tay vỗ vỗ lên lưng Dung Nhan:

Yên tam, mình đã là người lớn thế này rồi, nhất định sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mà. Mình thật sự không yên tâm. Lục Dung Nhan thở dài:

Thôi vậy, cậu cứ đi đi cho khuây khỏa, xem như đi chơi, hít thở không khí trong lành vậy... Đâu có, nói không chừng ngày mai là mình bay về ngay! Đừng buồn nữa, nếu như làm cậu khóc thì Lúc Tứ sẽ oán mình mất! Mộ Sở đưa tay lau nước mắt cho cô ấy, khóe mắt cô đã sớm đẫm lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.