Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 230: Chương 230




Rốt cuộc thì Mộ Sở cũng dọn đến thành phố S, sống trong nhà họ Tô!

Ban đầu, cô ít nhiều có chút không quen, trong lòng cô, cô luôn cảm thấy bản thân là người ngoài thực sự, nhưng Tô Thành Lý và Trần Ngọc thật lòng thật dạ đối đãi tốt với cô, dần dần sau này khi đã quen rồi, Mộ Sở cũng thay đổi cách xưng hô gọi Tô Thành Lý là ba, Trần Ngọc là mẹ.

Tiếng gọi ba mẹ này, chắc hẳn là gọi thay cho Tư Trầm đã mất vậy!

Mộ Sở biết, thực ra trong lòng Tư Trầm, hắn ta đã sớm xem Tô Thành Lý và Trần Ngọc là người nhà rồi, chỉ là tiếng gọi ba mẹ này đối với hắn, không thể tự nhiên mà gọi thành tiếng được, nhưng cũng vì sự kiêu ngạo của hắn, cuối cùng trở thành sự tiếc nuối mãi mãi.

Mộ Sở đôi lúc cuối tuần, cũng bay về thành phố A để thăm Vương Khởi Lệ.

Tình trạng tinh thần của bà tốt hơn dự đoán của cô, Lâu Trọng Bách chăm sóc cho bà rất chu đáo, như thế Mộ Sở cũng yên tâm khá nhiều.

Còn giữa cô và Lâu Trọng Bách, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên mối quan hệ xa lạ.

Cô không cách nào mở lời gọi tiếng “ ba ”, cũng không cách nào xem ông là ba của cô! Đối với vai trò “ người ba ”, Mộ Sở đã trải qua quá nhiều vì thế đến thời điểm này cô không còn mang nhiều kì vọng như hồi bé nữa.

Đôi lúc, Mộ Sở cũng đến thăm mộ mẹ cô, kính dâng một bó hoa Bách Hợp mà mê cô thích nhất.

Giờ đây, mộ của bà mọc đầy cỏ dại, không giống như trước, còn có Lâu Trọng Bách giúp cô quét dọn.

Cỏ dại quanh mộ, nếu cô không quét dọn, e rằng đã mọc cao hơn đầu người, hoa Bách Hợp cô tặng, lần sau khi cô đến, những cành lá héo vẫn còn đấy, trừ phi gió cuốn bay mất.....

Nơi đây, ngoài cô ra, không còn ai lui tới nữa.

Thời gian thấm thoáng, ba năm năm đã trôi qua.

Vào năm thứ 6 sau khi Tư Trầm mất, Cái Đuôi Nhỏ đã 11 tuổi rồi, là thiếu nữ lớp 6 tiểu học rồi.

So với vẻ ngoài tròn trịa khi bé, lúc này cô bé càng xinh đẹp đáng yêu, cặp mắt to tròn lấp lánh như hai viên bảo ngọc đen, đuôi mắt còn có một nốt ruồi duyên gợi cảm nữa, nốt ruồi tuy nhỏ nhưng lại giống như điểm mặt tô hoa vậy, tăng thêm vài phần yếu ớt cho cặp mắt to long lánh, khiến cho người khác chì nhìn thôi, sẽ không kiềm được muốn bảo vệ con bé. Dưới cặp mắt, cái mũi cao nhỏ nhắn đáng yêu, đôi môi xinh đẹp tựa như đôi môi gợi cảm của ba, lúc nhếch nhẹ đôi môi, hai bên má nở ra hai đồng điếu đáng yêu, xinh đẹp động người tựa như thiên thần.

Trần Ngọc luôn nói Cái Đuôi Nhỏ là món quà trời ban cho nhà họ Tô.

Thực ra, đã nhiều lần Mộ Sở gợi ý đổi họ cho Đuôi Nhỏ, nhưng Tô Thành Lý và Trần Ngọc đối với vần đề tên họ này không mấy để tâm cho lắm!

- Con nói nếu cho Cái Đuôi Nhỏ đổi họ, rốt cuộc là họ “Tô” tốt hay họ “Lâu” tốt đây? Cho dù là họ “Tô”, họ “Lâu”, thậm chí là họ “Tần”, đây chằng qua là chức danh mà thôi, không quan trọng! Con bé này dù họ gì, cuối cùng vẫn là con cháu nhà họ “Tô”, con bé từ nhỏ đã họ “Tần”, họ hàng thân thích, bao gồm bạn học thầy cô cũng đã quen gọi con bé như thế, con nói đột nhiên đổi tên cho con bé, nếu bạn bè bạn học hỏi đến, con bé cũng khó giải thích nữa, đúng không?

Mộ Sở rất cảm động khi họ nghĩ sâu xa cho Đuôi Nhỏ đến thế, cũng cám ơn họ không có ý theo đuổi những sự vật bề ngoài thế này:

Ba, cám ơn ba, con thật sự không biet61 nên nói như thế nào! Cám ơn ba mẹ đã suy nghĩ chu toàn cho Cái Đuôi Nhỏ.... Đã sớm là người một nhà thì đừng nói những lời xa lạ như vậy, đúng rồi, hôm nay Tô Kỳ sẽ đến dùng bửa tối đấy! Tô Kỳ, là con trai của anh ruột Tô Thành Lý, về quan hệ thì là đường ca của Lâu Tư Trầm, những năm gần đây anh ta thường xuyên lui tới nhà Tô Thành Lý, Mộ Sở cũng vì thế mà quen biết anh ta.

Tô Thành Lý cố ý nhấn mạnh Tô Kỳ sẽ đến, đương nhiên Mộ Sở hiểu được dụng tâm đặc biệt của ông, nhưng cô giả vờ không biết, vội vàng đứng dậy:

Vậy con đi giúp mẹ một tay thôi! Sở Sở! Tô Thành Lý gọi cô lại:

- Con khoan vội làm gì, thời gian còn sớm mà, ngồi xuống đã!

Mộ Sở chỉ biết quay lại ngồi xuống.

Tô Thành Lý nói:

- Ba định nói gì, thực ra trong lòng con hiểu rõ đúng không?

Mộ Sở thành thật gật đầu:

Ba, con biết ba muốn tốt cho con.... Con còn nhớ lúc Tư Trầm vừa mất ba đã nói gì với con không? Làm người quan trọng nhất là phải biết nhìn về phía trước, con không thể để bản thân cứ dừng lại một chỗ, quá khứ tuy đẹp, nhưng cũng là cái lồng to giam lấy con! Con còn trẻ, cuộc sống của con còn nhiều khả năng vô hạn lắm! Sao không thử để bản thân đón tiếp một cuộc sống mới, và con người mới chứ? Mộ Sở cúi đầu, mím môi không nói gì.

Cô biết thực ra Tô Thành Lý muốn tốt cho cô, đương nhiên cũng biết suy nghĩ của Tô Kỳ những năm này.

- Sở Sở, con cảm thấy Tiểu Kỳ không tốt hả?

Tô Thành Lý lại hỏi cô.

- Sao có thể chứ!

Mộ Sở liền lắc đầu phủ nhận.

- Ba, Anh Tô Kỳ là người tốt, bất luận từ điểm nào thì anh ấy cũng xứng đáng là người ưu tú, nhưng cũng như ba nói, anh ấy là người tốt, cuộc sống của anh ấy vẫn còn nhiều khả năng vô hạn, sao nhất thiết là với con..... anh ấy chưa kết hôn, còn con đã kết hôn, con gái cũng lớn thế rồi....

Mộ Sở lắc đầu:

- Con cảm thấy như vậy không công bằng với anh ấy.

Tô Thành Lý dường như rất bất mãn với những lời nói này của Mộ Sở:

Con nói những lời này là sao? Chẳng lẽ những phụ nữ đã từng sinh con, đã từng ly hôn đều không còn giá trị nào đáng nói hay sao? Người phụ nữ có đáng để được bản thân yêu thích, có đáng để được bản thân dâng hiến, không phải dựa vào những thứ này mà đánh giá đâu, con nói sao con lại ngốc nghếch đến thế cơ chứ? Dạ. Mộ Sở giống như đứa trẻ ngoan, gật đầu đồng tình.

Thực ra cô nói những lời này vì muốn đối phó với Tô Thành Lý thôi.

- Thôi được, ba biết con nghĩ như thế nào, kỳ thực mà nói thì con chưa bao giờ có ý định sẽ tiếp nhận sự theo đuổi của bất kỳ ai, không chỉ riêng gì Tô Kỳ, đúng không?

Đương nhiên Mộ Sở biết Tô Thành Lý muốn cô tìm được chỗ dựa tốt, phó thác cô cho Tô Kỳ là điều khiến ông yên tâm nhất, vì ông rất hiểu Tô Kỳ, nếu Tô Kỳ ức hiếp cô, ông còn có thể ra tay giúp đỡ, vì thế ông luôn cố gắng thuyết phục Mộ Sở.

Càng như thế, Mộ Sở càng hiểu được sự yêu thương của mỗi thành viên trong nhà họ Tô đối với cô, vì thế, cô lúc này trở nên không sợ hãi gì nữa cả.

Cô cố ý thút thít một tiếng, dùng giọng điệu ra vẻ đặc biệt đáng thương:

Ba, nếu ba chê con ở lâu trong cái nhà này, thôi thì con tự dọn ra ở một mình vậy.... Hơ! Con nha đầu cứng đầu này! Con nói vậy là sao? Trần Ngọc, bà mau đến mà nghe xem, nghe xem con dâu bà đang nói gì này, tôi thấy nó cố tình tức chết tôi thì có! Tô Thành Lý chỉ mũi Mộ Sở quở trách.

Trong lòng Mộ Sở có vẻ đắc ý, hiển nhiên, chiêu này của cô có vẻ hữu dụng đấy!

Trần Ngọc tay cầm củ tỏi đi ra từ nhà bếp, quát Tô Thành Lý:

Ông đó, đừng lo chuyện của con trẻ nữa, ông gán ghép bửa bãi như vậy cũng không phải là cách, nếu có duyên thì chúng no tự khắc sẽ đến với nhau thôi. Ừm ừm ừm! Mộ Sở gật đầu lia lịa.

- Tôi thấy hai mẹ con bà, đúng là cùng một tuyến chiến mà!

Nghe chồng nói thế, Trần Ngọc ngó lơ, hướng về phía Mộ Sở đá lông nheo.

Thôi thôi, ba không nói nữa, nói nhiều còn bị hai người chê phiền phức nữa! Nhưng việc con muốn dọn ra ngoài ở riêng, trước khi con có bạn trai, đừng hòng có suy nghĩ đó! ... Kỳ thực thì cô cũng chưa từng nghĩ đến!

Tô Thành Lý giả vờ giận lẫy đi vào nhà bêp1.

Trần Ngọc đến ngồi bên cạnh Mộ Sở:

Sở Sở, tính hay lo lắng của ba con là thế, con đừng tính toán với ba nha! Con có thể tính toàn thế nào với ba cơ chứ? Mộ Sở vừa tách vỏ tỏi vừa cười nói:

- Con nào không biết được tâm ý của ba chứ! Nếu không phải vì muốn tốt cho con, thì ba đã không nói nhiều với con như vậy.

- Con hiểu được thì tốt! Mẹ nói thật, ai mẹ cũng không giúp, chỉ tùy chuyện mà nói thôi, Tô Kỳ quả là không chê vào đâu được, thường ngày nó đối xử với con như thế nào, con là người biết rõ nhất, nếu con ở cùng nó, không sợ thiệt thòi đâu, ba con cũng vì hiểu rõ con người nó nên mới thuyết phục con đó thôi. Vả lại, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, năm nay cũng gần tròn 30 rồi, cũng đến lúc đưa ra kế hoạch cho tương lai chứ! Không lẽ con muốn một mình cô độc tới già hay sao?

Sao lại nói cô độc tới già chứ? Chẳng phải con còn có ba mẹ, còn có Đuôi Nhỏ hay sao? Ba mẹ ư? Ba mẹ có thể ở cạnh con bao lâu chứ? Mẹ và ba con cũng gần 60 tuổi rồi, cho dù sống thọ thì cũng vài chục năm nữa thôi, nếu nói gỡ thì nhỡ đâu có bệnh gì bộc phát, ngày mai ra đi cũng có khả năng mà, ba con hiện tại lo lắng cho con đến thế chẳng phải vì sợ ra đi rồi để con lại một mình hay sao? Nếu ông ấy lên thiên đường, lúc đó sao có thể... có thể đối diện với nó chứ? Đúng không? Trần Ngọc cố ý không nhắc tên Lâu Tư Trầm, chỉ dùng từ “nó” để thay thế, nhưng Mộ Sở hiểu ý của bà ấy, cũng hiểu lòng tốt của bà.

- Chúng ta nói về Cái Đuôi nhỏ vậy, Cái Đuôi Nhỏ là con gái, con gái rồi cũng sẽ có một ngày phải lấy chồng, có câu nói rằng: con gái lấy chồng giống như thau nước đổ ra ngoài vậy, chả nhẽ con muốn cùng con bé gả vào nhà chồng nó sao? Tính cách của con mẹ hiểu rõ nhất, lúc đấy chắc chắn con thà sống một mình chứ không muốn làm phiền gia đình mới của con bé, đúng không?

Trần Ngọc nói những lời này quả thật rất thực tế, Mộ Sở thật sự không thể cãi được lời nào cả.

Vì vậy, Sở Sở, con nghe mẹ một câu, không phải ép con lập tức chấp nhận Tô Kỳ, nhưng thật sự con có thể thử tiến lại gần nó hơn, đừng suốt ngày đẩy người ta ra xa vạn dặm như vậy, cũng đừng tự nhốt bản thân mình vào cái lồng bé nhỏ, con nên thử tìm hiểu tìm hiểu nó, ai dám nói chắc rằng sau khi tìm hiểu con sẽ không động lòng với nó chứ? Làm vậy có thể để ba con được yên tâm, cũng không để Cái Đuôi Nhỏ lo lắng cho con, còn nữa, nếu như qua lần tiếp xúc này, con thật sự đồng ý bước thêm bước nữa thì sao? Sao chúng ta không thử xem sao! ... Mộ Sở im lặng.

Cô nghiêm túc suy nghĩ trong đầu những lời nói của Trần Ngọc hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, cô gật đầu, giống như đưa ra quyết tâm to lớn vậy:

- ... vâng,.... con cố gắng thử xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.