Lâu Tư Trầm còn chưa nói xong đã thấy Tần Mộ Sở đứng ngoài, lập tức dừng lời.
Tần Mộ Sở cũng giật mình, rõ ràng cô không ngờ hắn và Tiết Bỉnh lại quen biết.
- Hai người quen nhau à?
Cô nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm từ người này đến người kia.
Bạn bè! Bệnh nhân! Cả hai gần như đáp cùng một lúc.
- ...
Đôi mày thanh tú của Tần Mộ Sở khẽ nhướng lên, nhìn bọn họ vẻ khó hiểu:
Rốt cuộc quan hệ của cả hai là thế nào? Bệnh nhân! Bạn bè! Cả hai lại cùng lên tiếng.
Nhưng hiển nhiên ăn ý đều bị chó tha rồi!
- ...
Lâu Tư Trầm lườm Tiết Bỉnh một cái ra ý cảnh cáo, anh ta vội vàng cúi đầu ngậm miệng, không dám ăn nói lung tung nữa.
- Cậu ta là bạn mà cũng là bệnh nhân của tôi! Có vấn đề gì sao?
Lâu Tư Trầm đút tay trong túi áo blouse, thản nhiên đáp lại cô.
Mặt không đỏ, tim cũng chẳng hề đập nhanh.
- ...
Cô có thể nói gì nữa đây?
Thế nhưng Tần Mộ Sở cứ có cảm giác quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản như thế mà thôi!
- Sao hai người lại quen nhau?
Lâu Tư Trầm lại hỏi ngược Tần Mộ Sở.
Hiển nhiên là cố ý!
- Hả?
Cô ngẩn người, không biết phải đáp lại thế nào mới đúng.
Tiết Bỉnh ngược lại vội vàng chen vào một câu:
Bác sĩ Lâu, cô ấy là thiếu phu nhân nhà chúng tôi! ... Tần Mộ Sở thật sự muốn giơ tay sang bóp chết anh ta luôn!
Ai mượn anh ta lắm mồm chứ!
Không biết sao Tần Mộ Sở lại không muốn người đàn ông trước mặt này nói quá nhiều về chồng mình.
Thế nhưng Lâu Tư Trầm nghe xong ngược lại khuôn mặt anh tuấn không có gì thay đổi, giống như cũng chẳng hề để ý tới chuyện cô đã kết hôn hay chưa.
Cũng đúng, hắn sao phải để ý làm gì? Người ta cũng sắp lấy vợ rồi mà! Chuyện của họ đều là quá khứ rồi!
Nhưng dù biết đã là quá khứ mà từ đáy lòng cô vẫn sinh ra cảm giác mất mát là vì sao? Đúng là quỷ tha ma bắt!
Lúc này Tiết Bỉnh lại nói:
Thiếu gia nhà chúng tôi còn cực kỳ thích thiếu phu nhân nữa! Vô cùng thương cô ấy! ... Nói vớ vẩn!
Vô cùng vớ vẩn!
Đến mặt thiếu gia nhà anh ta cô còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu! Lại còn dám nói thương cô nữa hả? Thương kiểu gì thế?
Trong lòng Tần Mộ Sở không ngừng gào thét.
Ánh mắt lạnh như băng của Lâu Tư Trầm không ngừng ném về phía Tiết Bỉnh, nhưng anh ta cứ như không hề có cảm giác, lớn gan nói tiếp:
Vốn sự nghiệp của thiếu gia nhà chúng tôi ở nước ngoài đang phát triển lắm, thế mà ngài ấy lại vì thiếu phu nhân mà xử lý nhanh gọn hết công tác quan trọng ở bên đó, trong nửa năm ngắn ngủi đã về nước đấy! Trong nửa năm qua có biết bao nhiêu vất vả, thiếu gia nhà tôi chẳng kịp ăn uống gì, đến tối có hôm còn chẳng có thời gian mà ngủ nữa! Khó khăn lắm mới về nước được thì lại vì thiếu phu nhân mà cam tâm nhốt mình trong một cái miếu nhỏ xíu đây này! Bác sĩ Lâu thấy thiếu gia nhà tôi có vĩ đại không? ... Môi Tần Mộ Sở giật giật, cô có cảm giác bản lĩnh khoác lác của anh chàng Tiết Bỉnh này đúng là số một luôn!!
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn Tiết Bỉnh đã lạnh lẽo ghê người, hắn nhếch miệng nói:
Cậu nói nhiều thế không sợ thiếu gia nhà cậu trừ hết tiền thưởng cả năm hả Tiết Bỉnh? Tính ra một năm chắc cũng phải bảy con số đấy nhỉ? Bảy số cơ á? Tần Mộ Sở hết hồn rồi!
Một, mười, trăm, nghìn, triệu, một triệu...
Chỉ tiền thưởng không đã một triệu? Làm trợ lý thế này...
Đúng là sung sướng!
Không biết thiếu gia nhà này còn thiếu người giúp việc không nhỉ.
Tiết Bỉnh vừa nghe được Lâu Tư Trầm cảnh cáo liền không dám hó hé gì nữa, vẻ mặt anh ta ấm ức như cô vợ nhỏ bị oan, quay sang nói với Tần Mộ Sở rằng:
- Thiếu phu nhân, đừng thấy bảy con số mà đã nghĩ là nhiều nha, chúng tôi làm trợ lý bình thường luôn nhẫn nhục chịu khó xong thỉnh thoảng còn phải cấu kết với ông chủ làm việc xấu nữa đó!
Giống như... bây giờ nè!