- Ha!
Lâu Tư Trầm trả cho anh ta một tiếng cười lạnh rồi nói với giọng điệu rất quái gở:
Trợ lý Tiết, sao cậu không biết thế nào là đủ thế nhỉ? Cậu cho bác sĩ Tần một trăm vạn rồi hỏi thử cô ta xem, có khi cô ta có thể đóng gói mình rồi dâng lên giường người ta luôn được ấy chứ! Chỉ sợ người ta không thèm kìa! ... Ơ hay! Cô nằm không cũng trúng đạn hả?
Tên này không móc mỉa cô đôi câu thì khó ở à?
Chuyện xấu từ sáu năm trước mà vẫn còn ghi thù! Quả nhiên là đồ nhỏ mọn!
Tần Mộ Sở ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn rồi nhếch miệng cười:
Chứ sao! Anh ấy là chồng tôi, tôi tự đóng gói mình rồi dâng lên cho anh ấy thì có gì không đúng? Với lại, tôi là vợ anh ấy đấy, chẳng lẽ anh ấy lại không thèm? Ban nãy anh không nghe trợ lý Tiết nói à? Chồng tôi thương tôi lắm! Đừng nói một trăm vạn, tôi mà cần một tỉ thì anh ấy cũng cho! Đúng không hả, trợ lý Tiết? .. Khóe miệng Lâu Tư Trầm giật nhẹ.
Lúc này thì trợ lý Tiết chỉ muốn chui đầu giả chết thôi.
Này này này! Vợ chồng hai người đấu võ mồm với nhau, đừng lôi người thứ ba vào có được không hả? Anh ta vô tội, vô tội đấy nhé!
Tần Mộ Sở thấy Tiết Bỉnh giả chết thì sốt ruột lắm, vội thúc cho anh ta một khuỷu tay.
Đúng lúc quan trọng thì không phối hợp diễn với cô, vote 1 sao!
Lâu Tư Trầm nhíu mày mai mỉa:
Bác sĩ Tần, chém gió quá đà đến mức trợ lý Tiết không đỡ nổi rồi kia kìa. ... Bị hắn vạch trần, Tần Mộ Sở chột dạ, ngượng chín cả mặt.
Lúc này, trợ lý Tiết cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen miệng:
Thiếu phu nhân ơi cô yên tâm, nếu cô tự dâng mình cho thiếu gia thật thì cậu ấy sẽ cười méo cả miệng cho xem! ... Lâu Tư Trầm chỉ muốn phang ngay chiếc giày vào bản mặt nịnh nọt của Tiết Bỉnh.
Mẹ nó chứ, ai cười méo miệng mất mặt thế? Lâu Tư Trầm hắn á? Dẹp đi!
Thấy mặt Boss sa sầm, Tiết Bỉnh thông minh lập tức kiếm cớ đánh bài chuồn.
Bác... bác sĩ à, đây là tất cả hồ sơ bệnh án của tôi nhé, ngài cầm xem qua đi, tôi có việc, tôi đi trước đây! Đi đi, không tiễn. Lâu Tư Trầm quăng bốn chữ lạnh như nước đá, chỉ mong anh ta biến đi càng nhanh càng tốt thôi.
- Trợ lý Tiết, khoan đã!
Tần Mộ Sở vội vàng kéo anh lại.
Vâng? Thiếu phu nhân có chuyện gì thế ạ? Tôi... có chuyện này... Tần Mộ Sở liếc nhìn Lâu Tư Trầm vẫn đang đứng lẳng lặng trước cửa phòng, không còn cách nào khác, đành phải kéo Tiết Bỉnh sang một bên rồi thì thầm sát tai anh chàng:
- Trợ lý Tiết, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thiếu gia nhà các anh là ai được không? Anh có ảnh của anh ấy không? Anh ấy là chồng tôi, ít nhất thì các anh cũng phải cho tôi biết anh ấy tròn méo thế nào, hay anh ấy tên là gì chứ?
Tiết Bỉnh âm thầm đứng cách xa Tần Mộ Sở ra một chút.
Thiếu gia đang đứng đằng sau nhìn chằm chằm kia kìa! Xa ra, đứng xa ra!
- Trợ lý Tiết?
Thấy Tiết Bỉnh thất thần, Tần Mộ Sở lại gọi một tiếng, nhắc nhở anh.
- Hả?
Tiết Bỉnh bừng tỉnh.
Tôi đang nói chuyện về thiếu gia nhà các anh đấy... Hả? Thiếu gia à? Bình thường ngài ấy kín tiếng lắm, không thích chụp ảnh. Thế thì cũng phải nói cho tôi biết cái tên chứ? ... Làm sao mà nói được!
- Chuyện này... thôi cứ để thiếu gia tự nói cho cô biết đi! Tôi nói thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa?
Ai cần niềm vui bất ngờ này chứ hả?!
Tần Mộ Sở cau mày bất mãn:
- Rốt cuộc thì thiếu gia nhà các anh là thần thánh phương nào? Vì sao cưới vợ mà còn phải bí mật thế? Không lẽ anh ta là tội phạm truy nã, sợ bị người khác phát hiện ra thân phận hay sao?
Không thể trách cô tưởng tượng quá đà được. Bởi vì vừa nãy Tiết Bỉnh nói thi thoảng phải bắt tay với thiếu gia để làm chuyện mờ ám mà.