Không được nói lung tung!
Vì những lời cô nói mà sắc mặt Lâu Tư Trầm lạnh hẳn đi, đôi mày cau lại, ngón tay hơi lạnh nắm cằm cô giơ lên:
- Tôi đã bảo không được nói chuyện chết chóc rồi cơ mà! “Chết” không hề dễ dàng thế đâu!
Tần Mộ Sở cười khẽ:
- Em thấy còn sống cũng chẳng thoải mái hơn gì mấy.
Đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Cô cũng ngửa đầu quật cường nhìn hắn.
Hai người cứ giằng co như thế.
“Cốc cốc cốc —— ”
Ngoài cửa lại vang lên tiếng Trần Ngọc thúc giục:
Sở Sở, con chưa xong à? Khách tới hết rồi đó. ...À, vâng! Con ra ngay đây. Cô đáp lại bà rồi giãy ra khỏi lòng Lâu Tư Trầm.
Hắn dùng một tay nắm chặt lấy eo cô, ép cô không thể tránh ra:
- Đi cùng tôi!
Giọng điệu như thể ra lệnh, cũng không cho phép người khác từ chối.
Trái tim Tần Mộ Sở khẽ rung lên.
Cô run rẩy hỏi:
- Anh muốn đưa em đi thì phải chịu trách nhiệm với em.
Hai mày Lâu Tư Trầm cau lại, đôi mắt đen vẫn nhìn cô chăm chú, giọng hắn đã khàn đi:
- Giờ tôi không thể có trách nhiệm với bất kỳ ai hết, nhưng em nên tự có trách nhiệm với cuộc đời mình! Thế nên giờ em phải đi cùng tôi ngay! Chuyện tiệc đính hôn em khỏi lo, Tiết Bỉnh sẽ xử lý thỏa đáng!
Lâu Tư Trầm nói xong lại giơ tay sang lau khóe miệng cô, mày kiếm nhếch lên:
- Em không hợp với màu son rực rỡ thế này.
Cuôi cùng hắn nắm tay cô rồi chống gậy đi ra ngoài.
Tần Mộ Sở tự nhủ mình phải từ chối, phải từ chối. Thế nhưng vừa được hắn kéo đi là cô đã không có cách nào phản kháng, giống như sức lực hoàn toàn đã bị rút đi hết rồi.
Cô cứ thế để hắn dễ dàng đưa mình ra khỏi phòng trang điểm, rồi ra nhà ăn, cuối cùng ngồi lên xe của hắn.
Đến tận lúc lên xe tay hai người vẫn đang đan chặt vào nhau.
Lòng bàn tay đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm nhưng lại không phân biệt được rốt cuộc là mồ hôi của cô hay của hắn.
Lâu Tư Trầm hồi thần trước tiên, hắn mất tự nhiên buông tay Tần Mộ Sở ra.
Trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi, lưu lại đều là hương vị của đối phương.
Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy nhiệt độ từ lòng bàn tay đã truyền đi khắp người cô, đến hai má, rồi sau đó là trái tim...
Cả người bắt đầu nóng lên, hai má càng đỏ như bị thiêu đốt.
Cô vội vàng quay đầu ra phía cửa sổ, hòng che dấu sự luống cuống của mình.
- Lái xe đi.
Lâu Tư Trầm bình tĩnh ra lệnh cho lái xe.
- Vâng!
Lái xe đáp xong lập tức nổ máy.
Chiếc xe liền đi về một nơi không ai biết.
Trần Ngọc và Tô Thành Lý bỗng nhiên thấy Tiết Bỉnh xuất hiện thì rất kinh ngạc:
- Cậu Tiết đấy à?
Mới đầu Trần Ngọc cứ nghĩ mình nhận sai người, dù sao số lần bà gặp anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, lại còn là chuyện của sáu năm trước.
Tiết Bỉnh lễ phép chào hỏi hai vợ chồng Tô Thành Lý:
- Bác Tô, dì Ngọc, là con đây, hai người có gọi con là Tiểu Bỉnh được rồi.
Thấy người quen của con mình năm xưa trong lòng Tô Thành Lý không nén được xúc động, đôi mắt tang thương toát lên buồn bã:
Mấy năm qua cậu sống thế nào? Tốt lắm ạ, cảm ơn bác Tô đã quan tâm. Có gì đâu, sống tốt là được rồi, vậy là tốt rồi! Trần Ngọc hỏi anh ta:
- Cậu Tiết cũng tới dự tiệc đính hôn của Sở Sở sao? Nào lại đây ngồi đi, con bé vẫn đang trang điểm trong kia, đợi chút để tôi đi gọi nó.
Tiết Bỉnh xua tay:
Dì Ngọc, mục đích của con không phải tới dự tiệc gì hết, con chỉ là... thay mặt thiếu chủ nhà mình mời hai người dùng cơm thôi. Hả... có ý gì? Trần Ngọc giật nảy mình.
Tô Thành Lý cũng sợ mình vừa nghe nhầm, ông vội vàng hỏi lại:
- Cậu Tiết, cậu vừa nói là thay mặt ai cơ?
Tiết Bỉnh cười đáp:
Bác Tô, con thay mặt thiếu chủ nhà mình tới. Thiếu chủ nhà cậu ư? Tôi... con trai tôi sao? Vâng. Tiết Bỉnh gật đầu xác nhận.
- Nó...
Ông còn muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ tới chuyện hắn đã mất được sáu năm rồi, giờ nói có ích gì đâu nên chỉ đành thở dài:
- Cậu Tiết này, đã bao nhiêu năm rồi, giờ cậu lại đến quấy rầy Mộ Sở làm gì nữa chứ! Mãi con bé mới quên được Tư Trầm, chẳng lẽ cậu không thể để nó có cuộc sống mới được sao?
Tiết Bỉnh còn đang định nói gì đó thì lại thấy cha mẹ Lư vội vã đi về phía này:
Bà thông gia, có chuyện rồi! Có chuyện gì thế bà? A Viễn nhà chúng tôi có chuyện! Hồi nãy thằng bé bị người ta bắt đi mất, A Viễn bảo đó là bạn nó, còn nói là quân nhân nữa, nhưng từ lúc nó đi thì không có cách nào liên hệ được cả! Sắp qua giờ lành rồi mà nó vẫn chưa về, tôi lo không biết liệu có xảy ra chuyện gì không nữa! Bà nói xem phải làm sao đây? Liệu có nên báo cảnh sát không? Mẹ Lư lo đến mức phát khóc.
Nếu con bà vẫn không xuất hiện thì nhân duyên tốt đẹp thế này sẽ bị hủy hoại mất thôi.
Tiết Bỉnh nghe thế thì vội nói:
- Dì à, dì đừng lo, người “bắt cóc” con dì đúng là quân nhân đấy, anh ta cũng không phải người xấu đâu, dì cứ yên tâm đi.
Vừa nghe anh ta nói xong mẹ Lư như tìm được ánh sáng hy vọng, bà kích động nắm chặt tay anh:
Cậu quên cậu ta à? Có biết cậu ta đưa A Viễn nhà chúng tôi đi đâu không? Đúng là con có quen anh ta. Tiết Bỉnh lễ phép bỏ tay mẹ Lư ra:
Dì cứ yên tâm! Anh ta là bạn tốt của con dì, chắc chắn sẽ không hại con dì đâu. Nhưng A Viễn nhà tôi còn phải đính hôn mà! Cậu ta mang người đi làm gì chứ? Thế còn không phải muốn hại A Viễn nhà tôi sao? Mẹ Lư tức giận gắt lên.
Trần Ngọc cũng nhìn Tiết Bỉnh vẻ nghi hoặc:
- Cậu Tiết, chuyện này không phải là ý của cậu chứ?
Anh ta đứng đắn đáp:
Vâng! Thiếu chủ nhà con cho rằng anh Lư và thiếu phu nhân không xứng đôi. Thiếu chủ nhà cậu? Trần Ngọc nghe thế thì ngây ra, sắc mặt bà dần trở lên nghiêm túc, còn kéo Tiết Bỉnh lại hỏi:
Cậu có ý gì? Thiếu chủ nhà cậu không phải Tư Trầm sao? Không phải sáu năm trước Tư Trầm đã... Dì Ngọc, bác Tô, thiếu chủ về rồi! Này... có nghĩa là sao? Tô Thành Lý và Trần Ngọc run rẩy hỏi lại:
Cái gì gọi là nó đã về rồi? Lát nữa thiếu chủ sẽ tới thăm hỏi hai người sau. Về chuyện của Lâu Tư Trầm anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Anh ta thấy chuyện này phải để chính Lâu Tư Trầm tự giải thích với cha mẹ vợ con mình thì hơn.
Vợ chồng họ Tô nhìn nhau, trên mặt khó nén vui sướng, Tô Thành Lý còn kích động đến mức mắt đỏ lên, ông cứ luôn mồm hô:
- Ông trời có mắt, ông trời có mắt...
Cha mẹ Lư bên này thì không hiểu họ đang nói chuyện gì, chỉ bảo với Tiết Bỉnh rằng:
- Các người mau trả con trai tôi đây! Hôm nay là tiệc đính hôn của nó, các người giam giữ nó bất hợp pháp như thế là chúng tôi đã có thể kiện các người đấy có biết không hả? Rốt cuộc các người đưa con tôi đi đâu rồi?
Tiết Bỉnh bình tĩnh lấy điện thoại ra rồi gọi cho Lương Cận Nghiêu.
Đầu kia rất nhanh thì nghe máy.
Anh Lương, phiền anh cho anh Lư nghe điện thoại đi, ba mẹ anh ta có việc tìm này. Chờ chút! Lương Cận Nghiêu ném điện thoại cho Lư Viễn đang ngồi bên cạnh.
Anh ngửa mặt nhìn gã rồi lại nhìn di động trên tay.
Lương Cận Nghiêu bảo:
- Ba mẹ em đấy.
Lư Viễn vội vàng nghe máy.
Tiết Bỉnh bên này cũng đã đưa điện thoại cho mẹ Lư.
Con trai à? Mẹ! Nghe được tiếng con mình nên mẹ Lư cũng hơi kích động:
- Giờ con đang ở đâu thế? Có phải con bị bắt cóc không? Hả? Con nói đi, mẹ sẽ báo cảnh sát cứu con ngay!
Sắc mặt Lư Viễn rất quái dị, anh quay sang nhìn tên lưu manh bên cạnh một cái.
Lần này cũng có thể xem như gã là kẻ bắt cóc thật.
Mẹ này, con không bị bắt cóc, anh ta quả thực là bạn của con. Thế giờ con đang ở đâu? Còn không mau về đi hả? Đã qua giờ lành rồi đấy, con không định cưới vợ nữa à? Lư Viễn thở dài:
- Mẹ ơi, người vợ này con sao cưới nổi chứ?
Lương Cận Nghiêu nghe thế thì hơi nghiêng đầu sang, chăm chú nhìn anh.
Lại nghe Lư Viễn mở miệng nói tiếp:
Ba mẹ không phải không biết thật ra con là một kẻ nghiện mà, ai lại đồng ý gả cho một thằng nghiện chứ? Nếu cưới Mộ Sở về thì không phải là hại đời cô ấy rồi sao? Cô ấy là một cô gái tốt, con không muốn hại cô ấy. Con trai, con... sao con có thể đổi ý chứ! Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Với lại con cũng đang cố gắng cai rồi mà? Mẹ Lư nghe con trai nói xong thì vô cùng đau lòng, nước mắt cũng bắt đầu rơi.
Bà biết con mình hít ma túy, cũng biết lúc vật thuốc nó đáng sợ thế nào, đôi khi thấy con mình như thế bà còn hận không thể cầm dao xông lên chém chết nó đi cho xong chuyện, nhưng bà cũng biết con mình không phải người xấu, đó cũng không phải ý nó muốn, chỉ là nó không có cách nào điều khiển mình thôi! Nó vẫn luôn không ngừng cố gắng, cố gắng làm bản thân trở lên tốt đẹp hơn.
Bà là mẹ, là người hiểu rõ con mình nhất, cũng là người thương nó nhất.
Mẹ đừng khóc! Không phải mẹ hy vọng con có thể hạnh phúc sao? Nhưng quan trọng là con cũng không hề yêu cô ấy, mà cô ấy lại càng không yêu con. Hôn nhân mà không có tình yêu thì làm sao hạnh phúc được chứ mẹ? Con ơi, con ngốc quá! Ngốc quá... Lát nữa con sẽ về nhà, về rồi tùy ý ba mẹ đánh chửi. Bữa tiệc này liền phải phiền đến hai người rồi. Giọng Lư Viễn cũng đã khàn đặc.
Anh biết bản thân không phải đứa con trai ngoan, đã không hiếu thảo rồi lại chẳng biết nghe lời. Đã mắc nghiện lại còn dây dưa với đàn ông không dứt, hơn ba mươi mà cứ dùng dằng chẳng chịu kết hôn cho cha mẹ vui lòng. Có đứa con như anh có lẽ là xui xẻo mười đời của cha mẹ rồi!