Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 297: Chương 297




Lư Viễn tắt máy xong lập tức ném di động trả cho Lương Cận Nghiêu, rồi buồn bã cúi gằm mặt xuống.

Gã cầm lấy di động xong lại liếc anh một cái.

Đương nhiên đã nhận ra cảm xúc suy sút của anh lúc này, thế nên gã giơ tay khẽ xoa đầu anh rồi nói:

- Yên tâm, có ông đây rồi, đánh chửi cũng không đến phiên em chịu!

Lư Viễn không muốn nghe gã nói linh tinh nên tức tối gạt phắt cái tay trên đầu mình xuống.

Lương Cận Nghiêu hừ một tiếng:

Gan bé tí nhưng tính tình đúng là không nhỏ đâu! ...Bao giờ anh mới thả tôi về? Ăn cơm đã! Lương Cận Nghiêu nói xong đứng dậy đi vào phòng trong.

Lư Viễn cũng đành phải đi theo gã.

Mà bên phía Tần Mộ Sở ——

Cô lại bị Lâu Tư Trầm đưa đến khách sạn Thuyền Buồm.

Lâu Tư Trầm vừa vào phòng là đã đặt gậy chống ở một bên rồi ngồi phịch xuống ghế salon, đôi mắt nặng trĩu cứ nhìn người vẫn đang bồi hồi ngoài cửa.

Tần Mộ Sở thì như đứa trẻ làm sai chuyện, cứ cúi đầu đứng đó chứ không dám bước vào trong.

Lúc này cô vẫn đang mặc một chiếc váy trễ ngực rất sexy, đôi gò bồng đảo được bó chặt lại nên lộ ra khe ngực sâu hút, nơi đó khiến người ta chỉ cần liếc qua là đã như bị hút mất hồn, máu cả người thì sôi sục khó chịu.

Dưới làn váy lộ ra đôi chân dài trắng trẻo thẳng tắp, cộng thêm đôi giày cao gót quai mảnh tôn dáng nên trông cô có vẻ lại càng cao ráo hơn, cũng càng thêm kích động ý muốn bảo vệ của đàn ông, và còn...

Dục vọng!

Đôi mắt tối đen của Lâu Tư Trầm híp lại, hắn cởi áo vest xuống rồi ném cho Tần Mộ Sở:

- Mặc vào.

Cô luống cuống bắt được áo nhưng cũng không mặc lên người:

- Vào hè rồi, cũng đâu có lạnh.

Áo của hắn rất mềm mại, cô cầm trên tay còn cảm nhận được độ ấm từ thân thể người kia, dọc theo làn da thấm vào trong lòng.

Lâu Tư Trầm chỉ nơi nhấp nhô trên ngực cô, hồi lâu sau mới gượng gạo lặp lại:

Mặc vào. ... Cuối cùng cô vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn mặc áo vào.

Vì cô rất nhỏ gầy nên khi khoác áo của hắn lại có cảm giác như trẻ con trộm mặc đồ người lớn vậy. Được cái cô vô cùng xinh đẹp, lại thêm đôi chân vừa dài vừa trắng kia phụ trợ nên dù mặc thêm áo khoác cũng vẫn thấy rất gợi cảm.

- Lại đây!

Lâu Tư Trầm nói như ra lệnh.

Tần Mộ Sở ngập ngừng một lát rồi mới giẫm lên đôi giày cao gót lênh khênh, đi dọc theo tấm thảm trải sàn mềm mại tới chỗ hắn ngồi.

Mắt Lâu Tư Trầm lại dừng trên đôi giày dưới chân cô, đôi mày cau lại:

Cởi giày ra. ... Tần Mộ Sở lần này ngoan ngoãn cởi luôn, để lộ đôi chân trắng xinh như ngọc.

Lâu Tư Trầm lại thấy như quyết định mới rồi của mình đúng là sai lầm, hắn giống như vừa tự nhảy vào cái hố sâu cô đã đào sẵn vậy.

Đôi mắt u ám dời đường nhìn khỏi đôi chân như ngọc kia tới khuôn mặt che kín phấn trang điểm của cô.

Trong đôi mắt ngập nước như có ý mê mang, cô cứ nhìn hắn không hề chớp mắt.

- Nhìn tôi như thế làm gì?

Lâu Tư Trầm đánh đòn phủ đầu, mở miệng hỏi trước.

Tần Mộ Sở nhíu mày, không chịu yếu thế hơn:

Không phải anh cũng đang nhìn em hả? ... Hai người âm thầm giằng co vài giây.

Lúc lâu sau Lâu Tư Trầm chỉ vào khóe miệng mình, ý bảo cô:

- Đi soi gương thử xem.

Tần Mộ Sở nghi ngờ nhíu mày, lúc này cô mới quay đầu tìm một cái gương để soi, không soi thì thôi, vừa soi đã... vô cùng xấu hổ!

Cô còn tưởng sau khi makeup dù mình không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng dù gì cũng phải là một đóa hoa hồng kiều diễm lung linh chứ? Nhưng người ở trong gương này...

Không khác gì mèo mướp đang há cái miệng to nhễ nhại máu me cả!

Còn đâu là khuynh quốc khuynh thành, kiều diễm lung linh chứ! Đây có mà là nát bét, rối tung cả lên! ấy

Cô vội phi vào phòng tắm rửa mặt tẩy trang nhưng lại bị Lâu Tư Trầm ngăn:

Trước tiên đi dép vào đã chứ! Không cần! Cô không lo mấy chuyện nhỏ thế, cứ để chân trần đi thẳng vào phòng tắm riêng của hắn.

Đương nhiên cô không cầm theo đồ tẩy trang bên mình mà Lâu Tư Trầm cũng sẽ không có thứ này, trên bồn rửa mặt cũng chỉ có duy nhất một tuýp sửa rửa mặt loại dành cho nam giới. Tần Mộ Sở cầm tuýp sữa rửa mặt lên, vừa định quay đầu hỏi người bên ngoài một câu thì đã thấy hắn chống gậy chậm rãi đi vào, tay bên kia còn cầm theo một đôi dép đi trong nhà.

Cô thoáng cái bị hắn làm nghẹn lời, lúc sau mới ấp úng hỏi:

Cái này... Em có thể mượn dùng không? Cứ tự nhiên. Hắn nói xong thì cúi người đặt đôi dép lê ngay trước chân cô rồi mới đứng dậy và nói:

Đi dép vào. Cảm ơn. Trong lòng Tần Mộ Sở khẽ run lên.

Cô cảm ơn rồi rất nghe lời, ngoan ngoãn đi dép vào.

Lâu Tư Trầm thì xoay người ra khỏi phòng tắm.

Bỗng nhiên Tần Mộ Sở thấy tâm trạng mình rất tốt, cô bóp một ít sửa rửa mặt vào lòng bàn tay rồi xoa nhẹ một lát, sau đó mới bắt đầu cẩn thận rửa đi lớp trang điểm trên mặt.

Sữa rửa mặt đương nhiên không thể làm sạch son phấn như nước tẩy trang, thế nên để rửa sạch cái bản mặt lem luốc này Tần Mộ Sở đã mất tới gần hai mươi phút. Rửa hết rồi cả người cô cũng thấy thoải mái hơn hẳn.

Cô để mặt ướt nhẹp mà thò ra cửa, hỏi Lâu Tư Trầm ngồi ngoài phòng khách:

Cho em mượn cái khăn lau mặt. Cái màu xanh ấy. Lâu Tư Trầm đang ngồi bên ngoài đọc báo, thấy cô hỏi hắn không cần ngẩng đầu đã đáp ngay.

Tần Mộ Sở cười bảo:

- Cảm ơn anh!

Nói cảm ơn xong cô lại quay vào phòng tắm.

Từ trên giá treo cô rút chiếc khăn mặt màu xanh kia xuống, lại không kìm được mà áp vào mặt khẽ hít ngửi, hỗn hợp giữa mùi sữa rửa mặt cùng với hương vị dễ chịu của hắn chậm rãi thấm vào hơi thở của cô, khiến cô dần mê say.

Đợi đến khi cô bừng tỉnh mới vỗ đôi má đã phiếm hồng, lẩm bẩm tự mắng mình:

- ...Cứ như biến thái ấy.

Cô dùng khăn của hắn lau mặt xong lại vò khăn thật sạch rồi mới treo lại chỗ cũ.

Ra khỏi phòng tắm cô ra phòng khách, đã thấy hắn vẫn đang ngồi đọc báo.

Lâu Tư Trầm không cần nhìn cũng cảm giác được sự tồn tại của cô, hắn bỏ tờ báo trên tay xuống rồi với gậy chống để bên cạnh, sau đó đứng dậy:

Ăn cơm thôi! ...Vâng. Tần Mộ Sở gật đầu đồng ý.

Đúng là cô cũng đã hơi đói bụng rồi.

Tần Mộ Sở đang định theo hắn sang phòng ăn dùng bữa nhưng bỗng nhớ ra chuyện gì đó nên vội nói:

Đợi chút, em phải gọi điện thoại đã. Bên chỗ ba mẹ tôi đã giao cho Tiết Bỉnh xử lý ròi, sau khi cơm nước xong... Lâu Tư Trầm nói tới đây thì ngừng một lút rồi nâng mắt nhìn cô thật chăm chú:

- Tôi sẽ đến thăm họ.

Cô ngẩn người, tay cầm di động khẽ run lên, cái miệng nhỏ xinh há ra, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ rút thành một chữ:

- Vâng.

Lúc này vô số cảm xúc đang cuồn cuộn chảy trong lòng cô mà bản thân cô lại không tìm ra bất cứ từ ngữ nào để mô tả chúng.

Cô im lặng một lát rồi mới nói tiếp:

- Em vẫn phải gọi một cuộc điện thoại nữa.

Dù gì cô phải gọi cho Lư Viễn mới được.

- Lư Viễn sao?

Lâu Tư Trầm chỉ cần liếc một cái là đã biết cô đang định làm gì rồi.

- Vâng.

Tần Mộ Sở gật đầu xác nhận.

Đôi mắt đen của hắn sầm xuống.

Tần Mộ Sở đã bắt đầu cuộc gọi, nhưng đầu kia lại báo không thể kết nối được.

Có chuyện gì rồi?

Lúc này Lâu Tư Trầm đứng ở cửa phòng ăn cũng đã cầm di động của mình nhấn số Lương Cận Nghiêu:

Bảo Lư Viễn ra nghe điện thoại. ...Sao ai cũng tìm cậu ấy thế! Lương Cận Nghiêu lẩm bà lẩm bẩm rồi mới vứt điện thoại cho Lư Viễn.

Lâu Tư Trầm bên này cũng đưa điện thoại của mình cho Tần Mộ Sở.

Cô nghi hoặc nhận lấy, thấy cái tên hiển thị trên màn hình là “Lương Cận Nghiêu” thì cô mới hiểu chuyện này là thế nào.

- A Viễn à?

A Viễn?

Lâu Tư Trầm nhăn mày, đối với cái kiểu Tần Mộ Sở gọi “A Viễn” một cách thân mật thế hắn tỏ ra vô cùng khó chịu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỗ nào cũng thấy khó chịu hết.

Hắn dựa vào cánh cửa, âm thầm liếc người đang mải nói chuyện điện thoại.

Nhưng Tần Mộ Sở cũng không hề nhận ra sắc mặt hắn đã thay đổi mà chỉ lo nói chuyện dông dài với Lư Viễn bên kia.

- Giờ anh đang ở đâu thế? Bữa tiệc đính hôn có phải loạn lắm rồi không?

Cô lo lắng hỏi thăm anh.

Nhưng Lư Viễn lại bảo:

- Anh cũng không biết chuyện thế nào rồi, giờ anh... bị một tên lưu manh tóm đi rồi! Á ui!

Anh bạn Lư Viễn đáng thương lại bị vỗ một cái vào đầu.

Hiển nhiên người làm việc đó chỉ có thể là tên lưu manh đã bắt anh đi.

Tần Mộ Sở phì cười:

Xem ra chỗ anh ổn lắm, thế là em yên tâm rồi. Em thì sao? Bên em sao rồi? Em hả... Tần Mộ Sở cố ý kéo dài âm cuối rồi mới nói:

- Em đương nhiên là không ổn rồi, đang yên đang lành lại bị lãng phí bữa tiệc đính hôn với anh, em còn...

Cô còn chưa kịp nói hết thì di động trên tay đã bị một bàn tay to lớn giật phắt lấy, Lâu Tư Trầm lạnh lùng nói với Lư Viễn ở đầu bên kia:

- Bảo Lương Cận Nghiêu nghe máy.

Lư Viễn bị cái giọng lạnh như băng này dọa sợ, anh sững người vài giây rồi mới cầm điện thoại đưa cho Lương Cận Nghiêu.

Tần Mộ Sở quay đầu kháng nghị với Lâu Tư Trầm:

- Em vẫn chưa nói xong mà!

Lúc này Lương Cận Nghiêu đã nghe máy:

- Có chuyện gì không Lâu đại thiếu chủ?

Mặt Lâu Tư Trầm bên này đen chẳng khác gì đáy nồi:

- Trông nom người đàn ông của anh cho tốt vào!

Nói xong lập tức tắt máy.

Lương Cận Nghiêu hoàn toàn cạn lời.

Đây là...

Lâu đại thiếu chủ ghen đấy hả?

Đúng là chuyện lạ đời mà!

Nhưng cũng hiếm thấy một người phụ nữ khiến hắn để ý tới mức đó.

Bên này Tần Mộ Sở cũng nghẹn họng nhìn Lâu Tư Trầm cất điện thoại đi.

Hắ vẫn tỏ ra bình thản như thường, liếc cô một cái rồi gọi:

Ăn cơm nào! ... Nói dứt lời thì hắn cũng quay người đi thẳng tới nhà ăn.

Tần Mộ Sở bước ngay phía sau. Vừa đi cô vừa líu ríu hỏi hắn.

- Vừa nãy anh ghen đấy à?

Lâu Tư Trầm cũng chẳng buồn liếc cô mà cái, lại càng lười đáp lời, chỉ là im lặng ngồi xuống trước bàn ăn.

- Anh không nói là em coi như thừa nhận nhé.

Tần Mộ Sở đút tay trong túi áo khoác của hắn, mỉm cười ngồi xuống đối diện. Hàm răng trắng trẻo lộ ra, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn như khiến cô trở lại là một thiếu nữ vô ưu vô lo ngày nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.