Lâu Tư Trầm ngẩng đầu nhìn cô:
- Cậu ta là gay.
Ý nghĩa là hắn không cần so đo với một tên đồng tính làm gì.
- Ai bảo anh ấy là gay chứ?
Tần Mộ Sở cãi lại rất hùng hồn:
- A Viễn không thích đàn ông, đây là chính miệng anh ấy nói với em.
Nghe thế cái tay cắt bít tết của Lâu Tư Trầm cứng đờ ra.
Đôi mắt đen nhìn chằm chằm Tần Mộ Sở, ánh mắt sắc lẹm như dao rồi sau đó hắn lại cúi đầu cắt thịt như bình thường:
Từ nay cách cậu ta xa một chút! Tại sao? Em thấy A Viễn rất tốt, mà em cũng rất thích anh ấy. Cô vừa nói xong mày Lâu Tư Trầm đã cau chặt lại, ánh mắt lườm Tần Mộ Sở lại càng sắc nhọn. Hắn nghiêm túc hỏi cô:
Loại người gì mới là người tốt? Trong lòng em một thằng nghiện cũng đáng để em trao gửi cuộc đời sao? Câu này nếu anh hỏi Lương Cận Nghiêu thì anh ta sẽ cho anh biết rằng vô cùng đáng giá! Nếu hỏi em thì... Cô đáp không cần nghĩ:
Trừ khi người nghiện đó là anh! ... Tần Mộ Sở nhạy bén phát hiện ra con ngươi đen trong đôi mắt lạnh lùng kia co rút lại, giống như có một loại tình cảm khó nói xẹt nhanh qua đáy mắt hắn, rồi sau đó mọi thứ lại khôi phục như lúc ban đầu.
- Ăn đi!
Hắn rũ mi, bĩnh tĩnh thái thịt bò bít tết như không có chuyện gì xảy ra.
Tần Mộ Sở thấy hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa thì cũng đành phải thôi.
...
Sau khi ăn xong Lương Cận Nghiêu đưa Lư Viễn về nhà họ Lư.
Xe vừa dừng lại Lư Viễn đã lập tức mở cửa định phi xuống, cũng chẳng buồn chào hỏi một tiếng, thế nhưng tay anh bị Lương Cận Nghiêu kéo lại:
Tôi vào với em. Anh điên đấy à! Lư Viễn hất tay gã, tỏ ra không hề vui vẻ.
Gã lại nắm cằm anh rồi nói:
Tôi con mẹ nó điên rồi mới cùng em đi vào để nghe chửi mắng! ... Lư Viễn nhíu mày.
Không thể không thừa nhận lòng anh bị một câu này khuấy cho đảo lộn hết cả lên.
Lương Cận Nghiêu rút tay về, nhìn anh một lát rồi khàn giọng bảo:
- Xuống xe đi!
Bị Lư Viễn nhìn như thế dục vọng trong gã lại trỗi dậy! Nhưng khổ nỗi chỗ này cũng không thích hợp để làm mấy chuyện đó! Tự gã cũng tưởng tượng ra nếu mình làm gì ở đây chắc chắn người kia sẽ cắn chết mình luôn.
- Tự tôi vào nhà được rồi.
Lư Viễn vẫn không muốn để người này cùng về với mình.
Thứ nhất là không muốn để cha mẹ quen biết gã, hai là... không muốn gã vì chuyện hôm nay mà bị cha mẹ mình chửi mắng.
Dù cái thứ hai anh vô cùng muốn phủ nhận.
Trong lúc anh đang mải suy nghĩ thì Lương Cận Nghiêu cũng đã nhảy xuống xe.
- Này ——
Lư Viễn đành phải theo gã đi xuống.
Gã bước tới phía sau xe rồi mở cốp ra.
Lư Viễn nhìn qua một cái đã thấy trong cốp đặt một đống thuốc bổ đắt tiền rồi các loại rượu và thuốc lá quý. Lương Cận Nghiêu xách hết đống đồ trong cốp ra, Lư Viễn thấy thế mới nhíu mày hỏi:
Anh đang làm gì thế? Lần đầu tới nhà thăm cha mẹ vợ chẳng lẽ em bảo tôi đi tay không à? Anh đừng có điên! Anh có biết ba mẹ tôi... ba mẹ tôi vốn không biết chuyện của chúng ta, nếu họ mà biết... Trêu em thôi! Lư Viễn còn chưa nói hết thì đã bị Lương Cận Nghiêu cắt lời:
- Lần đầu đến thăm nhà bạn cũng nên đưa tặng ít quà phải không? Còn nữa, vì lỗi của tôi nên tiệc đính hôn của em mới phải hủy bỏ, chẳng lẽ không nên xin lỗi à? Nhà em tầng mấy?
Lương Cận Nghiêu vừa nói vừa đi thẳng vào trong khu nhà.
- ...
Lư Viễn vẫn đứng nguyên vị trí cũ, nhìn theo bóng lưng gã mà không biết nói gì.
Lương Cận Nghiêu quay đầu gọi anh:
Còn không lại đây hả? Đồ nhát chết! ... Lúc này Lư Viễn mới vội vàng chạy theo.
Hai người cùng vào trong thang máy, Lư Viễn cuối cùng vẫn ấn số tầng nhà mình.
Tầng 8.
Anh nói:
Lát nữa không được nói linh tinh trước mặt ba mẹ tôi đâu đấy, tiệc đính hôn hôm nay cũng chỉ là một vở kịch tôi và Mộ Sở dựng lên thôi, dù anh không đến thì chúng tôi cũng không cưới nhau được. Thế nên chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới anh, anh đừng tự đổ lỗi cho mình làm gì! Em đang lo cho tôi sao? Trong đôi mắt hoa đào của Lương Cận Nghiêu lóe lên vẻ trêu tức.
Lư Viễn thản nhiên đáp:
- Tôi không muốn có quan hệ vớ vẩn gì với anh nữa.
Lương Cận Nghiêu lạnh lùng hừ một tiếng:
- Trên đời chắc chỉ có mình em là vô tư tới vô tâm thế này thôi! Em cứ cẩn thận không ngày nào đó tôi mà chạy theo người khác thì em tha hồ khóc trong ân hận!
Lư Viễn ngẩng đầu nhìn con số thay đổi trên bảng điện tử rồi mới nói:
- ...Lúc đó tôi sẽ đốt pháo ăn mừng!
Kết quả là Lương Cận Nghiêu đứng sau dùng đầu gối huých một cái vào khuỷu chân anh:
- Đồ nhát chết này, em cũng chỉ dám mạnh miệng với ông đây thôi!
Lư Viễn bị hắn huých suýt thì ngã, may là Lương Cận Nghiêu đã giơ tay kéo anh lại kịp. Một tay khác nắm chặt cằm anh:
Cái miệng bé xinh của em còn dám cãi lời ông đây thì ông sẽ làm nó không nói ra lời được nữa! ...Lưu manh! Mặt Lư Viễn đã đỏ bừng như bốc hỏa.
Lương Cận Nghiêu lại kiêu ngạo vênh mặt lên.
Em thử mắng thêm một câu xem nào! ... Lư Viễn mím chặt môi, không dám nói gì nữa.
Kinh nghiệm xương máu cho anh biết người đàn ông này là tuyệt đối không thể khiêu khích được!
Lương Cận Nghiêu lại nở nụ cười đắc ý:
- Đồ nhát chết!
Nói xong gã đột ngột bước tới hôn phớt lên đôi môi đỏ mọng của Lư Viễn.
Mặt anh vèo cái đã đỏ tới mang tai, anh tức tối đẩy Lương Cận Nghiêu ra rồi lấy tay áo lau mạnh lên môi mình, còn hậm hực quát:
- Lương Cận Nghiêu, con mẹ nó anh lưu manh cũng phải chọn chỗ chứ? Còn dám đùa nữa có tin tôi đánh chết anh không hả?
Lương Cận Nghiêu khoanh tay trước ngực, khẽ nghiêng người dựa vào tường thang máy, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười gian trá:
Đánh tôi? Em dám à? Anh... Lư Viễn còn đang muốn nói gì đó thì cửa thang máy đã kêu “Ting” một tiếng rồi mở ra.
Lương Cận Nghiêu thấy thế mới sải chân đi ra ngoài.
Lư Viễn thì theo sát nút.
Bỗng anh nghe thấy người kia nhắc mà không hề quay lại:
Quà! ... Lúc này anh mới nhớ tới trong thang máy còn một đống đồ gã mang tới “hiếu kính” cha mẹ mình.
Nhưng không đúng! Sao anh lại dùng từ “hiếu kính” chứ? Cha mẹ anh cũng chẳng phải cha mẹ gã! Anh đúng là điên rồi! Đều là bị tên lưu manh này làm ngu đi!
Lư Viễn đành phải quay vào thang máy xách đồ ra, còn Lương Cận Nghiêu thì đã tự mình ấn chuông nhà anh, trong lòng anh đã mang đủ mười tám đời tổ tông nhà gã ra chửi thầm một lần.
Đợi đến khi anh tay xách nách mang chạy tới thì cửa nhà cũng được mở ra từ bên trong.
- A Viễn à?
Gặp được con trai mẹ Lư vẫn rất bàng hoàng, thấy anh vẫn mạnh khỏe thì tảng đá trong lòng bà mới rơi xuống, nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh không tới tham dự tiệc đính hôn là bà lại tức muốn chết:
Cái thằng ranh này! Con còn dám về nữa hả! Chào dì ạ. Lương Cận Nghiêu thấy thế lập tức chen miệng vào. Thân thể cao to đứng chắn trước mặt Lư Viễn, tách hai mẹ con họ ra và cũng nhân tiện dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng bà mẹ.
Đến tận bây giờ mẹ Lư mới để ý là bên cạnh con mình còn có người ngoài.
Thấy người đàn ông nghiêm nghị trước mắt đầu tiên bà rất kinh ngạc nhưng sau đó lại kịp phản ứng:
Cậu chính là người đưa A Viễn nhà chúng tôi đi có phải không? Vâng! Không phải! Lương Cận Nghiêu và Lư Viễn gần như là đồng thời trả lời câu hỏi của mẹ Lư.
Gã nghoảnh đầu, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Vành tai Lư Viễn đã đỏ lên, lại ngại không dám nhìn Lương Cận Nghiêu nữa nên chỉ nói với mẹ mình:
Mẹ, không phải anh ta dẫn con đi mà là con tự nguyện đi cùng anh ta. Dì ơi, là cháu ép cậu ấy đi đấy. Mẹ đừng nghe anh ta nói vớ vẩn. Tại cháu nên khiến tiệc đính hôn của cậu ấy phải hủy bỏ, thế nên giờ cháu mới đến để xin lỗi đây ạ. Mẹ... Được rồi! Thôi ngay! Lư Viễn còn định nói gì đó nhưng lại bị mẹ Lư cắt lời, bà nhìn qua Lương Cận Nghiêu rồi lại nhìn con mình:
Hai đứa đang làm cái gì thế hả? Đứa nọ bảo vệ đứa kia cứ như kiểu mẹ là hổ dữ không bằng! Chẳng lẽ mẹ ăn thịt mấy đứa được đấy? ... Mẹ thấy chuyện hôm nay không đứa nào thoát tội được đâu! ... Lời này cũng rất đúng.
Mẹ Lư nghiêm mặt lườm con trai mình xong lại trợn mắt trừng Lương Cận Nghiêu, sau đó mới chịu mở cửa:
Vào đi! Cảm ơn dì ạ. Lương Cận Nghiêu nói xong tiện tay rút một chiếc túi Lư Viễn đang cần đưa cho mẹ Lư:
Dì ơi, chuyện hôm nay đúng là con có lỗi, đây là chút quà nhỏ mong dì nhận giúp con ạ. Đến là được rồi, còn quà cáp làm gì! Mẹ Lư không hề đưa tay nhận quà, hiển nhiên là bà vẫn còn giận ghê lắm.
Lư Viễn biết Lương Cận Nghiêu là kẻ cực kỳ kiêu ngạo lại còn thích sĩ diện nữa. Sợ mẹ mình chọc giận gã nên vội giơ tay cầm lấy đồ trên tay Lương Cận Nghiêu rồi bảo:
- Đi thôi, vào nhà đã rồi nói!
Vừa vào cửa mẹ Lư cũng không mắng con nữa mà chỉ hỏi hai người:
Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để mẹ đi nấu mì cho. Dì ơi không cần đâu ạ, bọn con đã ăn ở ngoài rồi. Lương Cận Nghiêu vội đáp lời bà.
Mẹ Lư lại quay sang nhìn con mình.
- Bọn con ăn rồi mà mẹ.
Lúc này bà mới gật đầu hài lòng:
- Mẹ đi pha trà, ba con ra ngoài tản bộ, chắc cũng sắp về rồi đấy.
Nói dứt lời bà nhanh chóng vào phòng bếp pha một hai tách trà nóng.
Bên ngoài chỉ còn mình Lư Viễn và Lương Cận Nghiêu.
- Phòng em ở đâu?
Gã hỏi.
Mặt Lư Viễn xanh mét, như thể chim sợ cành cong nên nhìn gã bằng ánh mắt cảnh giác:
- Anh định làm gì hả?
Thấy anh thế này thì gã phì cười, nói:
Sợ gì chứ? Ông đây có thể ăn em được chắc? ...Bao giờ anh về? Lư Viễn há miệng đuổi khách luôn.
Anh thấy mình mà còn tiếp tục ở dưới một mái nhà với tên lưu manh này chắc sẽ nghẹn thở mà chết mất.
Nếu tôi bảo hôm nay không định rời khỏi đây thì sao? Anh đừng có đùa! Đây là nhà tôi đấy! Đang nói chuyện thì thấy mẹ Lư đã bê hai tách trà nóng hổi từ bếp ra, Lư Viễn vội vàng đổi sắc mặt dễ chịu thoải mái một chút rồi bước tới đỡ tách trà nóng hộ mẹ mình.
Lương Cận Nghiêu cũng đứng lên theo:
Dì ơi lần này con tới là muốn xin lỗi dì, xong con còn một cuộc hẹn nữa, thế nên giờ con phải đi luôn đây ạ, thật ngại quá. Không sao, có việc thì cứ đi đi! Chuyện gì cũng không bằng hẹn hò, đừng để như A Viễn nhà này, đến cuối cùng vẫn cứ lủi thủi một mình. Rõ ràng là những lời này mẹ Lư đang nói cho con trai mình nghe.
Nhưng Lư Viễn không hề nghe lọt một từ nào của bà, trong đầu anh chỉ còn mỗi câu “còn một cuộc hẹn” của Lương Cận Nghiêu...
Cuộc hẹn sao?
Gã và ai?
Đàn ông hay đàn bà?
Thế nhưng với ai, cùng đàn ông hay đàn bà thì có liên quan gì tới Lư Viễn anh đâu? Chẳng lẽ anh lại quan tâm chuyện đó sao? Căn bản là anh không cần bận tâm! Cũng không nên bận tâm!