Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 302: Chương 302




Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có hai chữ: "Ngủ ngon"

Đến từ một số điện thoại lạ lẫm.

Mộ Sở nhìn vào dãy số kia, cùng hai chữ "Ngủ ngon" đơn giản ấy, khóe miệng không tự chủ được cong lên.

- Ngủ ngon.

Cô lẩm bẩm một tiếng, đáp lại hắn bên kia.

Tắt điện thoại, cô ôm tiểu Nhật Lâm ngủ một giấc thật thoải mái.

Hôm sau, cuối tuần.

Một nhà sáu người đang ngồi ăn bữa sáng, không ngờ Lương Cận Nghiêu cùng Lư Viễn lại đến nhà chơi.

- Tiểu Lư?

Lúc Trần Ngọc nhìn thấy Lư Viễn xách túi lớn túi bé đứng ngoài cửa, sững sờ một chút, vội vàng gọi Mộ Sở ở bên trong:

- Sở Sở, Tiểu Lư đến rồi!

Lâu Tư Trầm đang ăn bánh rán, ngừng lại một chút, ánh mắt theo bản năng nhìn phía Mộ Sở, thấy cô đã sớm đứng dậy, lao về phía cửa trước như một cơn gió, nghe được cô ở ngoài kia nói chuyện một cách rất nhiệt tình:

- A Viễn, sao anh lại tới đây?

Lúc này, Tô Thành Lý thân là chủ nhà cũng liền vội vàng đứng dậy ra bên ngoài tiếp khách.

- Anh tới thăm em một chút

Lư Viễn trả lời.

Lâu Tư Trầm thả bánh rán trong tay xuống.

Quả nhiên, thứ không muốn ăn, thì ăn thế nào cũng không thấy ngon!

A, quên nói một chút, bánh rán này là Mộ Sở từ sáng sớm đã rời giường nhào nặn, đích thân chiên, cũng là vì người nào đó kén ăn.

- Chú Lư Viễn tới rồi sao?

Tiểu Nhật Lâm ngẩng đầu hỏi Đuôi Nhỏ.

- Chắc thế.

Đuôi Nhỏ gật đầu một cái.

- Em ra xem một chút!

Tiểu Nhật Lâm nói xong liền tuột xuống khỏi ghế, cười hì hì:

Chú Lư Viễn chắc chắc mua đồ ăn ngon cho Nhật Lâm! Ngồi xuống! Người nào đó vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng. Ngón tay dài nghiêm túc gõ bàn một cái, nhắc nhở con trai đang định chạy ra ngoài.

Nhật Lâm dường như không ngờ tới ba bỗng nhiên sẽ trở nên nghiêm túc như thế, cậu bé bị dọa đến rụt cổ, vội vàng leo trở về ghế, ngoan ngoãn ngồi xuống, rụt rè nhìn ba của mình.

- Ba, ba đang ghen phải không?

Đuôi Nhỏ cuối cùng cũng đã trưởng thành, có thể ngửi ra một chút hương vị yêu đương.

- Ăn dấm?

Tiểu Nhật Lâm chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, không hiểu cho lắm nhìn về phía chị gái, nghiêm túc nói:

Ba không ăn dấm đâu! Hôm nay trên bàn không có dấm mà. ... Đây quả thực là nước đổ đầu vịt.

Lâu Tư Trầm lại cực kì công nhận câu trả lời của con trai, nhẹ gật đầu:

- Ừm, ba không ăn dấm.

Đuôi Nhỏ bất đắc dĩ giải thích với em trai:

"Ăn dấm" mà chị nói không phải là "ăn dấm" kiểu kia của em! Thế "ăn dấm" kia là như thế nào ạ? Tiểu Nhật Lâm cực kì mơ hồ.

- Chính là...

Đuôi Nhỏ nghiêm túc suy nghĩ kĩ một chút, mới cẩn thận giải thích với em trai:

Ý chị là ba thấy chú Lưu Viễn đến thăm mẹ, ba liền không vui vẻ, là ý này, em hiểu chưa? ... Lâu Tư Trầm cũng không tính sẽ tham gia vào đoạn hội thoại giữa hai chị em nó, bởi vì thực sự là... quá vô vị!

- Ba không vui sao?

Tiểu Nhật Lâm nhìn Lâu Tư Trầm với đôi mắt vô tội.

Lâu Tư Trầm cũng nhìn nó.

Tiểu Nhật Lâm lại hỏi chị:

Vậy thì sao ba lại phải không vui? ... Đuôi Nhỏ bó tay rồi, không có kiên nhẫn khoát tay,

- Được rồi được rồi, em còn quá nhỏ, không hiểu cái gì hết, đợi đến khi em lớn sẽ tự hiểu.

Lâu Tư Trầm lại gõ gõ mặt bàn, mặt nghiêm túc nói với con gái:

Là do con biết quá nhiều thôi. Ba, chú Lư Viễn đối với mẹ rất tốt đó! Đuôi Nhỏ xích lại gần Lâu Tư Trầm, nói với hắn.

- Ừm!

Tiểu Nhật Lâm cũng liên tục gật đầu

Rất tốt! Mẹ rất thích chú ấy Đuôi Nhỏ bắt đầu thêm mắm dặm muối.

- Ừm!

Tiểu Nhật Lâm vẫn là ngây thơ gật đầu

Rất là thích chú ấy! Con cũng rất thích chú ấy! Đuôi Nhỏ nói tiếp.

- Nhật Lâm cũng rất thích chú ấy!

Tiểu Nhật Lâm trước sau đều nói theo chị, chị nói cái gì thì chính là cái đó.

- ...

Thật không nghĩ tới, Lư Viễn này còn có chút bản lĩnh, vậy mà đã thu phục được hai đứa con của hắn.

Đôi mày kiếm của Lâu Tư Trầm nhíu sâu, không chút lưu tình nói lời cay độc:

- Vậy chỉ có thể chứng minh rằng mắt nhìn của các con thật chẳng ra sao, tiếp tục ăn cơm đi!

Hắn mặt lạnh, nói xong, đứng dậy, chống gậy đi ra bên ngoài.

Bữa sáng còn chưa ăn được cái gì, mà lúc này đã no đủ rồi.

Bên ngoài phòng ——

- Anh tới là được rồi, còn xách nhiều đồ như vậy làm gì?

Mộ Sở có chút ngại ngùng.

- Đúng rồi!

Trần Ngọc vội gọi bọn hắn ngồi xuống

- Tiểu Lư, ngài đây là...?

Trần Ngọc nhìn phía Lương Cận Nghiêu.

- Bạn trai cậu ấy, Lương Cận Nghiêu.

Câu trả lời chính là của Lâu Tư Trầm đang đứng trước cửa phòng ăn.

Một câu này làm cho tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hắn.

Mà ánh mắt của hắn, lại chỉ dừng lại trên mặt Mộ Sở.

Dường như câu vừa mới nói là để cho cô nghe thấy.

Lư Viễn bị Lâu Tư Trầm nói như thế, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Trước mặt nhiều người như vậy vạch trần chuyện này, trong lòng hắn nên xấu hổ, oán giận, nhưng lúc này hắn lại mừng thầm lẫn ngượng ngùng.

Hắn mừng thầm cái gì? Ngượng ngùng cái gì?

Là vì câu kia từ miệng của người khác, " Bạn trai"?

Ngược lại, Lâu Tư Trầm cũng không cảm thấy việc hai người đàn ông yêu đương là một việc khó chấp nhận, cho nên hắn cũng không để ý, còn nữa, Trần Ngọc và Tô Thành Lý cũng không phải người không thể không chấp nhận chuyện này.

Lương Cận Nghiêu thì ngược lại, hắn rất hiểu tính cách của Lư Viễn, đối với chuyện hai người đàn ông yêu nhau, hắn rất nhạy cảm khi thể hiện trước đám đông, nên Lương Cận Nghiêu vội cười giải thích với Trần Ngọc:

Dì Ngọc, đừng nghe hắn ta nói mò, cháu cùng Lư Viễn chỉ là bạn bè bình thường thôi. ... Thời khắc này, Lư Viễn chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá lớn, ép hắn đến nỗi không thể hít thở, đến ánh mắt cũng mang một màu xám xịt.

Bạn bè bình thường...

Đây chính là định nghĩa mối quan hệ giữa hai người mà hắn muốn nói cho mọi người.

Lư Viễn cuối cùng cũng hiểu rõ.

Một luồng tối tăm chảy xiết trong tim hắn, dâng lên.

- Cậu tới làm gì?

Lâu Tư Trầm gọn gàng dứt khoát hỏi Lương Cận Nghiêu, sắc mặt khó coi.

- Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đưa cậu đi tìm Lư lão tử rồi!

Lương Cận Nghiêu vỗ vỗ vai Lư Viễn đang ngẩn người:

- Em nói với hắn về chuyện của ông nội đi!

Lư Viễn lúc này mới bừng tỉnh, nói với Lâu Tư Trầm:

- Lâu tiên sinh, ông tôi có thể nói là Hoa Đà tái thế, bệnh của anh có thể tìm tới ông thử một lần.

Lương Cận Nghiêu trợn mắt:

- Ai bảo em nói nhiều như thế hả!

Hắn thành thật nói:

Ông nội nhà cậu ấy, y thuật vô cùng tinh thông, những năm nay không biết đã có bao nhiêu người tìm đến cửa, nhưng ông cụ tự giam mình trong rừng sâu núi thẳm, nhất định không tiếp. Đương nhiên, đừng nói đến người ngoài, bình thường con cháu nhà Lư gia cũng được gặp rất ít. Lư Viễn, em nói đi ông nội nhà em sao mà cổ quái như vậy chứ? ... Lư Viễn có chút vô tội nhìn về phía Lâu Tư Trầm.

- Vậy chúng tôi phải làm như thế nào mới gặp được ông ấy?

Mộ Sở nóng lòng hỏi Lương Cận Nghiêu.

- Không phải là có cậu ta sao? Cậu ta biết ông ấy ở đâu.

Lương Cận Nghiêu vỗ vỗ cánh tay của Lư Viễn.

Nhưng ông nội nhất định sẽ không gặp anh. Không sao, đến lúc có một con dao dí trên cổ em, ông ấy không gặp cũng phải gặp, trừ khi mặc kệ sự sống chết của cháu trai. ... Biện pháp này, Lư Viễn chỉ muốn xông đến Lương Cận Nghiêu mắng Tam tự kinh.

- Vậy chúng ta nhanh đi thôi!

Trong số tất cả mọi người thì Mộ Sở là người nóng lòng nhất.

Lư Viễn nói:

Mọi người trước tiên hãy chuẩn bị mấy bộ quần áo để thay, chuyến này đoán chừng không tới nửa tháng cũng phải mười ngày. Được, vậy để em chuẩn bị. Mộ Sở quay người liền muốn vào trong thu dọn đồ đạc, lại bị Lâu Tư Trầm kéo lại

- Em cứ ở nhà, để Tiết Bình theo tôi là được rồi.

Lâu Tư Trầm đi chuyến này cũng không ôm hy vọng gì, hắn cũng không muốn để Mộ Sở ôm quá nhiều hy vọng.

Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Mộ Sở kinh ngạc nhìn hắn, lát sau, kiên định nói:

- Em muốn đi! Em nhất định phải đi! Bất kể anh nói cái gì, em cũng sẽ đi! Anh có thể cho Tiết Bỉnh đi theo, nhưng...không thể để em ở lại!

Mộ Sở hốc mắt không hiểu vì sao lại ướt một vòng.

Lư Viễn vội nói:

- Bốn người đi cũng có chút đông, ông tôi không thích náo nhiệt, càng ít người càng tốt, tôi vốn dĩ muốn một mình đưa hai người đi, nhưng có những người đi cũng bằng thừa...

Lư Viễn nói đến đây, bỗng mới ý thức được mình vừa nói sai cái gì, vội giải thích với Mộ Sở:

- Sở Sở, anh không phải nói em! Mà anh nói... hắn.

Hắn, là chỉ Lương Cận Nghiêu.

Không có gì ngạc nhiên, sau gáy của hắn liền trúng một chiêu.

Mộ Sở không để ý:

- Dù sao chuyến này, tôi phải đi!

Lâu Tư Trầm nhìn cô:

Nhất định phải đi? Anh lại muốn để em lại? Không có. Lâu Tư Trầm buông tay cô:

- Em đi thu dọn đồ đạc đi.

Mộ Sở lo lắng mãi không thôi, cuối cùng đáp lại:

- Chờ em, sẽ nhanh thôi!

Nhanh như chớp cô liền đi vào phòng ngủ thu xếp.

Vừa thu dọn hành lý, cô vừa gọi điện cho lãnh đạo xin nghỉ.

Không lâu sau cô đã sửa soạn xong, Tiết Bỉnh Khiêm bên kia nhận được tin tức của Lâu Tư Trầm, thay hắn thu xếp hành lý, đưa đến nhà Tô gia.

Đường xá đến nhà ông Lư khá xa xôi, chỉ riêng lái xe thôi cũng phải mất hai giờ đồng hồ, xong còn phải đi bộ một quãng đường núi thật dài.

Lương Cận Nghiêu phụ trách lái xe, Lư Viễn ngồi bên ghế phụ, Mộ Sở cùng Lâu Tư Trầm ngồi phía sau.

Lương Cận Nghiêu nhìn Lâu Tư Trầm ngồi ở ghế sau, nhìn chân hắn một chút rồi nói:

Lát nữa lúc đi đường núi, tôi với Lư Viễn sẽ cõng cậu. Không cần. Lâu Tư Trầm từ chối:

- Ý tốt của cậu tôi nhận, nhưng tôi không muốn trước mặt cô ấy lại trở nên yếu đuối như vậy, chỉ là tốc độ so với mọi người có thể chậm hơn một chút.

Lời này, Lâu Tư Trầm khi nói nhìn về phía trước.

Mà từ "cô ấy" hắn nói ra đương nhiên là chỉ Mộ Sở đang ngồi bên cạnh.

Mộ Sở khóe miệng nhẹ cười:

Không sao, em sẽ cùng anh đi từ từ, nếu như thực sự anh leo không nổi nữa, thì không cần bọn họ phải cõng, em cõng! Phốc —— Lương Cận Nghiêu bị câu nói anh dũng của Mộ Sở làm cho tức cười.

Lâu Tư Trầm cũng không nhịn được cười theo cô, cong cong khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.