Dừng, dừng, dừng, đến nơi rồi!
Một đoàn người, đi xe hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một đoạn đường núi.
Phía trước đã không còn đường để đi, tất cả đều là rừng cây rậm rập.
- Chỗ này?
Lương Cận Nghiêu có chút hoài nghi, hỏi Lư Viễn:
Em không nhớ nhầm đường chứ? Không có. Lư Viễn từ trên xe bước xuống, đi ra ghế sau mở cửa cho Mộ Sở, Mộ Sở đỡ Lâu Tư Trầm xuống xe.
Nhìn khoảng rừng rậm rạp trước mặt, trong lòng Mộ Sở bắt đầu lo lắng.
Chân của hắn ta, có thể đi nổi không?
Lương Cận Nghiêu cũng nhảy xuống xe, hai hàng lông mày cau chặt lại, quay đầu hỏi Lâu Tư Trầm đứng ở phía sau:
- Như này đi, tôi và Lư Viễn đi trước mở đường, mấy người đi theo phía sau.
Lâu Tư Trầm gật đầu, đồng ý với ý kiến của anh ta.
Lương Cận Nghiên đi về phía đuôi xe xách hành lí.
Hành lí của mấy người đều rất ít, chỉ có vài bộ quần áo đơn giản.
Hành lí của hai người, chúng tôi sẽ cầm luôn. Cảm ơn. Mộ Sở không hề khách khí.
Cô còn phải dùng tay chăm sóc Lâu Tư Trầm.
Lư Viễn rốt cuộc vẫn là người có kinh nghiệm, lại còn mang theo một cái lưỡi hái nhỏ.
- Vậy chúng tôi đi trước, hai người chầm chậm theo sau.
Lương Cận Nghiêu lôi theo Lư Viễn đi về phía trước.
- Còn xe thì sao? Cứ dừng ở đây hả?
Mộ Sở hỏi gã.
- Cứ dừng ở đây đi! Dù sao cũng là một cái xe hỏng.
Lư Viễn nghe xong, cả mặt đều đen lại.
Phải biết, cái xe này là của anh! Anh cực khổ gom góp mười năm tiền lương mới mua được chiếc xe này, kết quả từ trong miệng của Lương Cận Nghiêu liền biến thành chiếc xe hỏng? Cũng đúng, so sánh với chiếc xe sang trọng kia của hắn, chiếc xe gần hai trăm vạn này của anh đúng là không đáng nhắc tới.
- Đi thôi! Chiếc xe này nếu bị trộm mất, ông đây sẽ tặng một chiếc xe mới.
- ....
Thổ hào cũng thật tự do phóng khoáng.
Lương Cận Nghiêu kéo theo Lư Viễn đi về phía trước.
Mộ Sở và Lâu Tư Trầm vẫn đứng ở chỗ cũ, trố mắt nhìn nhau.
Mộ Sở nói:
Sớm biết đã bảo Tiết Bỉnh lái xe đưa chúng ta đi. Đại thiếu gia Lương tình nguyện hi sinh thì cứ để anh ta hi sinh đi. Hắn ngược lại rất an tâm.
- Đi thôi!
Lâu Tư Trầm chủ động kéo tay Mộ Sở, đem đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt trong lòng bàn tay to lớn của hắn, nắm thật chặt.
- Đường núi tương đối dốc, cẩn thận một chút.
Tay của Mộ Sở, bị nắm chặt, chỉ cảm thấy có sự an tâm như một dòng nước ấm dọc theo tay của cô thấm vào sâu trong lòng. Cô trở tay, hơi dùng sức, giữ thật chặt bàn tay của hắn
Em sẽ cẩn thận, nhưng anh....nếu thực sự không đi được, cũng đừng cố quá, biết không? Nếu cảm thấy đau, nhớ phải nói ra, em mới biết tôi có chịu được hay không, đúng chứ? Lâu Tư Trầm quay đầu, thâm ý hỏi Mộ Sở một câu.
Mộ Sở sững sờ.
Lâu Tư Trầm cong môi, đáy mắt như có tia sáng vụt qua:
- Là Đuôi Nhỏ nói với tôi, con bé nói là do mẹ dạy.
Mộ Sở bật cười
Xem ra ba con hai người cũng có thật nhiều bí mật. Điều đó là đương nhiên, cẩn thận chút. Lâu Tư Trầm dắt Mộ Sở chậm rãi đi về phái trước.
Hắn một tay chống nạng. một tay khác vững vàng nắm tay Mộ Sở.
Mộ Sở nói:
Nếu không thì để em đi ở phía trước đi! Em chê tôi đi quá chậm? Đương nhiên không phải. Mộ Sở vội vàng xua tay.
- Vậy là lo tôi không bảo vệ nổi em?
Lâu Tư Trầm tận lực hỏi.
- Sao có thể?
Mộ Sở vô tội lắc đầu như trống bỏi:
- Em chỉ là...chỉ là muốn bảo vệ anh mà thôi!
Lâu Tư Trầm cau nhẹ hàng mày kiếm, ánh mắt sắc bén gấp gáp khóa chặt cô
Tôi lúc nào đã yếu đuối đến mức cần em bảo vệ? Em chẳng lẽ không nên bảo vệ anh sao? Lúc trước cũng không phải vì bảo vệ em anh mới... Này! Lời của Mộ Sở, còn chưa nói hết, đã bị Lâu Tư Trầm cắt đứt
- Đều là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, tôi cũng sắp quên rồi, em vẫn còn nhắc lại, đi thôi! Chúng ta phải nhanh chóng đuổi kịp bọn họ.
Quên rồi?
Mộ Sở đương nhiên biết hắn không hề quên.
Bởi vì hắn ta, khiến bản thân mình bị thương như vậy, làm sao có thể quên được? Làm sao có thể quên?
Hắn ta không quên, cô cũng vĩnh viễn không thể quên.
- Có lời này, em vẫn luôn muốn nói với anh....
Mộ Sở bị hắn kéo đi, chậm rãi đi về phía trước, thấp giọng ở sau lưng hắn nhẹ nhàng nói
Thật xin lỗi... Hử? Lâu Tư Trầm sững sờ một chút, quay đầu nhìn cô không hiểu.
Mộ Sở cũng ngước mắt nhìn hắn, liền lặp lại một lần nữa
- Xin lỗi.
Lâu Tư Trầm cau mày
Lúc nãy không phải nói rồi sao? Những chuyện đã qua, tôi đều đã.... Thực ra trong những năm nay, em luôn ân hận, nếu như không phải em năm ấy tự tiện hành động làm sao lại có thể hại anh biến thành bộ dạng này? Vì vậy, mấy năm nay anh trốn tránh em, thậm chí ghét em, tất cả đều có ẩn tình trong đó! Nếu không có em, anh như thế nào lại gặp phải nhiều khó khăn như vậy? Em nghĩ, đổi lại là ai, trong thâm tâm đều sẽ có oán hận cùng trách móc?
- Tôi không có!
Lâu Tư Trầm vẫn phủ nhận.
Giơ tay, nâng gương mặt của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt đầy ăn năn của cô
- Em cảm thấy tôi sẽ oán hận và trách cứ em sao? Nếu như có, vậy thì lúc đầu tôi đã không liều mạng cứu em!
Mộ Sở ngẩng cao đầu, đôi mắt to long lanh nhìn hắn
- Em biết anh không có, vì vậy trong lòng em mới càng áy náy.
Lâu Tư Trầm híp híp mắt
- Áy náy?
Cổ họng đầy gợi cảm của hắn chuyển động một chút, giọng nói âm trầm thêm mấy phần
Vậy sáu năm qua, em quên không được, buông không được rốt cuộc là sự áy náy, hay là Lâu Tư Trầm tôi? Vậy anh hi vọng là cái gì? Mộ Sở không trả lời mà hỏi ngược lại hắn, tay nhỏ thuận thế bắt lấy đôi bàn tay to lớn của hắn.
Lâu Tư Trầm không trả lời, chỉ trở tay lần nữa nắm chặt tay cô, chậm rãi bước về phía trước, một lúc lâu sau, mới nghe thấy tiếng hắn ở phía trước nói
- Tôi không hi vọng là vế trước.
Mộ Sở chỉ cảm thấy lòng bàn tay rộng lớn của hắn, thật ấm áp, mà lời nói của hắn, càng làm lòng cô ấm hơn.
- Anh hi vọng không phải, vậy thì chính là không phải.
Mộ Sở ở phía sau, cười híp mắt thấp giọng trả lời hắn.
Khoảnh khắc ấy, giống như có một cây kẹo bông, mềm nhũn tan chảy trong lòng cô.
Cô cảm nhận được, Lâu Tư Trầm nắm chặt tay cô, khẽ nắm chặt, mà nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn cũng càng ngày càng nóng lên.
Sự ấm áp này, không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ biết rằng, thật ấm, thật thoải mái, thật ngọt ngào.
Phía trước, Lương Cận Nghiêu tay cầm lưỡi hái, bận bịu mở đường cho Lâu Tư Trầm cùng Mộ Sở phía sau, hắn một bên chặt cây mở đường, một bên nói với Lư Viễn ở phía sau
- Này! Em chắc chắn trong núi lớn này có người ở? Con đường rõ là không có người qua lại, ông nội em thật sự sống ở đây sao?
Lương Cận Nghiêu thật sự rất nghi ngờ.
Mười lăm phút sau, tay hắn đã tụ máu đỏ cả lên.
- Ông nội tôi khẳng định ở trong núi này, mặc dù số lần tôi tới không nhiều, nhưng chút ấn tượng này tôi vẫn có, tuyệt đối không sai được.
Lư Viễn vô cùng chắc chắn.
- Lại nói ông nội tôi ngày thường rất ít khi rời núi, nghe ba tôi nói cũng chỉ năm ba tháng đi ra một chuyến, mua chút đồ dùng hàng ngày rồi trở về, thời gian còn lại cũng ở trong núi lớn này không ra ngoài, lúc không vui sẽ không gặp ai, dù cho ba tôi đưa tôi đi cùng, cũng vẫn bị ông nội đuổi đi.
Lương Cận Nghiêu cau mày
- Thật đúng là dở hơi!
Lư Viễn thấy mấy cái mụn nước trong tay hắn, có mấy cái đã bị vỡ, nhìn đau vô cùng.
Anh cũng có chút đau lòng
Đưa lưỡi liềm cho tôi, tôi chặt! Tôi có kinh nghiệm làm những việc như thế này. Em có kinh nghiệm? Lương Cận Nghiêu vỗ nhẹ vào cái đầu hạt dưa của Lư Viễn
- Em có kinh nghiệm cái rắm, đúng là bông hoa trong lồng kính! Bổn thiếu gia xuất thân là bộ đội, có gian khổ gì chưa nếm qua? Chỉ là chút chuyện vớ vẩn này, lại còn chưa tới phiên em nhúng tay.
Lư Viễn bị gã vỗ đầu, có chút oan ức, xoa xoa gáy
- Anh không thể dịu dàng hơn chút sao?
Thật uổng lúc nãy anh ta còn đau lòng vì gã.
Lương Cẩn Nghiêu cong khóe môi cười giễu
- Nhìn em yếu đuối mỏng manh, nhã nhặn lịch sự thế này, một bộ dạng thiếu “bị làm” khiến cho ông đây không thể dịu dàng nổi.
Lư Viễn đen mặt, nhấc chân định đá gã một cái:
- Làm ông nhà anh!
Lương Cận Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của anh, giơ tay một cái, mạnh mẽ kìm chặt anh, ngang ngược tiến lại gần, tà ác thổi một hơi.
- Tiểu đệ đệ của tôi sẽ để dành cho em
- ......
Chửi thề một tiếng!!
Cái đồ lưu manh này!!
Lư Viễn thật muốn giơ tay đánh hắn.
Vừa nghĩ tới mình bất quá chỉ là thứ đồ chơi lúc rỗi rãnh của hắn, lại càng giận không có chỗ phát tiết.
Khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, không biết là do xấu hổ hay do tức giận.
Lương Cận Nghiêu thấy hắn cắn răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố tỏ ra bộ dạng chẳng có chuyện gì, không nhịn được bật cười lên
- Thật đáng yêu! Nhưng mà em yên tâm, bổn thiếu gia vẫn không biến thái đến mức thích bị người vây xem loại chuyện đó!
- ....
Không thích?
Lư Viễn ngược lại cảm thấy hắn là loại có tâm lí biến thái này mới đúng!
Lại nói, hắn vốn dĩ là một tên biến thái!
Phía sau, Mộ Sở tìm một tảng đá ngồi xuống
- Em có chút mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!
Kì thực, cô không cảm thấy mệt, cô chỉ lo Lâu Tư Trầm mệt.
- Anh cũng ngồi xuống đi! Phía trước không biết còn phải đi bao xa nữa!
Mộ Sở kéo một nửa viên đá từ dưới mông mình ra, biết hắn có bệnh sạch sẽ, lại dùng ống tay áo thay hắn lau sạch viên đá.
- Không cần!
Lâu Tư Trầm vươn tay, bắt được cánh tay đang lau chùi của cô.
Mộ Sở ngước mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Trong lúc cô cho rằng hắn không muốn ngồi, đang nghĩ rằng nên dùng lời gì để thuyết phục hắn, lại thấy hắn đã ngồi xuống cạnh cô
- Tôi nói là không cần lau, tôi không để ý.
Mộ sở thư thái cười một tiếng
Anh không để ý sao? Anh là người đàn ông kén chọn nhất em từng thấy! Em mới gặp qua bao nhiêu đàn ông? Đàn ông em gặp nhiều rồi! Mộ sở kháng nghị.
- Nhiều?"
Lâu Tư Trầm nhướng nhướng mày hỏi.
- Nhiều! Rất nhiều, vô cùng nhiều! Riêng đối tượng hẹn hò mà nói cũng đã không đếm hết, nhưng anh nói vậy không phải là đang coi thường em sao? Hết lần này tới lần khác chỉ quấn quít anh không buông, thậm chí biết rõ, anh có thể đã sớm không thích em...
Có lúc Mộ Sở nghĩ, mình đại khái chính là mắc bệnh tự ngược đi! Càng không có được, thì càng muốn!
Nhưng những người yêu đơn phương, không phải đều như vậy sao? Cho nên, thường thường bọn họ tỏ ra cực kỳ đáng thương.