Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 305: Chương 305




Ông nội, ông cũng bởi vì chuyện này mà bị trục xuất khỏi quân đội ạ?

Ừm. Nhưng ông vô tội mà! Chuyện này là do học sinh của ông làm, có liên quan gì tới ông đâu! Lư Viễn bất bình thay cho ông nội của mình.

- Đây là cơ mật quân sự, không phải là chuyện đơn giản? Năm đó chuyện này có thể nói là làm chấn động toàn bộ đoàn nghiên cứu khoa học, tự nhiên phải chịu liên lụy không chỉ có một mình ông, toàn bộ đoàn nghiên cứu đều không tránh khỏi bị trục xuất, kể từ đó đoàn cũng giải tán...

Nhớ tới sự việc của quá khứ, đáy mắt ông lão tang thương, có phần tổn thương, ưu sầu.

Ông cũng vì chuyện ấy mà chịu đả kích lớn, sau đó ẩn cư ở trong rừng sâu núi thẳm này.

- Thôi, đã là chuyện của quá khứ, đừng đề cập đến nữa!

Ông lão lắc đầu, không có ý định nhắc lại chuyện phiền lòng kia của quá khứ nữa.

- Ông nội, nếu như độc này là do đoàn của ông nghiên cứu, vậy ông lại càng phải biết cách chữa chứ?

Lư Viễn loáng thoáng thấy được tia hy vọng mới.

Ông lão không lên tiếng, chỉ lắc đầu.

Lát sau, ông nói với Lâu Tư Trầm:

Đưa tay ra, ông bắt mạch cho. Cảm ơn. Lâu Tư Trầm duỗi tay phải ra.

Ông lão an tĩnh xem mạch cho hắn, những người còn lại đều nín thở chờ đợi.

Ông lão xem xong tay phải, rồi lại đến tay trái, đôi lông mày nhíu ngày càng sâu.

- Ông Lư, tình trạng như thế nào ạ?

Mộ Sở lên tiếng đầu tiên hỏi ông Lư.

Lâu Tư Trầm âm thầm đưa mắt nhìn ông Lư một cái, khẽ lắc đầu, ông Lư tự ngầm hiểu, thế là cũng không nhiều lời với Mộ Sở, chỉ nói với mọi người:

Các con định ở lại đây sao? Hành lý cũng mang đến rồi. Ông nội, ông đồng ý cứu Lâu tiên sinh rồi sao? Trên mặc tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Cứu người thì chưa nói được, nhưng, tạm thời cứ thử một lần đi! Nhưng người giúp con kéo dài được tính mạng kia hẳn cũng là một vị bác sĩ cao minh.

Ông lão ý chỉ Lục Ngạn Diễm.

Lâu Tư Trầm vẻ mặt nhẹ nhõm cười, gật đầu:

Vâng, cậu ấy cũng là một người thích nghiên cứu các bệnh khó chữa. Có cơ hội ông cũng muốn làm quen một chút. Được ạ! Hẳn là cậu ta có phúc ba đời rồi. Quá lời rồi. Ông lão đưa ánh mắt nhìn về phía Lư Viễn và Lương Cận Nghiêu đang ngồi trên ngưỡng cửa:

Lão già đây chỉ còn hai gian phòng trống, hay là người bọn con đi về? Con không về! Lư Viễn rất khó khăn mới có cái cớ ở lại đây chơi, đương nhiên sẽ không thể đi dễ dàng như vậy, anh ta còn muốn nhân dịp này để cải thiện tình cảm với ông nội nữa, đến lúc sẽ khuyên ông về nhà.

Lư Viễn nói với Lương Cận Nghiêu:

- Chuyện này không liên quan đến anh, trước tiên anh có thể về. Đúng rồi, nhớ giúp tôi lái xe về.

Lương Cận Nghiêu căn bản không để ý tới sự sắp xếp của Lư Viễn, thân mật dựa vào cánh tay Lư Viễn:

- Ông nội, hai bọn cháu ở một gian là được rồi!

Sau đó, chỉ chỉ vào Lâu Mộ Sở và Lâu Tư Trầm:

Hai người bọn họ là một cặp, vừa khéo có thể ở chung một gian. ... Mộ Sở chỉ cảm thấy gò má nóng hổi như bị lửa thiêu.

Lâu Tư Trầm thái độ vẫn thong dong, bình tĩnh, đối với sự sắp xếp của Lương Cận Nghiêu, hắn cũng không có giải pháp nào khác, cũng không đưa ra bất cứ ý kiến nào, giống như đã đồng ý.

Ông lão nhìn Mộ Sở, rồi nói với Lư Viễn:

Nể mặt mũi của Tư Trầm, tạm thời ông để cho các con ở lại. Cảm ơn ông nội! Lư Viễn cũng Lương Cận Nghiêu vui mừng nói đồng thanh.

- Phòng thì các con hãy tự chọn lấy, nếu như không quen thì cũng không còn cách nào khác, dù sao điều kiện của ông cũng chỉ có thế này thôi.

Ông Lư nói xong, liền đứng dậy đi ra bên ngoài, tiếp tục đi làm thuốc.

- Đi! Chọn phòng đi.

Lương Cận Nghiêu ôm cánh tay của Lư Viễn, liền đi nhìn phòng ở.

Kết quả, nhìn tới nhìn lui, hai gian phòng thực sự là không khác nhau bao nhiêu.

Nhỏ hẹp đến nỗi hai người ở cũng phải chen chúc.

- Cái này là cho người ở sao?

Lương đại thiếu gia hắn có chút buồn bực.

Lư Viễn cũng đã quen thuộc, tức giận ngáng Lương Cận Nghiêu:

- Đã nói anh về đi, có ai bảo ở lại đâu? Anh ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng trở về rồi ăn ngon uống sướng đi!

Lương Cận Nghiêu nhéo nhéo cằm Lư Viễn:

Ông đây là muốn ở với em! Muốn quang minh chính đại ngủ với em! ... Không biết xấu hổ! Lư Viễn đỏ mặt, khinh bỉ hắn ta.

Trong gian phòng kia, Mộ Sở cùng Lâu Tư Trầm lại có một cảnh tượng khác.

Mộ Sở cúi đầu, nhìn có vẻ như đang chuyên chú sửa sang lại hành lý, nhưng thực ra trái tim như muốn từ ngực bay ra ngoài.

Ngủ chung gối...

Mộ Sở không thể không thừa nhận, điều này cô đã mong muốn đã rất lâu rất lâu rồi, nhưng đến lúc ngày này đã đến gần, cô không khỏi căng thẳng đến nỗi trong lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhìn thấy cái giường, so với một nửa cái giường cỡ Kingsize mà hắn nằm thường ngày vẫn còn bé hơn một chút, lại thêm cả cô...

Mộ Sở lại có chút không dám suy nghĩ nhiều.

Xem ra, tối hôm nay có thể bị mất ngủ rồi!

Cô bên này hồi hộp đổ mồ hôi, lại nhìn bên phía Lâu Tư Trầm...

Hắn vẫn vẻ mặt nhàn nhạt kia, giống như không có chuyện gì có thể làm hắn rối loạn.

Dáng người của hắn cao to, đứng trong căn phòng chật hẹp có vẻ không phù hợp. Đối với gian phòng này hắn dường như có vô số tò mò, nhìn ngắm trên dưới, bốn phía chăm chú đánh giá.

- Anh có thể ở quen chỗ này sao?

Mộ Sở hoài nghi.

Lâu Tư Trầm nghe vậy, cúi đầu xuống, nhìn Mộ Sở đang ngồi xổm trên mặt đất, không đáp, chỉ hỏi lại cô:

Em thì sao? Có quen không? Em đương nhiên không thành vẫn đề. Vậy tôi cũng không thành vấn đề. Lâu Tư Trầm nói xong, lại ngửa đầu, tiếp tục xem đỉnh đầu nóc nhà.

Nóc nhà làm bằng rơm rạ, mặc dù đơn sơm nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm.

Gian phòng đơn sơ, chật hẹp như thế, hắn đúng là lần đầu tiên ở.

Mộ Sở lại nói:

- Ông Lư nói ở đây chỉ có một phòng tắm, chúng ta phải sử dụng chung, anh cũng không sao chứ?

Quả nhiên, Lâu Tư Trầm nghe vậy, hơi nhíu mày.

Mộ Sở đã đoán trước được phản ứng này của hắn.

- Không được anh cũng phải chấp nhận, coi như chúng ta đang trải nghiệm cuộc sống đi!

Ánh mắt đen như mực của Lâu Tư Trầm khóa trên người Mộ Sở, đáy mắt như có vài phần nóng rực:

Lúc tôi tắm, đều phải có tay vịn để đỡ. Lúc đi quá gấp gáp, quên mang theo gậy. ... Vậy làm sao bây giờ? Mộ Sở vỗ trán một cái, có chút ảo não:

Cái quan trọng như thế cũng quên mang theo! Cũng không cần thiết lắm. Lâu Tư Trầm chuyển đề tài.

Không cần sao được chứ? Anh có thể đứng vững được đâu? Lúc tắm, có người làm tay vịn cho tôi là được rồi. ... Mặt Mộ Sở "Vù ——" một cái, đỏ bừng lên.

Cô căn bản dám nhìn Lâu Tư Trầm, căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Được a, lát nữa anh hỏi A Viễn hoặc Lương Cận Nghiêu một chút, xem ai có thể tự nguyện làm tay vịn cho anh.

Ấn đường của Lâu Tư Trầm giật giật, mặt đen một vòng, nhắc nhở Mộ Sở:

Hai người bọn họ thích đàn ông đấy! Nhưng hai người họ không phải cũng là đàn ông sao? Anh có, hai người họ cũng có... Để cho tôi cởi đồ tắm rửa trước mặt bọn hắn, so với việc cởi đồ trước mặt phụ nữ, em cảm thấy có gì khác biệt? Như vậy thì quá có lợi cho bọn hắn rồi, chi bằng em làm đi. ... Thực ra, câu sau này mới chính là câu trọng điểm của Lâu đại thiếu chủ hắn.

Gương mặt Mộ Sở có chút nóng lên, nhưng lại cảm thấy hắn thực sự rất buồn cười, Lâu đại thiếu gia hắn quả nhiên tự luyến, tưởng mình có thể khiến cho cả nam lẫn nữ vạn người mê.

Lát nữa em giúp anh hỏi một chút, nói không chừng bọn họ không vui vẻ gì mà muốn được cái lợi ích này đâu! ... Mộ Sở nói là hỏi thì đương nhiên sẽ hỏi.

Buổi chiều, lúc bốn người đang ngồi ở ghế đá bên ngoài giúp ông Lư phơi thuốc, Mộ Sở bỗng nhiên hỏi một câu:

Tối nay, Lâu đại thiếu chủ tắm, các anh có ai có thể giúp không, làm một cái tay vịn nhân tạo giúp anh ấy đi! ... Một câu này của Mộ Sở quả nhiên kích lên ngàn cơn sóng.

Nhất thời, tất cả mọi người đều quét mắt, dừng lại trên mặt cô.

Từng ánh mắt đều cực kì quái dị.

Nhất là Lâu Tư Trầm, ánh mắt kia sắc bén như một con dao, hận không thể đâm cô một nhát.

Mộ Sở bất chấp, sờ lên mặt mình:

Mọi người sao lại nhìn tôi như thế chứ? Anh... Lư Viễn vừa mới nói một chữ, sau ót liền bị đánh một cái "Bịch ——".

Không cho phép đi! Không cần cậu! Lương Cận Nghiêu cùng Lâu Tư Trầm đồng thanh.

- ...

Mộ Sở trầm mặc.

Cục diện này... thật lúng túng.

Lương Cận Nghiêu cùng Lâu Tư Trầm trừng mắt nhìn nhau một chút.

Lư Viễn oan ức vuốt vuốt cái gáy phải chịu đòn, liếc qua người gây họa Lương Cận Nghiêu:

Tôi muốn nói là, tôi không đi... ... Nghe xong lời này, Lương Cận Nghiêu hài lòng, khóe miệng nhẹ cười, đắc chí nhìn Lâu Tư Trầm:

- Không phải ai cũng có hứng thú với khối thịt kia của cậu! Mộ Sở, cô làm đi!

Lâu Tư Trầm u ám nói với Lương Cận Nghiêu:

Tôi cảm thấy cậu rất thích hợp làm tay vịn cho tôi. ... Lương Cận Nghiêu bị dọa đến toàn thân run lên:

Lâu đại thiếu chủ, khẩu vị của cậu không nặng thế chứ? Dù sao khẩu vị của cậu cũng không nhẹ, hay là, hai ta thử một chút? ... Lương Cận Nghiêu cảm thấy mình không nên chọc đến người này.

Cùng hắn thử?

Không phải là tự tìm đường chết sao?

Lương Cận Nghiêu nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

Lữ Viễn gẩy gẩy cây thảo dược trong tay, trầm thấp nói:

- Vậy thì anh làm đi...

Trong lời nói có chút tĩnh mịch không thể nói ra.

- Đi cái rắm!

Lương Cận Nghiêu lại tát một cái sau gáy Lư Viễn.

- A Viễn, anh ghen à?

Mộ Sở cố ý trêu chọc, cười nhạo hỏi một câu.

Lư Viễn bị Mộ Sở nói như vậy, nguyên một khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng giải thích:

Ai ghen a? Anh ghen ấy à? Anh không thèm đâu! Thật sự không ghen chứ? Mộ Sở cười hỏi.

Lương Cận Nghiêu híp mắt liếc nhìn hắn.

- Không có!

Lư Viễn một mặt quang minh chính đại phủ nhận.

- Được thôi! Lâu đại thiếu gia, đêm nay tiểu nhân sẽ hầu hạ người!

Bỗng nhiên Lương Cận Nghiêu đổi ý, chấp nhận hầu hạ đại thiếu gia hắn tắm rửa:

- Đảm bảo hầu hạ người đến mức sung sướng!

Lư Viễn đỏ mặt, bỗng lập tức trợn mắt.

Không thể không thừa nhận, thời khắc này, lòng hắn như cái ao đang không ngừng nhả ra bong bóng chua.

Lâu Tư Trầm chợt nghiêng đầu hỏi Mộ Sở:

- Em không ghen sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.