Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 306: Chương 306




Trong phút chốc, Lâu Tư Trầm bỗng nghiêng đầu sang hỏi Mộ Sở:

Em không ăn dấm sao? A? Mộ Sở nhất thời bị câu hỏi bất ngờ này của hắn làm cho luống cuống chân tay.

Vài giây sau cô mới phản ứng lại, vành tai nóng lên, lắc đầu nói:

- Em không có ăn dấm nha! Em...vì sao em phải ghen chứ?

Chọn bừa một lý do thoái thác!

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâu Tư Trầm trong nháy mắt trầm xuống vài phần, hắn quay đầu nói với Lương Cận Nghiêu:

- Tối nay cậu tới hầu hạ tôi đi!

Nói xong liền đứng dậy chống gậy đi, hờ hững tiến vào trong phòng, để lại ba người ngồi tại chỗ há mồm trợn mắt. Mộ Sở cảm thấy như mình đang tự cầm đá đập vào chân vậy!

Tới nửa đêm, Lâu Tư Trầm cầm quần áo tắm cùng khăn lông liếc mắt nhìn Mộ Sở đang hết sức chuyên tâm nhắn tin cho con gái trên ghế, rồi dùng gậy gõ gõ vào chân cô:

- Lại đây giúp tôi tắm rửa

- A?

Mộ Sở ngửa đầu nhìn hắn, có chút bị lời nói của hắn dọa sợ. Lâu Tư Trầm nhíu mày, giữa lông mày hiện lên vài tia nguy hiểm:

- Đừng bảo em thật sự nghĩ tôi sẽ để Lương Cận Nghiêu giúp tôi tắm nhé?

Cảnh tượng kia....

Đừng nói là Lâu Tư Trầm, ngay cả Mộ Sở cũng không dám tưởng tượng, nghĩ đến liền không kìm được mà rùng mình.

Hai người đàn ông cường tráng khỏe mạnh....

Khẩu vị hơi bị nặng nha!

Mộ Sở đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy nói:

Em...em đỡ anh, là được nhỉ? Bằng không em còn muốn làm gì? ... Cô còn muốn làm gì?

Nhà tắm cách nơi bọn họ ở ước chừng 50 mét, là một gian phòng độc lập, phần nóc là dùng rơm rạ đắp lên. Trong phòng tắm không có bình nóng lạnh, cho nên tắm rửa phải tự đun nước. Ngoài phòng tắm có một cái lò đun đang cháy vô cùng mạnh, phía trên là một ấm nước lớn đã được đun tới nóng hổi.

Mộ Sở đem nước đổ vào thùng gỗ, bê vào phòng tắm, lại thấy Lâu Tư Trầm đang đứng đó bắt đầu cởi áo sơ mi. Hắn chỉ cởi vài nút áo trước ngực, sau đó hai tay đan chéo giữ lấy vạt áo, dứt khoát kéo áo qua đỉnh đầu.

Hình thể gần như là hoàn mỹ của hắn ngay tức khắc bại lộ trước mắt Mộ Sở.

Quả nhiên là một bức tranh mĩ nam đi tắm a!

Cơ bắp màu đồng, làn da gợi cảm, lồng ngực dày rộng cường tráng, vòng eo thắt chặt như tam giác ngược....

Mộ Sở nghĩ, xúc cảm khi sờ vào hẳn là rất rắn chắc đi! Cô bỗng nhiên có xúc động muốn tiến lên sờ thử....

"Xoạt" một phát, tầm mắt cô bỗng tối sầm, đầu bị hắn ném sơ mi qua bao lại.

Nhất thời, hơi thở cô tràn ngập hương vị của hắn: mùi thảo dược nhè nhẹ xen lẫn mùi bạc hà tươi mát, còn có chút mùi thuốc lá nhàn nhạt nữa...chiếm lĩnh toàn bộ khứu giác Mộ Sở. Thật dễ chịu, thật thoải mái, cũng khiến cô rất thỏa mãn.

Một dòng nước ấm khó tả như lập tức chảy trong lòng cô...

- Giúp tôi móc quần áo lên.

Âm thanh khàn khàn của Lâu Tư Trầm vang lên.

Mộ Sở kéo quần áo từ trên đầu xuống, mặt, cổ cùng vành tai đều đã sớm đỏ ửng. Mà hắn lúc này, đã bắt đầu cởi thắt lưng ra...

Mộ Sở vội quay người giúp hắn treo quần áo lên, đưa lưng về phía hắn đứng, thấp giọng nói:

Anh vịn một tay vào người em đi... ... Lâu Tư Trầm biết cô đang thẹn thùng.

Từ tầm mắt của hắn nhìn qua, có thể thấy rõ hai bên tai trắng nõn của cô đã thành màu phấn hồng phấn. Lâu Tư Trầm cong khóe môi, bỗng nhiên vươn tay, một tay gắt gao đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Mộ Sở.

Mộ Sở có chút kinh ngạc, phần lưng dựa vào thân hình to lớn của hắn, cách một tầng áo mỏng cũng có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người hắn- tựa như một ngọn lửa lớn, thiêu rụi cô, từ làn da cho tới trái tim.

Từng tấc da của cô bắt đầu nóng lên, từng mạch máu dường như đang bị thiêu đốt

- Anh... anh đừng ôm em nữa, anh như vậy thì sao tắm rửa được?

Bởi quá khẩn trương, khi lên tiếng, đầu lưỡi Mộ Sở cơ hồ xoắn xuýt hết lại, không nói rõ ràng nổi.

Người đàn ông sau lưng lại vẫn thản nhiên đứng im, cánh tay đặt trên eo Mộ Sở càng tăng thêm lực đạo, khiến cả cơ thể cô dán chặt vào lồng ngực nóng rực của mình. Tay còn lại từ từ cởi quần lót xuống, môi mỏng gợi cảm dán chặt lên vàng tai hồng nhạt trong suốt của cô, như có như không hà một hơi, đè giọng nói:

Là em bảo tôi dựa vào. ... Đúng, đúng là cô bảo hắn dựa vào, nhưng mà, đây đâu phải là dựa? Đây rõ ràng là "cưỡng ôm" mà!

Hô hấp của hắn chọc ghẹo vành tai mẫn cảm của cô. Cô cảm thấy, phảng phất như cả người mình sắp bị thiêu rụi rồi!

Nóng quá...

- Tôi đã cởi quần rồi...

Âm thanh khàn khàn của hắn vang lên sau tai Mộ Sở.

Mộ Sở chỉ cảm thấy trong đầu mình "Ầm" lên một tiếng, như có thứ gì có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Mộ Sở nghĩ, nếu mình tiếp tục không chạy đi, sẽ có thể bị ngạt thở mà chết mất!

- Đưa, đưa quần cho em...

Cô đưa tay ra, không dám quay đầu nhìn hắn:

Em giúp anh treo lên. Không cần. Lâu Tư Trầm tiện tay ném vào mép chậu bên cạnh. Quần âu dài màu đen, còn có thêm một chiếc quần lót tứ giác sẫm màu.

Mộ Sở nhìn thấy, hai má cô nóng bừng lên.

Vậy nên, lúc này hắn căn bản là...không nhỏ đi?

Mộ Sở không dám phác họa trong đầu dáng vẻ gợi cảm của hắn giờ này phút này, càng không dám quay đầu lại nhìn. Cô sợ chính mình sau khi thấy, sẽ thực sự phun máu mũi!

Như vậy thực sự sẽ rất mất mặt!

- Anh...anh nhanh tắm đi.

Mộ Sở quẫn bách thúc giục hắn.

Tắm thế nào? Cái...cái gì mà tắm thế nào? Không có vòi hoa sen, chỉ dùng tạm nước trong chậu được thôi, rồi chà xát khăn lên người. Nhưng tôi không tiện khom người. -...

"Oanh" một tiếng, Mộ Sở chỉ cảm thấy có cái gì mạnh mẽ nổ tung trong đầu cô. Cô khẩn trương tới mức nói năng lộn xộn:

Anh... không phải anh muốn em giúp anh tắm đấy chứ? Được thôi! Khuôn mặt Mộ Sở đỏ bừng, quay đầu nhìn hắn:

- Anh đang đùa đấy à?

Mặt Lâu Tư Trầm lại đầy vẻ nghiêm trang:

Tôi nghiêm túc! ... Chắc cũng hiểu chăm sóc người bệnh có bao nhiêu phiền phức đi? Người nào đó bắt đầu dùng khổ nhục kế.

- Em không có ý đó, cũng không hề thấy phiền.

Mộ Sở quay người lại, vội vàng giải thích với hắn, đôi mắt quẫn bách không biết nên nhìn vào đâu.

Cô ngượng ngùng nhìn vào mặt hắn, càng xấu hổ nhìn cơ thể hắn, chỉ có thể cứng ngắc ngoảnh khuôn mặt đỏ bừng sang một bên, thấp giọng nỉ non với hắn:

- Sao em lại thấy anh phiền được...

Ánh mắt hoài nghi của Lâu Tư Trầm lại sâu thêm vài phần:

Đùa em thôi! Dạ? Mộ Sở mở to mắt, sững sờ nhìn hắn.

- Ra ngoài đi! Tôi có thể tự tắm, không lại làm em ướt theo.

Lâu Tư Trầm nới lỏng cánh tay đang giữ chặt eo Mộ Sở.

Bị hắn buông ra, Mộ Sở trái lại cảm thấy trong lòng mình hiện lên một tia vắng vẻ.

- Anh tự tắm được sao?

Cô không biết rốt cục là bản thân mình đang lo lắng, hay kỳ thực...

Là không nỡ đi!

Được thôi, cô phải thừa nhận, cô không chỉ lo, mà còn không hề muốn rời đi!

Thực ra nội tâm cô xấu xa vậy đó!

Tôi tắm lâu một chút, chắc cũng không có vấn đề gì đâu. ... Mộ Sở cắn cắn môi nhìn hắn, không nói thêm gì,

- Làm sao? Đột nhiên lại mất hứng?

Lâu Tư Trầm cảm nhận được Mộ Sở đang tức giận. Mộ Sở chỉ cảm thấy hắn thật đáng ghét, mạc danh kỳ diệu khơi dậy cảm xúc trong lòng cô, cuối cùng, nói đuổi cô đi liền đuổi cô đi!

Cô vui mới là lạ!

- Không sao, em ra ngoài đây!

Mặt Mộ Sở bỗng chốc sa sầm xuống, nói xong liền xoay người muốn đi. Lâu Tư Trầm thấy như thế, vội vàng tóm lấy cổ tay cô, tay còn hơi dùng lực, một lần nữa kéo cô trở về lồng ngực nóng hổi của mình.

Khi phần lưng đập vào lồng ngực hắn, tất cả mọi sự giận dỗi khó chịu trong lòng Mộ Sở tức khắc hóa thành bong bóng, triệt để tan chảy tới tận đáy lòng.

- Em giúp tôi tắm đi, em không muốn thì cũng không cần. Em quay lại nhìn tôi đi...

Môi lưỡi ẩm ướt của Lâu Tư Trầm khẽ ngậm lấy tai Mộ Sở cắn một ngụm, rồi khàn khàn lên tiếng:

Cùng tắm đi! ... Phần lý trí trong lòng Mộ Sở không ngừng nhắc nhở, cô phải lập tức từ chối! Tần Mộ Sở từ chối đi! Nếu như cô cứ như vậy mà đồng ý thì vô liêm sỉ biết bao a!

Nhưng toàn thân Mộ Sở lại như tượng, vẫn cứng ngắc trong lòng hắn, cổ họng không phát ra nổi âm thanh. Cô cũng không biết mình không nói nổi hay là... căn bản chẳng hề muốn phát ra âm thanh!

Mộ Sở có thể cảm nhận được người đàn ông sau mình đang trở nên nặng nề lên rõ rệt.

Đôi môi mỏng không kìm được mà thoát ra một tiếng rên rỉ, hoàn toàn kích thích thần kinh luôn nỗ lực nén ép mấy năm nay của Lâu Tư Trầm.

Hắn cảm thấy nếu mình còn nhịn xuống nữa, có thể hắn sẽ thực sự chết ngay tại chỗ.

- A...

Mộ Sở cả kinh hô một tiếng, trái tim như sắp vọt khỏi lồng ngực.

Cô thở hổn hển, có chút không biết nên làm gì. Những nơi bị bàn tay to lớn của hắn chạm qua đều nóng như lửa đốt.

Nóng quá, nóng quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.