Đôi môi mỏng ẩm ướt của Lâu Tư Trầm không ngừng quấn quýt vành tai đẹp tựa châu ngọc của Mộ Sở, khàn khàn giọng nói ở bên tai cô:
- Tôi sẽ không "muốn" em.
- ......
Cho nên hắn bây giờ là đang trêu chọc cô sao?
Mộ Sở theo bản năng khép chặt hai chân lại một chút.
Lâu Tư Trầm phía sau cô phát ra tiếng cười trầm thấp, lại càng tùy tiện xoa nắn đôi tay cô:
Chân tôi không tiện, tư thế này sẽ ảnh hưởng đến khả năng "phát huy" của tôi, nhưng nếu em thật sự " muốn" tôi như vậy, tôi sẽ suy nghĩ vì em mà gắng sức một chút, nhưng nếu hiệu quả không tốt... Em không có "muốn"! Mộ Sở lên tiếng phủ nhận, hai gò má đỏ hồng như lửa đốt:
- Em vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn dìu anh, rõ ràng là anh,...Ưm ưm....
Cô chỉ cảm thấy mình vào thời khắc này, giống như một đầm lầy, cơ hồ như muốn tan chảy trong lòng hắn.
Mộ Sở chỉ cảm thấy trong đầu vang lên âm thanh" ong ong ong" khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy tới nơi, cô nhăn nhó bắt lấy bàn tay hư hỏng đang du ngoạn trên cơ thể cô của hắn
- Anh đừng làm loạn nữa....
Cô khó chịu thở hổn hển, xoay người lại, gương mặt nhỏ đầy ủy khuất, van xin hắn:
- Đừng làm loạn nữa, đi tắm đi, nước nguội hết rồi...
Nếu tiếp tục làm loạn nữa, cô thật sự sợ bản thân mình không chịu đựng nổi!
Lâu Tư Trầm thực ra cũng không hề tốt hơn so với cô, hoặc là, so với cô càng khó chịu hơn, nhưng với tư thế này, thật sự sẽ ảnh hưởng tới khả năng " phát huy" của hắn, hắn thật sự không muốn để lại cho Mộ Sở ấn tượng rằng hắn "không thể", dù gì lần trước cũng đủ để hắn mất mặt rồi!
Lúc này, Lâu Tư Trầm có chút hối hận vì đã để cô tới dìu mình.
- Em đi ra ngoài trước đi, tôi tự mình làm.
Cái người đàn ông này làm sao mà có thể lật mặt nhanh như phụ nữ vậy?
Vậy em đi thật nhé? Đi đi! Chắc chắn? Chắc chắn. Vậy em đi thật đây! Đi mau đi, nếu còn không đi, thì không còn cơ hội để đi nữa đâu! -....
Vì vậy Mộ Sở cất bước, rời khỏi phòng tắm.
Cô đóng cửa phòng tắm, đứng bên ngoài cửa, nói với hắn ở phía bên trong:
Cần gì thì gọi em, em đứng ngoài này đợi anh, nếu thật sự không làm được thì đừng cố chống đỡ, hiểu không? Ừm... Lâu Tư Trầm trả lời cô một tiếng.
Giọng nói trầm xuống mấy lần.
Tim Mộ Sở đập nhanh tới mức giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài.
Cô đứng phía bên ngoài, hít lấy làn gió lạnh ban đêm nhưng vẫn cảm thấy mặt nóng như bị thiêu đốt.
Nhưng không thể không nói, cảnh đêm nay thật sự rất đẹp!
Không biết rốt cuộc là do tâm tình cô tốt, hay là cảnh sắc trong núi non sâu thẳm này thực quá mê người, cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong không khí đều là mùi vị của sự trong lành, thanh mát.
Có lẽ, nơi thế ngoại đào nguyên bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi!
Nếu có thể cùng với người mình yêu thương sống cả đời ở đây, tựa hồ cũng không còn gì nuối tiếc.
Mộ Sở đá đá hòn đá dưới chân, không kìm được thấp giọng cười một tiếng.
Trong phòng tắm, truyền tới một tiếng động nhỏ, Mộ Sở bên ngoài yên tĩnh lăng nghe.
Không bao lâu sau, tiếng nước liền ngừng lại.
Mộ Sở lại đợi thêm vài giây, vẫn không nghe thấy âm thanh nào, cô vội vàng hỏi một câu:
- Thế nào rồi?
Không có ai trả lời.
Mộ Sở có chút lo lắng:
Anh không sao chứ? Có phải xảy ra chuyện rồi không? Em vào nhé! Đừng vào! Nhưng mà, lời của Lâu Tư Trầm đã muộn mất rồi.
Mộ Sở đã bước vào trong.
Lại thấy người đàn ông bên trong...
Đang tự dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lí của bản thân.
Hắn cơ hồ không ngờ Mộ Sở sẽ bước vào, trong nháy mắt đứng đơ tại chỗ, còn Mộ Sở? Cô cũng lập tức đứng sững ở cửa, sau đó...
- Ha ha...
Cô không hiền lành cười giễu cợt một tiếng, tằng hắng một tiếng nói:
- Anh cứ tiếp tuc, tiếp tục...
Nói xong, đẩy cửa" Ầm" một tiếng, thay hắn ta đóng cửa lại.
- ....
Khuôn mặt Lâu Tư Trầm trong phút chốc đen sì lại như than.
Hắn cảm thấy hắn đã mất hết mặt mũi trước mặt cô!
- Sh-it!
Bị Mộ Sở phá hoại, hắn làm sao còn tâm trạng mà tiếp tục loại chuyện đó, nhanh chóng tắm rửa đi ra khỏi phòng tắm.
Cửa phòng tắm mở ra, bóng dáng cao lớn của hắn chậm rãi bước ra, hương bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong hơi nước, hương vị sạch sẽ không thể tả xiết được khiến người ta say mê.
Mộ Sở có chút bị mê hoặc.
Người đàn ông này, bất kể là bộ dạng nào, dù cho là đôi chân đang bất tiện, dù cho là tóc ngắn ướt đẫm, dù cho là mặc bộ quần áo ngủ đơn giản nhất, nhưng Mộ Sở vẫn cảm thấy hắn giống như thần tiên hạ phàm, khí chất xuất chúng, là một loại khí chất mà không kẻ phàm trần nào có thể sánh được.
- Nhìn cái gì?
Lâu Tư Trầm vỗ nhè nhẹ lên trán cô, nhắc nhở cô hồi tỉnh:
Em vào trong tắm đi, tôi đứng ngoài đợi em. Hả? Em không cầm theo quần áo, để em đi lấy đã. Mộ Sở vừa nói xong liền muốn quay về phòng lấy quần áo, lại bị Lâu Tư Trầm ngăn lại
- Tôi đã mang qua đây cho em.
- ...
- Vốn dĩ là muốn tắm cùng em
- ...
Cái tính toán nhỏ nhặt này, hóa ra hắn đã sớm tính từ trước!
Gò má và vành tai Mộ Sở ửng hồng.
Lâu Tư Trầm nắm bàn tay nhỏ bé của cô, lấy chiếc dây buộc tóc cô vẫn hay dùng từ trên cổ tay xuống, hai tay vòng ra sau cổ cô, có chút vụng về nâng tóc cô lên.
Mộ Sở ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn.
Đừng để tóc bị ướt, ở đây không có máy sấy, nếu muốn gội đầu, chờ tới sáng mai có nắng rồi hãy gội. Được. Mộ Sở toét miệng cười.
Dưới mái hiên, ánh sao rực rỡ chiếu sâu vào đáy mắt hai người, khoảnh khắc kia, Mộ Sở dường như cảm thấy Lâu Tư Trầm duy nhất của cô, Lâu tư Trầm tuyệt vời nhất đã quay trở lại rồi.
Thật tốt biết bao!
Mà giờ khắc này, hai người đàn ông trong một căn phòng khác, lại là một cảnh tượng khác.
Lư Viễn dựa sát vào tường phía trong để ngủ, Lương Cận Nghiêu ngủ bên ngoài.
Lư Viễn tựa như e sợ Lương Cận Nghiêu sẽ đụng vào anh vậy, anh đem thân thể mình, dán thật chặt vào vách tường, cơ hồ không lưu lại chút kẽ hở nào, lưng hướng về phía Lương Cận Nghiêu ngủ.
Lương Cận Nghiêu nằm dạng ra theo hình chữ Đại (大), mặt đối diện với nóc nhà, thở hổn hển, lạnh giọng quát:
- Lăn qua đây!
- ...
Lư Viễn làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Đối với kẻ lưu manh bá đạo Lương Cận Nghiêu, trong lòng anh thật sự có chút sợ hãi.
Dù gì sự vô liêm sỉ cũa gã cũng không ai sánh bằng.
- Cho em ba phút!
Đại thiếu gia hắn từ trước tới nay đều không đủ kiên nhẫn.
Ba Hai Tôi thích dựa tường ngủ, không được sao? Lư Viễn cuối cùng không chịu nổi, xoay người, trừng mắt nhìn gã ta.
Lương Cận Nghiên với tay qua, thô lỗ đem anh kéo vòng trong ngực mình, bàn tay to lớn nâng cằm anh lên, bá đạo trả lời:
- Không được!
- ...
- Lúc em ngủ mộ mình, thích dán mặt xuống đất ngủ, ông đây cũng không xen vào, nhưng lúc ông đây ở cạnh, em bắt buộc phải dán vào người tôi ngủ!
Lư Viễn bị gã cường ngạnh ôm vào trong lồng ngực, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp " thình thịch", mãnh liệt truyền vào trong tai, trong lòng anh..
Lư Viễn không tự chủ đỏ bừng mặt!
Trời ơi! Anh là điên rồi sao? Đối mặt với sự đầu độc của người đàn ông này, đáng lẽ ra anh nên cự tuyệt không chút lưu tình, làm sao lại có thể....tim đập mặt đỏ được?
Lư Viễn bị cảm giác của chính mình dọa cho sợ hãi, anh tức giận đẩy Lương Cận Nghiêu bên cạnh một cái:
- Ai con mẹ nó muốn dán vào người anh ngủ? Cút ngay! Cái đồ "gay" chết tiệt
Bị Lư Viễn mắng một câu, hai đầu lông mày Lương Cận Nghiêu nhếch cao lên, gã lập tức đè lên người Lư Viễn, đè lên thân thể gầy gò của anh, chỉ vào mũi anh quát lên:
Em con mẹ nó dám mắng ông đây một câu nữa đi? Em có tin ông đây ngay tại đây "làm" chết em không?? Anh___ Lư Viễn muốn mắng, nhưng lại sợ hãi.
Lời đã đến môi, lại bị anh cứng rắn nuốt vào.
Anh biết tính cách của Lương Cận Nghiêu, nếu dám khiêu khích gã, gã nhất định nói được làm được.
Lư Viễn hung tợn trợn mắt nhìn Lương Cận Nghiêu, trong mắt nhuộm những tia máu tựa như tràn đầy hận ý:
- Anh muốn thế nào mới chịu buông tha tôi?
Hai đầu lông mày Lương Cận Nghiêu nảy lên một cái.
Lư Viễn quay mặt đi, không nhìn gã nữa, răng cắn thật chặt môi dưới:
Tôi không thích đàn ông, tôi không thích anh! Em lặp lại lần nữa! Lương Cận Nghiêu vươn tay qua, nắm chặt cằm Lư Viễn, gắng gượng xoay mặt anh qua, để anh đối mặt với gã:
- Em lặp lại một lần nữa.
Lư Viễn đối diện với con ngươi lạnh lẽo kia của gã, không cách nào lặp lại lời vừa nãy, cổ họng giống như có vật gì tắc nghẹn bên trong, khiến anh không thể phát ra tiếng.
Anh cứng rắn quay mặt đi, không nhìn Lương Cận Nghiêu.
Lương Cận Nghiêu lại dường như muốn cùng anh tranh đấu đến cùng, lại mạnh mẽ xoay mặt anh qua phía hắn.
Lư Viễn quay đi, Lương Cận Nghiêu lại quay lại.
Hai người cứ lật đi lật lại một hồi, cuối cùng, Lương Cận Nghiêu không còn kiên nhẫn, gã chợt cúi thấp đầu, mạnh mẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng của Lư Viễn.
- Ưm ưm ưm___ Đau!
Nếu như dùng một loài động vật để miêu tả Lương Cận Nghiêu, đó nhất định sẽ là một con sư tử dũng mãnh!
Một cái gặm cắn của hắn, liền khiến Lư Viễn chảy máu.
- Đau!!
Lư Viễn tức giận đẩy Lương Cận Nghiêu đang đè phía trên:
- Anh con mẹ nó bắt buộc phải thô lỗ như vậy sao?
Lương Cận Nghiêu thở hổn hển, buông lỏng đôi môi đang chảy máu của anh, bá đạo giam chặt anh giữa hai tay, chia sang hai bên đỉnh đầu, gã từ trên cao nhìn xuống Lư Viễn dưới thân bằng nửa con mắt:
Ông đây không đối với em thô lỗ một chút, em có thể ngoan ngoãn thuận theo ông đây sao? Vốn dĩ Ngũ vị độc được chế tạo làm vũ khí sinh hóa, không ngờ, chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi là nghiên cứu đi đến thành công, lại bị người trong nhóm đem tiết lộ với tình báo, chính phủ bỏ ra nhiều sức người với tiền của như vậy, cuối cùng cũng như nước chảy ra biển Đông! Mà người tiết lộ lại là người tôi tin tưởng nhất, cũng là một học sinh tôi tự hào nhất...