Ông Lư đã lên núi hái thuốc rồi.
Đầu tiên Mộ Sở sắc thuốc giúp Lâu Tư Trầm, rồi lại đun nước sôi giúp hắn, rửa sạch bồn ngâm thuốc bắc rồi mới đổ nước thuốc vào:
- Tranh thủ còn nóng ngâm đi!
Lúc nhìn qua lại, đã thấy Lâu Tư Trầm cởi hết đồ, trên người chỉ còn duy nhất chiếc quần đùi ngắn, tuy là tối qua đã thấy hết rồi, nhưng bây giờ nhìn lại, Mộ Sở vẫn có chút xấu hổ.
Cô vội quay đi và nói:
- Năm phút sau em lại vào thêm nước nóng giúp anh.
Nói xong cô xách thùng rỗng ra khỏi nhà tắm.
Mộ Sở ngồi trước lò lửa, nhóm lửa quạt lửa, tiếp tục đun nước sắc thuốc.
Lư Viễn từ trong phòng bước ra đã nhìn thấy Mộ Sở đang bận rộn ở ngoài nhà tắm:
- Sở Sở, anh đến giúp em! Nhìn em nóng đến nỗi cả người đều đầy mồ hôi rồi nè.
Trong nhà tắm, Lâu Tư Trầm nghe rõ mồn một lời của Lư Viễn nói.
Nói mắt đen láy có chút sậm lại.
Mấy ngày nay cô vì hắn mà bận tới tấp, nhưng chẳng oán thán một lời.
Lâu Tư Trầm biết, một phần là xuất phát từ tình yêu của cô đối với hắn, phần còn lại thì là vì sự áy náy của cô với hắn.
Lâu Tư Trầm thậm chí không thể đoán ra, rốt cuộc là cô đối với hắn như vậy vì yêu hắn nhiều hơn, hay do cảm thấy mắc nợ hắn.
Tất nhiên đây cũng là lý do vì sao lúc đầu hắn không muốn để cô đi cùng, đã sớm đoán được chuyến đi này sẽ chẳng dễ dàng gì đối với mình và cô.
Cũng đúng, chăm sóc một người đàn ông bị liệt nửa người, lại có thể dễ dàng?
- Không cần, không cần đâu, để em làm là được rồi, đây cũng chẳng phải việc vất vả gì.
Mộ Sở từ chối sự giúp đỡ của Lư Viễn.
- Em xem em đi, áo ướt đẫm mồ hôi cả rồi, chỉ tiếc là chỗ ông nội anh không có máy quạt, hay là anh đi lấy cái quạt để quạt cho em nhé.
- Không sao, anh cứ mặc em đi mà, em cũng có quạt đây nè, nóng thì sẽ tự quạt cho mình.
- Sở Sở, cậu Lâu nếu như có cần bọn anh giúp đỡ gì thì cứ nói một tiếng nhé, em tuyệt đối đừng cảm thấy ngại, vì vốn dĩ anh và Lương Cận Nghiêu đến đây là để giúp hai người.
- Cảm ơn anh! Chỉ có điều tạm thời mọi việc em đều có thể làm được, anh yên tâm nhé!
- Vậy thì được, vây anh đi giặt đồ đây!
Lúc này Mộ Sở mới để ý thấy thau đồ ở trên tay Lư Viễn:
- Một mình anh sao giặt nhiều đồ vậy?
- ...
Mộ Sở lúc này mới nhớ đến Lương Cận Nghiêu.
Cũng đúng, đại thiếu gia như hắn sao có thể đích thân đi giặc đồ chứ.
Mộ Sở không nhịn được cười:
- Anh đi làm nhanh đi!
- Được, cần gì thì gọi anh!
- Em biết rồi!
Sau khi Lư Viễn rời đi thì, Mộ Sở múc nửa thùng nước từ trong nồi, rồi xách vào nhà tắm.
Nửa thân người để lộ ra bên ngoài, khá là quyến rũ.
Mộ Sở cố gắng không để ý đến mấy thứ này, hỏi hắn:
- Nước còn nóng không?
Nói rồi, cô đưa tay vào thùng để kiểm tra nhiệt độ nước.
- Nóng...!
Lâu Tư Trầm bỗng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang kiểm tra nhiệt độ nước của cô.
Trái tim Mộ Sở khẽ run lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ từ bàn tay hắn nóng như lửa đốt, và ngọn lửa đó đột nhiên lan tỏa vào lòng ngực cô, khiến cô vô cùng bối rối:
- Đã ấm rồi, em giúp anh thêm nước nóng.
Mộ Sở rút tay về, nhấc thùng nước lên và đổ hết vào bồn thuốc ngâm.
- Nóng...
- ...
Tiêu rồi!!
Mộ Sở lúc nãy bối rối quá nên quên mất đây là thùng nước sôi:
- Phải làm sao đây? Anh có bị bỏng không? Ở trong nước nóng không?
Mộ Sở đưa tay vào kiểm tra nhiệt độ nước, nhìn thấy da hắn càng lúc càng đỏ ửng lên, cô vô cùng hoảng hốt:
- Em đi lấy nước lạnh!! Em thật sự là ngốc chết đi mất thôi...
Mộ Sở trong lòng không ngừng trách mắng bản thân.
Cô thật sự ngu ngốc quá, lại chăm sóc người ta thành ra thế này.
Mộ Sở đang chuẩn bị đứng dậy, thì bỗng bị một bàn tay to lớn giữ lại.
Mộ Sở có chút nóng vội:
- Anh đừng kéo em, để em đi lấy nước.
- Không nóng lắm, giống như ngâm chân thôi, cố chịu một chú là được.
Lâu Tư Trầm không buông tay.
- Thật không?
Mộ Sở nhìn làn da bị bỏng đỏ của hắn, trong lòng cảm thấy có lỗi:
- Em thật vụng về quá! Nước lẽ ra phải đổ từ từ vào, anh thật sự không bị bỏng chứ, anh nhất định phải nói ra, chuyện này không đùa được đâu.
- Đâu mà dễ bỏng vậy được?
- Nhưng da anh đỏ hết cả rồi.
- Ngâm như vậy sao không đỏ được? Nếu không yên tâm, em sờ thử xem, xem có bị phồng rộp lên không.
Lâu Tư Trầm nói rồi nắm lấy bàn tay Mộ Sở, đặt lên ngực hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn của Mộ Sở vừa chạm vào cơ bắp săn chắc của hắn, đầu ngón tay nhạy cảm bất giác run lên, vội co tay lại, cô cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn hắn nữa, hai má ửng lên một màu hồng mê người.
Mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống giữa trán cô, làm ước hết tóc mái của cô, Lâu Tư Trầm thả tay cô ra, ngồi dậy, hai tay giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán, nâng hai má ửng hồng của cô lên, giọng khàn khàn nói:
- Hay là em vào đây tắm với tôi luôn đi!
- ...
Mộ Sở trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt long lanh ấy có chút thẹn thùng.
- Người em đổ mồ hôi ướt nhẹp cả rồi.
- Mùi mồ hôi nồng lắm hả?
Mộ Sở nói rồi, đưa tay lên, ngửi ngửi tay áo của mình, có chút ngượng ngùng:
- Lát nữa em đi thay đồ, anh... anh thả tôi ra trước đi, mùi nồng lắm.
- Ừm, mùi thơm rất nồng.
- Thơm?
Mộ Sở bị hắn chọc cho cười:
- Thơm đâu ra chứ? Rõ ràng là hôi.
- Chỗ nào cũng thơm!
Lâu Tư Trầm nâng đầu Mộ Sở và ngửi ngửi đầu cô.
Mùi mồ hôi rất nồng, nhưng vào mũi hắn lại biến thành mùi thơm.
Chỉ cần là mùi của cô, thì đều là mùi thơm.
- Ây da, đừng ngửi nữa...
Mộ Sở thật sự rất ngại, đến cả cổ cũng đỏ hết cả lên:
- Nhanh bỏ em ra! Anh ôm em như vậy, em càng nóng hơn!
Lâu Tư Trầm bỏ mặt cô ra:
- Hình như tôi gây cho em không ít phiền phức.
- Ý anh là sao?
Mộ Sở khó chịu cau cau mày:
- Sao lại nói thêm phiền phức cho em?
- Khiến em mệt thành ra bộ dạng nào rồi?
Mồ hôi đầm đìa, lấm lem hết cả tóc và làn da trắng trẻo của cô.
Nghĩ đến lúc cô ngủ dậy phải giặt áo giúp hắn, cuối cùng còn phải xách hết thùng nước này đến thùng nước khác để hắn ngâm người, vừa nhóm lửa vừa sắc thuốc, làm cả một đống việc nặng nhọc, không mệt mới lạ.
- Em đâu có mệt? _ Mộ Sở không chịu thừa nhận.
- Hay là em về trước đi! Để tôi đổi Tiết Bỉnh đến đây?
Lâu Tư Trầm dùng lời lẽ thương lượng nói với Mộ Sở.
- Anh lại muốn đuổi em đi??
Mộ Sở hơi giận dỗi:
- Hay anh cảm thấy em chăm sóc anh không chu đáo bằng Tiết Bỉnh?
- Tôi không muốn nhìn thấy em cực khổ như vậy.
- Em có cực khổ gì đâu?
Mộ Sở có chút kích động:
- Em chỉ giúp anh xách có mấy thùng nước, sắc có vài chén thuốc thôi mà? Này có đáng gì chứ? Anh để Tiết Bỉnh đến chăm sóc anh, anh thấy có tiện không? Buổi tối hai người ngủ một giường? Hay là, lúc anh tắm anh để anh ấy làm tay vịn cho anh? Lúc ngâm mình cũng để anh ấy nhìn anh như vậy sao?
- Bọn tôi đều là đàn ông!
- Đều là đàn ông thì sao? Cũng có đàn ông thích đàn ông mà?
- ...
Càng nói càng đi xa.
- Nói chung anh đừng hòng đuổi em đi! _ Mộ Sở nhếch mép nói.
Lâu Tư Trầm thở dài, vén tóc mái ướt nhẹp mồ hôi trước trán của cô ra:
- Nhìn em vì tôi mà hao tâm tổn sức, bận bù lu bù loa, trước giờ tôi chừng bao giờ cảm thấy mình bất lực như lúc này!
Không hiểu tại sao, câu nói này lại chạm vào điểm khóc của cô, nước mắt của cô bỗng chốc rơi lã chã:
- Lẽ nào anh chỉ coi em như là hoa trong nhà kính để anh bảo vệ thôi sao? Năm đó anh vì em mà ngay cả tính mạng cũng không cần, nếu không phải vì em, nếu không phải vì em sao anh có thể bị độc hành hạ thành ra thế này? Bây giờ em chỉ đến chăm sóc anh một chút thôi, đây lẽ nào không phải là chuyện nên làm hay sao? Nếu như ngay cả việc chăm sóc anh mà em cũng không tự nguyện làm, vậy năm đó anh vì cứu em mà không màng đến tính mạng của bản thân, có đáng không? Em chăm sóc anh sao lại gọi là hao tâm tổn sức? Đó là anh tưởng thế thôi, chứ bản thân em không hề thấy mệt, ngược lại còn thấy vui trong lòng, so với những năm anh không có ở đây, em thà sống những ngày tháng đầy đủ giống như hôm nay, em chỉ cần có anh ở đây, bên cạnh em là tốt rồi...
Lâu Tư Trầm nghe Mộ Sở nói vậy, trong lòng rất cảm động.
Đôi mắt dâng trào một cảm xúc rất mãnh liệt, trong lòng có một dòng nước chảy xiết đang tuôn trào, ánh mắt nóng rực dán trên khuôn mặt Mộ Sở, trong phút chốc không biết phải đáp lại lời cô thế nào.
- Anh... sao lại nhìn em như vậy?
Mộ Sở bị hắn nhìn chăm chăm nên có chút khó chịu.
- Đẹp nên nhìn thêm một lúc.
Trong đôi mắt sâu hoắm của Lâu Tư Trầm, dường như ẩn hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Mộ Sở cũng cười theo hắn, bầu không khí dễ chịu hơn, cô thở phào nhẹ nhõm:
- Anh ngâm tiếp đi, em ra ngoài trông lửa.
- Đợi đã.
Lâu Tư Trầm kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô lại.
- Hả?
Mộ Sở chớp chớp mắt, kê cằm trên mép thùng, nhìn hắn:
- Còn có chuyện gì nữa không?
- Hỏi em một việc.
- Việc gì?
- Trả lời thật lòng nhé.
- Được!
- Đừng gạt tôi.
- Sao em phải gạt anh? Anh hỏi đi!
- Em đối xử tốt với tôi như vậy, rốt cuộc là vì yêu hay vì cảm thấy áy náy?
- ...
Mộ Sở ngơ ngác nhìn hắn, không trả lời.
Lâu Tư Trầm đợi một hồi, thấy Mộ Sở không trả lời nên dục cô:
- Sao không nói gì vậy?
Mộ Sở định thần lại, xách thùng nước bỏ ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng:
- Thật hận không thể đập thùng nước này lên đầu anh! Nếu chỉ đơn thuần là vì cảm thấy áy náy, thì có thể ngốc nghếch đợi một người chết mà đợi tận 6 năm không? Thanh xuân của chị đây chẳng lẽ không đáng tiền như thế? Biết sớm, chi bằng đút chó ăn còn hơn!
- ...
Lâu Tư Trầm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô rời đi, đôi môi quyến rũ hơi cong lên, và tạo thành hình vòng cung mê người.
- Này, nước lần này đừng để nóng như vậy nữa! Lúc nãy là bỏng thật đó!
Lâu Tư Trầm trườn trên thành thùng, nói theo phía sau lưng Mộ Sở.
Mộ Sở quay đầu trừng mắt hắn một cái, không vui vẻ nói:
- Biết rồi!