Buổi trưa ăn cơm, bốn người phân công nhau làm.
Mộ Sở đang ở trong bếp vo gạo, Lư Viễn, Lương Cận Nghiêu cùng với Lâu Tư Trầm thì ngồi ở ghế đá bên ngoài nhặt rau.
Lâu Tư Trầm và Lương Cận Nghiêu đều chưa từng làm qua công việc này, cho nên gần như là một mớ hỗn độn. Lư Viễn thấy đau đầu không chịu được, thử dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với hai vị đại ca này:
- Hay là hai người đi nghỉ ngơi trước đi? Đợi đến lúc ăn cơm thì gọi hai người dậy, được không?
Lương Cận Nghiêu đáp:
Đại thiếu gia họ Lâu trả lời:
- Sao phải nghĩ ngơi? Ông đây không có thấy mệt!
- Lao động là vinh quang.
- ...
Lư Viễn nhìn thấy lá rơi tung tóe đầy dưới đất, cuối cùng không kiềm được nói:
- Mấy người đang lãng phí những cây rau mà ông tôi đã phải cực khổ thế nào để trồng nó.
Lâu Tư Trầm và Lương Cận Nghiêu đều liếc mắt nhìn về phía anh.
Lư Viễn có cảm giác gai ở sống lưng, nhưng vẫn ráng gồng mình nói:
- Hai người đừng có vứt hết lá như thế, anh nhìn xem chỗ lá này, tươi non như vậy, rõ ràng là còn ăn được.
Lư Viễn nhặt lại những lá mà bọn họ đã vứt dưới đất, lựa lần nữa rồi bỏ vào rổ.
Lâu Tư Trầm không đồng ý, nên lại nhặt những chiếc lá mà Lư Viễn mới bỏ vào và bứt ra.
Lư Viễn càng đau đầu hơn.
Lúc này, nhìn thấy Mộ Sở đang bước ra, Lư Viễn quả thực giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, vội đứng dậy chạy về phía Mộ Sở:
- Sở Sở!
Bên này, gương mặt của Lâu Tư Trầm và Lương Cận Nghiêu gần như cùng lúc bị kéo xuống.
Lâu Tư Trầm nói với Lương Cận Nghiêu:
- Có thể quản thật tốt người đàn ông của mình không?
- Anh nên quản tốt người đàn bà của mình trước rồi hẳn nói!
- Mộ Sở!
- A Viễn...!
Hai người lại đồng thanh gọi người đối diện mình.
Lúc này Mộ Sở và Lư Viễn nghe thấy thế, trong tiềm thức nhìn về phía chiếc ghế đá một cái, còn Lư Viễn thì bị dọa cho một cái giật cả mình.
Mộ Sở nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Lư Viễn, hơi buồn cười:
- Sao thế? Ở trong đó cũng có thể nghe thấy ba người các anh cãi nhau ở ngoài này.
- Hay là để anh vào nấu ăn cho, em ở đây nhặt rau với hai người họ đi.
- Đồ ăn nấu xong hết rồi.
- Vậy anh xào rau.
- Được!
- Vậy anh vào trong rửa nồi, em nhặt rau vớ bọn họ đi.
- Ha ngươi họ đáng sợ vậy à? Có thể nuốt sống anh?
- Sao lại phải sợ?
- Anh ta nghiêm như thế, quyền lực lại lớn như thế...
- Anh sợ Lương Cận Nghiêu?
- Sợ!
- Sợ thật?
Mộ Sở cười ồ lên:
- Em thấy cũng chỉ có mình anh mới dám ngang ngược trước mặt anh ta như thế.
- ...
- Sở Sở!
- Lư Viễn!
Nhìn thấy hai người vẫn đứng đó to nhỏ với nhau, khuôn mặt của hai người đàn ônv ngồi trên ghế đá càng lúc càng khó coi, lại hét lên một tiếng.
Dưới chân Lư Viễn giống như vừa mới bôi dầu xong vậy, bỏ chạy đi luôn:
- Anh đi nấu cơm đây, việc nhặt rau để lại cho em làm nhé.
Cứ như vậy Mộ Sở và Lư Viễn đổi việc cho nhau:
- Hai người làm cái gì thế? Ức hiếp A Viễn? Hai người như vậy sao nhặt rau được chứ hả? Lá rau ngon lành như thế sao lại vứt đi?
Mộ Sở mới vừa ngồi xuống, đã phát hiện thấy mớ lá rau mà hai vị đại thiếu gia nà vứt đi, cau mày khó chịu.
Lâu Tư Trầm nghiêm túc giải thích:
- Trên đó toàn là lỗ sâu đục.
- Có lỗ sâu đục thì có vấn đề gì à?
- Sâu đã ăn qua rồi, chúng ta còn có thể ăn được sao?
Lương đại thiếu gia cũng bày tỏ ý kiến của mình, về việc này thì gã và Lâu Tư Trầm cùng một chiến tuyến.
- Sâu bọ, côn trùng ăn qua, vậy chứng tỏ rau này không có chất độc hại! Có gì mà không ăn được chứ?
Mộ Sở lượm lại những chiếc lá còn ngon từ đống lá rau bị bọn họ nhặt bỏ, cho vào rổ.
Một lát sau, rổ đầy rồi nên Mộ Sở bê rổ rau vào nhà:
- Tôi đi rửa rau, hai người nghỉ ngơi đi.
Mộ Sở vừa rời đi thì Lương Cận Nghiêu bất mãn hỏi Lâu Tư Trầm:
- Này, cùng một việc mà hai người, sao anh lại có hai thái độ khác nhau thế hả?
Lâu Tư Trầm liếc hắn một cái:
- Không phải anh đã nói là hai người khác nhau sao? Một người là người phụ nữ của tôi, có người đàn ông kia thì chẳng có liên quan gì đến tôi cả, nếu thái độ như nhau, chắc anh đã phải khóc rồi?
- Lư Viễn là của tôi...! Đừng hòng có ý đồ gì với em ấy.
- ...
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm nhìn Lương Cận Nghiêu giống như đang nhìn quái vật vậy.
Lương Cận Nghiêu không được vui nói:
- Anh nhìn tôi như vậy làm gì?
- Có việc này tôi khá là tò mò.
- Việc gì?
- Từ khi nào anh cảm thấy hứng thú với đàn ông? Tôi nhớ trước kia anh cũng qua lại với phụ nữ mà? Cũng yêu đến chết đi sống lại. Lẽ nào vì chịu đả kích ở mối tình trước mà thay đổi giới tính?
Lương Cận Nghiêu hất hàm:
- Ông đây giống kiểu bị tổn thương khi yêu sao?
- Không bị tổn thương?
Lâu Tư Trầm bật cười thành tiếng, châm một điếu thuốc, vừa nói:
- Nếu như anh bị Lư Viễn đạp cho một cái, để coi anh có bị tổn thương hay không!
- Cút...
Lương Cận Nghiêu giận giữ, đưa tay giật điếu thuốc vừa mới châm trên miệng Lâu Tư Trầm, không khách khí, ngậm thuốc vào hút một hơi thật mạnh, nói:
- Tên nhóc chết tiệt này, sinh ra đã vô tâm, ông đây với tên nhóc đó thì vốn không có cái gì mà đạp đá ở đây, vốn dĩ cũng chẳng phải quan hệ yêu đương gì, là ông đây tự mình đa tình mà thôi!
- ...
Lâu Tư Trầm nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Khiến Lương Cận Nghiêu chịu nhận thua trong tình yêu, thật hiếm có.
Hắn lại móc ra một điếu thuốc, bỏ lên miệng, châm lửa hút:
- Anh thích điểm gì ở cậu ta? Theo tư liệu của tôi cho biết, thì cậu ta là một tên nghiện, và hút ma túy đá! Ma túy đá, anh có biết là ý gì không? Có nghĩa là có thể cả đời cũng không cai được!
- Ừm...
Lương Cận Nghiêu hút một hơi thuốc, khói thuốc phà ra từ miệng gã, từ từ bay lên, nhuộm vào đôi mắt thâm trầm của hắn, cách màn khói thuốc gã nhìn thấy Lư Viễn đang bưng một cái nồi lớn từ bếp đi ra, tỉ mỉ chà rửa ở thùng nước trước cửa, đôi mắt sâu hun hút của gã nhìn chằm chằm vào Lư Viễn, trả lời câu hỏi của Lâu Tư Trầm:
- Tôi cũng không biết mình rốt cuộc thích cậu ta ở điểm nào, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta, thì cảm giác như thế giới trước mắt, con mẹ nó toàn những điều tốt đẹp!
Cảm giác này, Lâu Tư Trầm đương nhiên hiểu.
Kinh nghiệm sâu sắc.
- Anh thấy hai người có khả năng không?
Lâu Tư Trầm hỏi một câu khá thực tế.
Lương Cận Nghiêu liếm đôi môi khô khốc của mình đáp:
- Không biết.
Đây là sự thật.
Gã cau mày, hút một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Thế giới này luôn rất khắc nghiệt với tình yêu không phải nam nữ, huống hồ nhà cậu ta chỉ có cậu ta là đứa con trai duy nhất, muốn cậu ta theo tôi cả đời, e là không được thực tế.
- Vậy thì bây giờ anh còn đang day dứt cái gì?
- Vậy còn anh và Mộ Sở? Mười mấy năm rồi, hai người còn đang day dứt cái gì?
- Tình hình của chúng tôi khác với của anh.
- Đúng vậy, tình hình của hai người tốt hơn tôi, ít nhất là cả hai đều yêu thương nhau, còn cmn chỉ có một mình tôi không biết xấu hổ.
- ...
Lư Viễn rửa nồi ở bên này nhưng vẫn có thể cảm nhận được Lương Cận Nghiêu đang nhìn mình, nên không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ cảm thấy hai má nóng ran, tim đập mạnh “thình thịch, thình thịch” không ngừng.
- Lát nữa chỗ nào có sâu đục lỗ tôi sẽ không ăn đâu!
Lâu Tư Trầm bỗng chuyển đề tài.
Chủ đề lúc nãy nặng nề quá, không muốn nói nữa.
- Hửm?
Lương Cận Nghiêu nhất thời chưa kịp định thần lại.
Lâu Tư Trầm cau mày, cao ngạo nói:
- Đồ mà sâu bọ gặm qua rồi, tôi tuyệt đối sẽ không ăn!
- Tôi cũng không ăn...
Hai người đàn ông đã giao ước với nhau như thế.
Thật hiếm khi có thể hài hòa nhất trí với nhau như vậy.
Còn về lúc ăn cơm, mấy món khác đều bị chén sạch, chỉ có bát rau xanh là còn hơn một nửa.
- Các anh còn ăn nữa không? Em no đến chết mất thôi, thật sự không ăn nổi nữa.
Mộ Sở bưng bát rau xanh hỏi ba người họ.
Lư Viễn sờ sờ bụng:
- Anh cũng no quá rồi!
Sau đó Mộ Sở hướng mắt về phía Lâu Tư Trầm và Lương Cận Nghiêu, hai người cùng lắc đầu:
- Không ăn!
- Em thấy hai người đều không đụng đũa. Mà thôi, hai người không ăn thì em ăn! Rau này là ông Lư cực - khổ - lắm mới trồng được, không ăn thì lãng phí!
Sau đó Lâu Tư Trầm thay đổi thái độ, đưa chén ra phía Mộ Sở.
Lương Cận Nghiêu nhìn Lâu Tư Trầm với ánh mắt vô cùng kì thị.
- Anh ăn thật sao, thấy anh không đưa đũa ra cứ tưởng là anh không thích ăn chứ.
- Làm thùng rác cho em mà thôi!
Mộ Sở cười vui vẻ, gắp thật nhiều bỏ vào bát của hắn!
Lương Cận Nghiêu quả thực rất ngạc nhiên, vậy nên đây là cái gọi là chiêu tán gái.
- Tên phản bội!
Rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau không ăn.
Lâu Tư Trầm ánh mắt nhàn nhạt nhìn gã, sau đó không hề do dự gắp một đũa đầy rau bỏ vào bát của Lương Cận Nghiêu:
- Đây là rau do ông nội của A Viễn nhà các anh cực - khổ - lắm mới trồng được đó, lãng phí thì coi cẩn thận cậu ấy liều mạng với anh đó.
- ...
Lương Cận Nghiêu nhìn Lư Viễn với ánh nhìn đầy hàm ý sâu xa, Lư Viễn chỉ thấy mặt mình nóng ran, vội dẹp dọn bát đũa, đứng dậy:
- Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé!
Thế là, đĩa rau xanh chẳng ai thèm dòm ngó đến ấy, cuối cùng cũng được hai cái “ thùng rác” quyết tâm không ăn chén sạch sẽ.
Trời chập tối...
Nhìn thấy giờ ăn tối sắp đến rồi, mà vẫn chưa thấy ông cụ Lư trở về.
Tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên. Lư Viễn thì đứng khoanh tay ở bãi đất trước nhà đợi ông.
- Sao vẫn chưa thấy người đâu?
Lư Viễn sốt ruột cứ đi tới đi lui mãi.
- Em thấu hay là mình đi tìm thử đi! Trời sắp tối đen rồi!
Mộ Sở đề xuất.
- Được, tôi sẽ đi tìm với A Viễn. Hai người cứ ở nhà đợi, có tin tức gì thì gọi báo ngay cho chúng tôi.
Lương Cận Nghiêu theo Lư Viễn đi vào rừng sâu, và trước lúc đi không quên mang theo một cái liềm.
Mộ Sở thấp thỏm lo âu, nói với Lâu Tư Trầm:
- Anh nói xem ông Lư có khi nào bị trượt chân té không? Hoặc gặp phải thú dữ gì? Trời ơi!
- Đừng tự dọa mình như thế!
Lâu Tư Trầm ké Mộ Sở ngồi xuống, cau cau mày, bình tĩnh nói:
- Đợi tin tức của họ thôi!