- Không được!!
Thái độ của Lâu Tư Trầm kiêm quyết:
- Nếu tôi cần em hi sinh bản thân mình để cứu sống tôi, sau năm trước, tại sao tôi lại hi sinh mình mà bảo vệ an toàn cho em?
Mắt Mộ Sở nhuốm lên một tầng sương cảm động, cô cứng đầu lắc đầu:
Em không đi! Anh có thể hi sinh bản thân mình để bảo vệ em, thì tại sao em lại không thể chứ? Hơn nữa, đây vốn là em nợ anh!! Nợ? Ánh mắt Lâu Tư Trầm tối lại, băng lãnh, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cầm của Mộ Sở:
- Cho nên quan hệ giữa chúng ta, còn có thể dùng từ ‘nợ’ này để quyết định?
Đối với chữ ‘nợ’ này, Lâu Tư Trầm rất mẫn cảm, hắn không muốn Mộ Sở luôn mang theo cảm giác thiếu nợ hắn, mắc nợ hắn trên lưng, càng không muốn cô hi sinh tất cả bản thân mình chỉ vì một chữ ‘nợ’ này.
- Không phải...
Mộ Sở cảm thấy bản thân đã nói sai, liền gấp gáp giải thích:
- Em không có ý đó, cũng không phải muốn dùng chuyện ở quá khứ ra mà nói lên quan hệ của chúng ta...
Đôi mắt tuyệt vọng của Mộ Sở nhìn vào hắn:
- Anh rõ ràng đều biết mà.
Ông Lư đứng ở một bên có chút nhìn không nỗi nữa, liền tiến lên phía trước, nói với Lâu Tư Trầm:
Tư Trầm, chuyện này con cũng không thể trách lên đầu của Mộ Sở được, là ông Lư ta đây tự ý làm chủ thôi. Không phải đâu! Mộ Sở liền gấp gáp giải thích:
- Chuyện này không có quan hệ gì tới ông Lư hết, ông vốn là muốn để Lư Viên thay anh thử thuốc, vừa hay em phát hiện, giành lấy chén máu đó của anh mà uống, mới xuất hiện ra kết cục này, ông Lư vốn là không có ý muốn dùng em để thay anh thử thuốc đâu.
Lâu Tư Trầm nghe xong, cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó, chau mày lại một cái.
- Con xin lỗi, ông Lư.
Lâu Tư Trầm chân thành hướng về phía ông Lư mà xin lỗi, sau đó lại nói:
- Thật ra ông không cần phải vì con mà làm nhưng điều như vậy, nếu con biết từ sớm mọ người có dự định như vậy, con căn bản sẽ không chấp nhận sự chữa trị của ông!
Ông Lư thở dài một hơi:
Nói không phải là tình huống bất đắc dĩ, ông sẽ sử dụng phương thức như vậy sao? Xương cốt trên người con quả thật quá yếu rồi, có rất nhiều thành phần thuốc bị trộn lẫn lại một chỗ với nhau, dưới tình trạng thuốc quá nhiều như vậy, căn bản không dám mạo hiểm cho con uống, cho nên, chúng ta mới bắt buộc phải có một người đứng ra thay con uống thử thuốc, ông vốn là muốn để cho Lư Nguyên làm người thử thuốc, nhưng không ngờ đến Mộ Sở lại là một liệt nữ. Nhưng mà con cứ yên tâm, ngay cả cháu trai của ông mà ông còn dám để nó thử thuốc, thì tất nhiên nắm chắc được cách giải rồi, nếu giải không được, ông Lư đây cũng lấy cái chết để đền tội, cứ coi như là cho Lâu tứ ca một câu trả lời thích đáng đi! Ông Lư, ông đừng như vậy. Mộ Sở vô tâm bất nhẫn:
Chuyện này vốn không có quuan hệ gì với ông, là tự con làm theo ý của mình. Ông Lư, con có lời muốn nói riềng với cô ấy, chúng con rời khỏi đây một chút. Lâu Tư Trầm nói xong, nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Sở, kéo cô, hướng thẳng đến vườn trái cây phía sau núi, bước nhanh đến đó.
- Anh đi chậm chút!
Mộ Sở lo lắng cho chân của hắn.
Nhưng Lâu Tư Trầm dường như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn đi như bay như cũ, nếu như trong tay không phải còn cầm một cây trượng thì căn bản nhìn không ra là chân hắn có vẫn đề.
Đôi môi lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm bậm lại rất chặt.
Sắc mặt của hắn có chút đáng sợ, như sắp nổi lên một cơn giông lớn.
Mộ Sở biết là hắn đang tức giận, thấy hắn không nói lời nào, cô cũng không dám nói tiếng nào.
Bước vào rừng cây, Lâu Tư Trầm hất tay của Mộ Sở ra, sau đó tức giận mà ép cô lên một cái cây:
- Thay tôi uống thử thuốc? Tần Mộ Sở, em thật sự là bản lĩnh quá lơn rồi đó!!
Ngón tay lạnh lẽo của Lâu Tư Trầm, nắm chắc lấy cằm của Mộ Sở, cắn răng nhìn cô:
Ai cho phép em làm như vậy hã?! Em có hỏi qua ý kiến của tôi không? Em cho là những điều này là lấy mạng đổi mạng sao? Sao mà anh có thể đồng ý chứ? Mộ Sở không dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.
- Rõ ràng là biết tôi sẽ từ chối, vậy mà vẫn dám làm!
Lâu Tư Trầm nắm chặt cằm của cô, kéo lấy gương mặt của cô quay lại, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
- Có phải là muốn làm cho tôi không thoải mái, làm cho tôi khó chịu, có phải không?
Mộ Sở ấm ức trề môi.
- Hôm nay bất luận như thế nào, em cũng phải lặp tức xuống núi cho tôi!
Lâu Tư Trầm hạ lệnh, hơn nữa còn không cho người khác cơ hội phản bác:
Đọc tố trong thân thể của em vẫn chưa sâu, so với kinh nghiệm nhiều năm như vậy của Lục Tứ, giúp em giải độc chắc là không thành vấn đề! Em không đi!! Mộ Sở nghe thấy, liền gấp gáp, liền nhào vào trong lòng Lâu Tư Trầm, hai tay ôm chặt lấy cơ thể ốm yếu của hắn:
Nói cái gì em cũng không đi! Nghe lời! Hôm nay em đã thử thách cực hạn của tôi rồi, làm nũng cũng không có tác dụng đâu! Giọng noius nghiêm túc của Lâu Tư Trầm vang lên từ đỉnh đầu của Mộ Sở, hoàn toàn không có nửa lời dư thừa.
Mộ Sở ngẩng đầu lên nhginf hắn, hốc mắt có chút ửng đỏ lên:
Nếu mà anh muốn đuổi em đi, em... em sẽ... Em sẽ làm sao? Em... em sẽ đến bên vách núi này mà nhảy xuống dưới!! Em dám-------- Mi tâm Lâu Tư Trầm co rút mà nhảy lên.
Mộ Sở cứng đầu nhìn hắn:
Anh coi em có dám hay không!! Tần Mộ Sở!! Lửa phẫn nộ giữa mi tâm Lâu Tư Trầm nổi lên:
- Đừng có tiếp tục thử thách tính nhẫn nại của tôi nữa!!
Thực ra sự kiên cường của Mộ Sở bây giờ toàn bộ đều là giả vờ mà ra, cô sợ Lâu Tư Trầm, đặc biệt là sợ chết đi được gương mặt nghiêm túc của hắn như thế này, cô biết cho dù mình có kiên cường được đến đâu thì cũng không vượt qua được sự bá đạo của người đàn ông trước mắt mình.
Nhưng mà, nếu cô không kiêng cường một chút, e là bản thân mình thật sự sẽ bị hắn đưa ra khỏi núi.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy rất lâu, cuối cùng, Lâu Tư Trầm cũng chịu thua.
Hắn nén bớt cơn giận dữ của bản thân, sau đó, nhìn Mộ Sở, mạnh mẽ cuối đầu xuống, hướng về phía môi cô mà cắn mạnh.
- Ưm ưm...
Mộ Sở bị đau liền ưm lên một tiếng, ấm ức mà kháng nghị:
- Đau...
Lâu Tư Trầm mới từ từ mà buông tha đôi môi của cô, đôi mắt thâm trầm của hắn nhìn cô càng sẫm màu lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đặt lên ngực của mình:
- Vậy em có biết bây giờ tôi đau như thế naofm không? Khiếng cho người phụ nữa của mình làm người thử thuốc cho bản thân?
Lâu Tư Trầm cười lạnh, nói tiếp:
Sớm biết như vậy, tôi nên sớm chết quách đi từ 6 năm trước, vậy thì càng sớm giải quyết sạch sẽ rồi. Không cho phép anh nói những lời xui xẻo như vậy!! Hốc mắt Mộ Sở đỏ lên, đưa tay qua, che lấy miệng của hắn:
- Cứ cho là em bị trúng độc đi thì làm sao? Thay anh thử thuốc thì lại làm sao? Đều là do em tự nguyện hết!! Chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau chết, không tốt sao? Em sống, anh cũng sống, nếu như anh chết đi, thì em cùng chết với anh! Đi đến đâu chúng ta cũng chẳng ai phải cô đơn cả, như vậy không tốt sao?
Đôi mắt đen của Lâu Tư Trầm càng tối hơn, ánh mắt cũng nặng hơn vài phần:
Sống không tốt sao? Sống đương nhiên tốt rồi, nhưng nếu sống mà mất đi linh hồn, thì có khác gì chết đi! Tần Mộ Sở ôm lấy Lâu Tư Trầm, đặt đầu của mình áp sát lên ngực của hắn, nghe nhịp tịm mạnh mẽ đập của hắn, một tiếng rồi lại một tiếng, ‘bụp bụp bụp—’ va đập vào tim của cô...
Những ngày có hắn ở bên cạnh, sống thật hạnh phúc, vui vẻ, tốt biết bao!
- Anh không biết được, những ngày không có kì vọng, sống rất đau khổ! Ban ngày lúc đối diện với người thân, bạn bè, đồng nghiệp, rõ ràng là cười không nổi, nhưng lại phải cố gắng mỉn cười khi đối mặt với hojh, đến buổi tối, một người ở trong không gian riêng của bản thân mình, lại cảm thấy như có ngàn vạn cánh tay từ vực thẩm sâu muốn kéo mình xuống, sâu thật sâu đến tối tăm, đối với em mà nói, càng giống như một lối thoát, em thậm chí có nghĩ qua, buông bỏ tất cả mà nhảy vào đáy vực sâu đó, chết đi, vậy cũng là giải quyết sớm thì tốt, tất cả nỗi đau, tất cả sự vô vọng đều theo gió mà bay đi, thì cũng tự nhiên không cảm thấy được cảm giác đau đớn như sống không có linh hồn, nhưng em còn có Đuôi Nhỏ, em biết, em phải vì con bé mà sông thật tốt, cho dù là cuộc sống còn có thyêm bao nhiêu đau khổ, em cũng phải kiền cường mà sống tiếp, cho dù là mỗi ngày đều phải uổng thuốc an thần mới đi vào giấc ngủ được, em cũng phải nhất định cố gắng mà sống tiếp, bởi vì đuôi nhỏ còn là vị thành niên, con bé vẫn còn cần một người mẹ cho con bé nương tựa vào trong cuộc sống, lúc đó chính là nghĩ, phải tiếp tục chống đỡ vài năm, cố gắng thêm vài năm nữa, đợi con bé lớn lên, thành niên rồi, em lúc đó có thể buông bỏ triệt để rồi, em có thể yên tâm mà đi tìm người đàn ông khiếng em ngày nhớ đêm mong, như người mất hồn rồi! Nhưng mà bây giờ, anh xem... người đàn ông đó, đang đứng ngay trước mặt em...
Nói đến đây, hốc mắt Mộ Sở đã bất tri bất giác mà ướt cả lên.
Đây là lần đầu tiên Mộ Sở nói về cuộc sống của mình với Lâu Tư Trầm trong 6 năm vừa qua:
- Hắn vừa mới xuất hiện, thì khiếng cho cả cuộc sống của em như được giải thoát khỏi cảnh đó, em biết, 6 năm nay em đã bị trầm cảm rất là nghiêm trọng, nhưng giây phút hắn xuất hiện, bóng đen trong thế giới của em đột nhiên đã được quét sạch tất cả, em chính là được cứu thoát như vậy! Em cuối cùng từ trong sự trầm cảm khiếng người phát điên lên mà thoát được ra ngoài, cho nên...
Mộ Sở ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn:
- Để cho em thay anh thử thuốc thì làm sao? Đểu em cùng sống cùng chết với anh thì lại làm sao? Em nguyên ý! Em vui vẻ!! Thay vì cứ như người vô hông mà sông tiếp, thì em nguyện ý giống như bây giờ, ít nhất, em mãi mãi cũng không cần cô độc, em mãi mãi không chỉ có một mình, bất luật sống hay chết, đều có một người quan trọng như vậy, có thể tương phùng với em. Hắn cũng sẽ không... không bỏ em mà không quan tâm nữa! Em thích cảm giác chân thật như vậy, so với bất kì lúc nào cũng đều tốt hơn!
Ít nhất, Mộ Sở có thể chắc chắn, lúc này, chắc Lâu Tư Trầm cũng sẽ không có lý do nào mà đuổi cô đi nữa đi!
Lâu Tư Trầm từ trước đến nay cũng không ngờ đến sự rời khỏi của bản thân bao năm nay, lại dẫn đến cuộc sống của cô trở nên bi thảm như vậy suốt sáu năm qua, nếu như sớm biết được như vậy, hắn nhất định sau khi thỉnh dậy sẽ đi tìm cô đầu tiên.
Nhưng nhân sinh lại không có nếu như, càng không có thứ gọi là thuốc hối hận.
Cổ họng của hắn như thắt chặt lại, khí quản càng giống như có ai đó dùng dao cắt vào đó mấy nhát, dường như không thể phatrs ra chút âm thanh nào, trong lòng ngực như có ai đó cầm một cây gậy đập mạnh, rất mạnh vào rất nhiều lần, khiếng hắn ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nếu như bởi vì bản thâ, dẫn đến việc cô uất ức mà chết đi, vậy hắn sống cũng có khác gì một tội phạm đâu! Vậy thì hắn nhất định sẽ hối hận cã đời!
Lâu Tư Trầm nhẹ nhàng đưa tay mình lên, ôm Mộ Sở thật chặt lại, dường như sợ giây kế tiếp cô sẽ có thể biến mất đi không thấy nữa vậy:
- ... Thật xin lỗi!
Âm thanh của hắn khảng đặc, nói xin lỗi với Mộ Sở.
Ngón tay thon dài của hắn nắm lấy cằm của Mộ Sở, ánh mắt ưu sầu bất an mà nhìn vào cô:
- Bây giờ còn có mất ngủ không? Vẫn còn trầm cảm không? nếu như có, nhất định phải thành thành thực thực mà nói cho tôi biết!! Không được phép nói dối với tôi!