Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 324: Chương 324




Ngón tay thon dài của hắn nắm lấy cằm của Mộ Sở, ánh mắt ưu sầu bất an mà nhìn vào cô:

- Bây giờ còn có mất ngủ không? Vẫn còn trầm cảm không? nếu như có, nhất định phải thành thành thực thực mà nói cho tôi biết!! Không được phép nói dối với tôi!

Mộ Sở thành thật lắc đầu:

Không còn nữa rồi, ngay vào ngày mà anh xuất hiện, những triệu chứng đó cũng không cần trị cũng khỏi rồi. Thật chứ? Lâu Tư Trầm vẫn còn chút lo lắng, chân mày chau chặt lại.

- Thật đó.

Mộ Sở lại bảo đảm thêm một lần nữa:

Bây giờ mỗi tối em đều ngủ rất ngon, mỗi ngày trải qua cũng rất vui vẻ. ... Vậy thì tốt. Lâu Tư Trầm mới nhẹ nhỏm mà thở phào, giây sau, bạc môi gợi cảm, lại một lần nữa mà phủ lên cánh môi đỏ hồng mềm mại của Mộ Sở, nhẹ nhàng mềm mại mà gặm lấy cánh môi của cô, thâm tình mà hút lấy, giống như đang che chở cho bảo vật mà quan trọng nhất trong tim của hắn vậy.

Mộ Sở bị hắn hôn đến tim cũng loạn nhịp lên, không suy nghĩ được gì nữa.

Rõ ràng là hắn hôn rất dịu dàng, nhưng cô lại có một cảm giác sai lệch, dường như không khí trong cã cơ thể của cô cũng bị hắn hút hết, chiếm trọn.

Mãi cho đến khi cảm thấy hô hấp của cô trong lòng mình đã rối loạn cả lên, hít thở không thông, hắn mới tiếc nuối mà buông tha cho cô.

- Điều chỉnh lại nhịp thở một chút...

Hai má của Mộ Sở đỏ hồng lên, hít thở mạnh mấy hơi, lúc này mới cảm thấy bản thân mới hít thở thông thoáng lại được.

Lâu Tư Trầm nhìn xuống cô, ánh mắt nhìn chầm chầm vào khuông mặt ửng đỏ của cô, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ lên má của cô:

- Em biết là tôi sẽ không cho phép em thay tôi thử thuốc.

Mộ Sở chau mày, mặt thoáng biến sắc:

- Nhưng anh nhất định phải cho em thử thuốc! Thân thể của anh căn bản không thể chống cự được!!

Lâu Tư Trầm một tay chống lên thân cây phía sau lưng của Mộ Sở, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn:

Việc này không có chỗ để thương lượng! Đừng tiếp tục thử thách sự nhẫn nại của tôi! Nhưng mà... Không có nhưng mà!! Sắc mặt Lâu Tư Trầm tối lại:

Nếu em còn cứng đầu, tôi lặp tức bảo Tiêt bỉnh đến đây đưa em rời khỏi. Anh... Mộ Sở nghẹn họng, bực tức mà cắn cắn môi mình:

Anh làm sao mà lại bá đạo đến vậy chứ? Vốn là thân thể của em mạnh mẽ hơn anh, em thay anh thử thuốc thì có gì mà không được chứ? Câm miệng! Lâu Tư Trầm tì trán mình lên trán của Mộ Sở, hai mắt sâu đen láy nhìn vào đôi mắt to ứ nước của cô, khàn giọng nói:

- Em cho là Lâu Tư Trầm tôi bất lực đến nỗi phải dẫm lên người phụ nữ mình yêu mà cầu sinh sao? Việc này chúng ta không có chỗ nào để thương lượng nữa, em nhất định phải nghe theo tôi!! Còn nữa, việc như ngày hôm nay, không được phép có lần sau, nếu như còn dám xảy ra thêm bất kì lần nào nữa, xem xem tôi làm sao trừng phạt em!!

Đáng sợ quá!~

Khuông mặt lajhnh lẽo nghiêm tức đó của Lâu Tư Trầm khiếng cho Mộ Sở có một cảm giác như bị người lớn trong nhà giáo huấn, đáng sợ lắm đó!!

- Nghe có hiểu chưa?

Thấy Mộ Sở không lên tiếng, Lâu Tư Trầm lại hỏi thêm một lần nữa.

Ngón tay cầm lấy cằm của cô, tăng thêm một chút lực đạo.

- ... hiểu rồi.

Tuy Mộ Sở không vui, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý:

Nếu như mà em không thử thuốc cho anh, vậy lần thử độc này không phải là em phí công vô ích rồi sao? Em bây giờ cũng khiếng cho chất độc trong người của tôi chịu vô ích rồi! Ánh mắt nhìn Mộ Sở của Lâu Tư Trầm tràn đầy ão não:

Tôi chiến đấu với cái chết để bảo vệ cho em, nhưng không phải để cho em đối xử với bản thân mình như vậy! ... Xin lỗi. Mộ Sở tự cảm thấy bản thân của mình đã phạm sai lầm rồi, thấp giọng nói xin lỗi.

- Tôi thật sự vẫn không muốn tha thứ cho em!

Mộ Sở ôm lấy vòng eo của hắn, ấp vào trong lòng của hắn mà làm nũng:

- Anh nỡ tức giận với em sao?

- ...

Chỉ cần cô làm nũng, Lâu Tư Trầm tự nhiên cũng không có cách nào để trị cô nữa.

Hắn bất lực mà vuốt vuốt mái tóc dài của cô, hỏi cô:

Bây giờ cơ thể cảm thấy như thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không khỏe không? Em cảm thấy sau khi em uống thuốc mà ông Lư nấu xong, bây giờ cả cơ thể đều cảm thấy dễ chịu đây này! Thật chứ? Lâu Tư Trầm bắt mạnh lại cho cô thêm một lần nữa.

Mộ Sở lúc này cũng không từ chối, ngoan ngoãn cho hắn bắt mạnh cho mình, trên miệng lại nói:

- Em lừa anh làm gì chứ? Ông Lư là thần y đó nha.

Chân mày Lâu Tư Trầm nhíu lại.

Vẫn chưa nói, mạch của cô so với lúc này, thực sự ổn định không ít.

Tay kia. Oh. Mộ Sở lại ngoan ngoãn đưa tay kia cho hắn.

Thấy sự ấm áp trên mặt của Lâu Tư Trầm, Mộ Sở cũng đại khái mà đoán được chuyện gì, cô nghiên đâu hỏi hắn:

- Sao rồi? Em không có nói dối mà phải không?

Một lúc sau, Lâu Tư Trầm mới buôn cổ tay của cô ra, quay sang nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào nhau:

- Đi thôi! Quay về nha tranh.

Lúc Lâu Tư Trầm và Mộ Sở hai người nắm tay từ vườn tái cây bước ra, thì thấy ông Lư đang lo lắng mà đi qua đi lại phía trước nhà tranh, vừa thấy họ bước ra, liền bước nhanh về phía họ.

- Ông Lư!

Mộ Sở liaanf chào ông trước.

Lâu Tư Trầm cũng kính cẩn mà chào thào:

- Ông Lư.

Ông Lư lúc này mới thở phào một hơi.

Lâu Tư Trầm cũng bước đến gần ông, chân thành nói:

Ông Lư, con xin lỗi, lúc nãy là do tâm trạng của con qua kích động, vẫn mong ông không để trong lòng. Không, việc này đổi lại là ai thì cũng sẽ có cách nghĩ như vậy, thực ra là do ông lúc đầu không xử lý cho thỏa đáng, ông nên cùng con thương lượng trước. Vôn là nên để Lư Nguyên thay con, nhưng lại không ngờ Mộ Sở đứa trẻ này... Thưa ông, bất luận là ai, cho dù là Lư Nguyên hay là Sở Sở, đều không nên làm tấm đệm lưng cho con, bệnh này là việc của riêng con, ông đồng ý giúp con chữa bệnh đã là vinh hạnh cho con rồi, con không hi vọng làm tổn hại bất kì người vô tội nào nữa, hi vọng ông có thể hiểu được, ngoài ra, độc tính trên người của Sở Sở, cũng vẫn chưa kịp khuyết tán ra, muốn giúp cô ấy giải độc có lẽ cũng không phải một chuyện khó khăn gì, cho nên làm phiền ông trước tiên có thể giải độc trên người của cô ấy trước, được không ạ? Nhưng mà... Mộ Sở có chút gấp gáp, mới vừa muốn từ chối, thì ánh mắt lạnh lùng không vui của Lâu Tư Trầm quét qua, khiếng cho cô nửa lời từ chối cũng không dám nói ra nữa.

Ông lão cũng tự hiểu được tâm tư của Lâu Tư Trầm, không chút do dự, liền gật đầu:

- Được.

Lâu Tư Trầm thở phào một hơi:

Cám ơn ông Lư. Chuyện nên làm. Ông Lư nói tiếp:

Độc tố trên người con bé không khó giải, dùng cách thay máu, tốn khoảng bảy đến mười ngày là có thể giải hết độc rồi, ngay cả hoa độc thảo đều không cần dùng đến, nhưng là con, thân thể này của con, nếu không tìm được người thử thuốc, ông thật là sợ... Ông, không phải ông đã nói rồi sao? Người trúng phải độc ngũ vị, từ trước đến nay đều chết ngay lặp tức, nhưng con lại có thể sống thêm tận những 6 năm trời, cho nên, thân thể của con cũng không yếu đuối như người đã nghĩ, ông cứ yên tâm mà chữa trị ạ! Nếu thật sự có vạn nhất, vậy cũng là do vận sống của Lâu Tư Trầm con đã đến, không có chút quan hệ nào với mọi người! Lúc nhắc đến ‘vạn nhất’ Lâu Tư Trầm rõ ràng cảm nhận được bàn tay nhỏ của Mộ Sở trong tay mình lạnh đi mấy phần, hắn cuối đầu an ủi tâm trạng của Mộ Sở:

Yên tâm đi! Tôi và thần chết đã đánh cược hết 6 năm nay rồi, nhưng mỗi lần tôi đều cược thắng mạng sống về, cho nên, cũng không thể thiếu lần này đâu! Vậy được thôi... Ông Lư thở dài một hơi:

- Vậy chúng ta cứ thử thử xem! Đến đây, Sở Sở, ông giúp con thay máu trước, con theo ông đến phòng thuốc.

- ... Vâng.

Tuy Mộ Sở vẫn có chút không nguyên ý, nhưng tình hình trước mắt như vậy, đã không còn do cô quyết định nữa rồi.

Lâu Tư Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộ Sở, cùng nhau đi đến phòng thuốc.

Đối với phòng thuốc này, Lâu Tư Trầm đã sớm có chút đều phòng với nó, phải biết là Mộ Sở tối hôm qua chính là ở căn phòng thuốc này mà trúng độc.

Ông Lư đã chuẩn bị xong một hàng kim bạc, Mộ Sở đến tước mặt ông ngồi xuống.

Mộ Sở vừa quay đầu nhìn hàng kim đó, nói thực thì trong lòng cũng rất lo sợ.

Lâu Tư Trầm tay nắm chắc cây trượng đứng bên cạnh cô, chau mày mà nhìn.

Ông Lư, cái này... đau không? Có chút. -...

Mộ Sở có chút lo lắng:

Cần phải đâm bao nhiêu cây kim ạ? Ít nhất cũng phải 10 cây, mỗi ngày một lần. ... Nhiều như vậy?!! Mộ Sở cũng gấp gáp lên, bàn tay nhỏ vô thức kéo lấy bàn tay lớn của Lâu Tư Trầm.

Lâu Tư Trầm cảm thấy lòng bàn tay của cô ra đầy mồ hôi, bàn tay lớn của hắn cũng dùng lực hơn một chút, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, cho cô thê sức mạnh và ấm áp:

Ông Lư lừa em thôi, không có đau như vậy đâu, nhắm mắt một cái là xong ngay thôi. Anh lừa em. Mộ Sở không tin.

- Tôi lừa em làm gì?

Lâu Tư Trầm cuối đầu hỏi cô.

- Anh... A—

Lời của Mộ Sở còn chưa kịp nói hết, thì cảm thấy ngón tay đau lên, đau đến cô la lên:

- Đau, đau—

Một cây kim bạc nhọn sắt đã đâm vào ngón tay của cô, đau đến chân mày của cô chau lại thành một đường thẳng.

Lâu Tư Trầm liền bước về phía trước, một tay ôm lấy cô, để đầu cô dựa vào lòng của mình:

- Nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.

Mộ Sở rất rất đau, chỉ cảm thấy máu đang không ngừng chảy ra từ ngón tay của mình, cô không dám quay đầu lại nhìn, mà chôn cả không mặt của mình vào trong lòng của Lâu Tư Trầm, trán cô dính chặt vào cơ bụng của hắn, mùi hương quen thuốc đặc trưng của hắn thoảng thoảng bay vào mũi của cô, Mộ Sở mới cảm thấy được ngón tay không còn đau đến lợi hại như lúc nãy nữa.

Trên người hắn có một loại khí chất tươi mới mà nhè nhẹ dường như toát ra một nhiệt độ ấm áp, còn có cả dáng người gợi cảm, bất kì thức gì, đối với cô mà nói, đều giống như một loại linh đơn diệu dược giúp cô loại đi cảm giác đau nhói kia, khiếng cô hoàn toàn trấn tĩnh trở lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn trước mặt.

Mà Lâu Tư Trầm, cũng đang cuối đầu, chau mày nhìn cô trong lòng của mình.

Thấy cô ngẩng đầu lê, hắn cũng không an tâm mà hỏi cô một câu:

- Cảm thấy thế nào rồi? Còn đau không?

Mộ Sở vô tội mà làm nũng với hắn:

- Đau, đau chết luôn!

Thức ra, cô của lúc này, không cảm thấy đau đớn gì cả, cô nói như vậy cũng chỉ muốn khiếng cho hắn đau lòng và càng sủng ái cô thêm mà thôi!

Mộ Sở chính là thích cái cảm giác được hắn nâng niu trong lòng bàn tay mà bảo vệ.

Lâu Tư Trầm đau lòng mà xoa xoa mái tóc của cô, giúp cô vén tóc ra phía sau tay, an ủi cô:

- Nhịn một chút, rất nhanh là xong rồi...

- ... Dạ.

Mộ Sở cảm thấy cánh tay của hắn vuốt trên đầu minhhf, tóc mình, thật rất dễ chịu.

Cô lại úp mặt vào trong lòng của hắn, hưởng thụ lấy sự sủng nịnh của hắn dành cho mình, Mộ Sở nghĩ, nếu như bọn họ có thể ân ân ái ái suốt như vậy, yêu thương nhau như vậy, cũng nhau đi suốt cả đời, thì tốt biết bao nhiêu?!

Một ít vết thương, đau đớn này, đối với cô mà nói, thì tính là gì chứ?

Cái gì là hạnh phúc?

Hạnh phúc chính là, lúc em cần anh, anh lại sát ngay bên cạnh em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.