Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 333: Chương 333




- Ai thế? Sao sáng sớm ngày ra đã gọi cửa rồi?

Mẹ Lư ra mở cửa mà lòng còn nghi hoặc.

Thấy người ngoài cửa, bà sửng sốt hồi lâu.

Đó là một cậu shipper.

Mẹ Lư quay vào hỏi Lư Viễn trong phòng:

A Viễn, con mua hàng trên mạng hả? Không ạ! Chuyển phát nhanh hả mẹ? Lư Viễn cũng nghi hoặc đi ra từ phòng ăn.

- Anh Lư Viễn phải không ạ?

Cậu shipper hỏi Lư Viễn:

- Phải.

Lư Viễn mơ hồ gật đầu.

- Đây là hàng chuyển phát nhanh của anh, phiền anh kí nhận giúp ạ.

Nói đoạn, shipper đưa chiếc hộp trong tay cho Lư Viễn.

Lư Viễn cảnh giác nhướn mày, không nhận, chỉ hỏi cậu ta:

Cậu làm ở công ty chuyển phát nhanh nào? Mấy hôm nay tôi không mua gì cả, có phải cậu đưa sai địa chỉ không? Anh có phải là Lư Viễn không ạ? Phải. Thế thì đúng rồi ạ? 701, trên này còn viết rõ tên của anh đây! Đúng là đồ của anh đấy ạ, chắc là do bạn bè anh gửi đến cho anh đấy. Lư Viễn vẫn không nhận cái hộp trong tay cậu ta, bây giờ ở trên mạng nhan nhản lừa đảo, anh nhìn người gửi và địa chỉ người gửi trên hộp, chẳng có gì cả:

Công ty chuyển phát các cậu không gọi điện trước khi giao hàng à? Ôi cái thằng nhóc này, chẳng lẽ con lo người ta gửi bom cho con chắc? Nói xong, mẹ Lư nhận lấy chiếc hộp trong tay cậu shipper rồi kí tên lên hóa đơn cho cậu ta, sau đó đưa cho anh:

- Được rồi được rồi, cô nhận thay cho nó, cậu làm việc của cậu tiếp đi, cảm ơn nhé.

Nói đoạn, bà đóng cửa lại.

Mẹ! Sao mẹ không xác nhận mà đã nhận đồ rồi? Nếu gặp lừa đảo thì sao? Trên đời lấy đâu ra lắm lừa đảo thế chứ? Mẹ Lư nói rồi lấy kéo mở hộp ra.

Lư Viễn không biết ai gửi chiếc hộp này đến mà cũng lười không muốn đoán, mẹ anh thích mở thì tùy mẹ vậy.

Mẹ Lư mở hộp ra, nhìn thấy đồ bên trong thì sửng sốt lắm. Bà gọi với theo đứa con đã đi vào trong phòng ăn:

Không ngờ lại là một hộp toàn thuốc. Thuốc? Đúng này! Mẹ Lư ôm hộp vào trong phòng bếp:

- Con xem, đều là thuốc trị thương cả.

Nói rồi bà lấy một đống hộp to hộp nhỏ ra đặt trước mặt Lư Viễn:

- Hôm qua con đánh nhau với bạn đúng không? Chắc là người ta gửi thuốc đến xin lỗi đấy.

Lư Viễn kinh ngạc nhìn một hộp thuốc đầy trước mặt mình, lại nhớ đến tên Lương Cận Nghiêu hôm qua ôm ấp gái đẹp trước mặt mình, còn dằn mặt bảo mình lần sau thấy gã thì đi đường vòng đi! Gã có ý gì? Chẳng phải ý là từ nay đường ai nấy đi, làm người xa lạ sao? Bây giờ gã gửi thuốc đến đây làm cái quái gì? Phí chia tay hả? Hay là thói quen trai chơi xưa nay vẫn thế?

Lư Viễn chỉ nghĩ đã thấy phiền.

- Ném hết đi mẹ!

Nói đoạn, anh cầm mấy hộp thuốc trước mặt ném thẳng vào thùng rác.

Sao lại ném? Thuốc mới cả mà con! Vết thương trên mặt con cũng phải bôi thuốc mà! Con xem, có cả thuốc mỡ bôi sẹo đây này, còn được nhập khẩu từ nước ngoài nữa đấy! Ném! Ném hết! Mẹ ném hết đi cho con! Lư Viễn lấy thuốc mỡ thuốc hộp trong tay mẹ mình rồi quăng hết vào sọt rác:

- Cần quái gì nhập khẩu từ nước ngoài? Thuốc nội không được à? Sính ngoại gì chứ?! Ai thèm thuốc của anh ta? Tự con mua không nổi chắc!

Mẹ Lư phát hiện ra cảm xúc của con mình là lạ. Tuy bà tiếc không muốn vứt những lọ thuốc này đi như rác, thế nhưng thấy con như thế thì cũng không dám nhặt chúng về.

Lư Viễn chẳng còn tâm tình gì mà ăn bữa sáng, bèn rời phòng ăn, về phòng mình.

Con không ăn nữa à? Thôi ạ, con no rồi. Lư Viễn lên tiếng, đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Vừa vào đến nơi, anh đã vùi đầu vào giường rồi bọc kín trong chăn gối.

Không biết có phải vì đêm qua uống nhiều quá hay không mà đầu anh vẫn nhức bưng bưng. Cứ nghĩ đến chuyện tối qua rồi đến thùng thuốc sáng nay là ngực lại tức anh ách.

Anh hoàn toàn không biết Lương Cận Nghiêu có ý gì với mình, rốt cuộc là gã muốn làm gì vậy?!

Rõ ràng gã không thích anh, thế thì gã cứ hết lần này đến lần khác gần gũi anh làm gì? Rõ ràng gã đã nói sẽ làm người xa lạ, vậy thùng thuốc sáng nay là cớ làm sao? Bố thí à? Giả đò lương thiện chắc? Gã có biết những hành động mâu thuẫn đó chỉ càng làm cho anh khó chịu hơn không? Cảm giác này cứ như bị mèo cào, làm cho trái tim cồn cào đau đớn.

Lư Viễn lật mình lấy điện thoại ra.

Tự nhiên anh lại muốn gọi cho gã đàn ông đó.

Nhưng nhìn lịch sử cuộc gọi của mình, anh sững ra.

Cuộc gọi cuối cùng của mình trước khi ngủ là gọi cho Lương Cận Nghiêu, đã thế còn là anh gọi đi nữa chứ!

Gọi lúc nào thế? Mình đã nói với gã những gì? Có nói cái gì không nên nói hay không?

Nhất thời anh không tài nào nhớ nổi.

Lư Viễn gõ gõ đầu mình, ném điện thoại sang một bên rồi đứng lên, thu thập quần áo, chuẩn bị vào núi.

Vào núi là xong rồi.

Cách gã xa ra thì khỏi phải suy nghĩ gì nữa.

Lần này cắt đứt đi! Anh vốn không phải là Gay, phải kết thúc mối quan hệ ghê tởm này thì anh mới có thể ổn định tinh thần mà tìm cô gái mình yêu được. Anh sẽ cai nghiện, nghiêm túc yêu đương, cưới vợ, sinh con!

Đây mới là cuộc sống lý tưởng mà Lư Viễn anh luôn hướng tới, chẳng có liên quan gì tới Lương Cận Nghiêu hết!

- A Viễn!

Mẹ Lư gõ cửa ở bên ngoài:

Mẹ đi chợ đây, trưa con muốn ăn gì? Con ăn gì cũng được, mẹ cứ mua tùy ý đi ạ. Thế được rồi! Trưa nay mẹ sẽ nấu món thịt kho tàu con thích nhất nhé. Nói xong, mẹ Lư xách làn đi ra ngoài.

Ở tàng một.

- Tôi đã chuyển hộp thuốc lên cho anh ấy rồi, người kí tên là mẹ anh ấy, anh xem qua đi.

Cậu shipper nọ đưa hóa đơn cho Lương Cận Nghiêu kiểm tra, gã xem xong bèn rút hai tờ tiền đỏ chói ra đưa cho cậu ta:

Cảm ơn! Không cần cảm ơn, nếu sau này còn cơ hội kiếm tiền dễ thế thì nhớ gọi tôi nhé, tôi ở ngay tòa nhà gần đây thôi mà. Người nọ liên tục cảm ơn Lương Cận Nghiêu.

Lương Cận Nghiêu đáp “Ừm” một tiếng, ý bảo cậu ta nhanh chóng đi khỏi tầm mắt mình.

Thực ra đó không phải là shipper mà chỉ là người Lương Cận Nghiêu tiêu tiền thuê tới mà thôi! Không thể tự mình đưa thuốc cho người ta được nên đành nhờ kẻ khác vậy.

Lương Cận Nghiêu bỗng nhận ra mình còn vấn đề muốn hỏi người kia, thế nhưng khi gã nhớ ra thì người ta đã đi mất lâu rồi.

SHIT!

Gã mắng một câu thô tục.

Gã quên hỏi người kia xem vết thương của người trên lầu đã đỡ hơn chưa!

Lương Cận Nghiêu dựa trên thân xe châm một điếu thuốc, mới hút được hai hơi đã thấy mẹ Lư xách làn đi ra.

Bà nhận ra gã trước.

Tiểu Lương hả con? Dì Lư ạ? Lương Cận Nghiêu vội vàng dập thuốc rồi ném vào thùng rác.

- Con tới tìm A Viễn nhà dì à? Nó còn đang ở trên lầu ấy! Tiểu Lương à, con có biết hôm qua A Viễn nhà dì gặp chuyện gì không? Hôm qua lúc về đến nhà nó cứ như người mất hồn ấy, tối đến thì uống say như chết rồi còn bị thương nữa. Người làm mẹ như dì vừa sợ vừa thương! Sáng nay dì thấy nó ỉu xìu xìu, không biết ai gửi cho thùng thuốc mà nó ném hết cả vào thùng rác, chẳng để lại lọ nào.

Lương Cận Nghiêu nghe thấy thế thì sắc mặt sa sầm.

Mẹ Lư lại thở dài rồi nói:

- Tiểu Lương à, con có thời gian thì khuyên nhủ thằng Viễn nhà dì con nhé? Lớn cả rồi, cũng nên ổn định rồi mới phải, thế mà con xem, hơn ba chục tuổi đầu còn đánh nhau ở bên ngoài. Có ai tuổi nó mà chưa lấy vợ sinh con đâu chứ? Đàn ông mà, chưa lấy vợ thì cứ như trẻ con ấy, chẳng yên tâm được gì cả. Con nhỉ?

Mẹ Lư hỏi Lương Cận Nghiêu như một người mẹ bình thường, thế nhưng gã không đáp lại.

Thôi, dì không kéo con lại chuyện phiếm nữa. Dì thấy thằng Viễn rầu lắm, con đến đúng lúc quá, con khuyên nó cho dì nha. Lên nhanh đi! Dì đi mua đồ nấu cho hai đứa ăn. Dì ơi, con không lên đâu. Lương Cận Nghiêu nào dám lên cơ chứ:

Đúng rồi, tí nữa dì đừng bảo A Viễn là con đến nhé? Sao thế con? Hai đứa giận nhau à? Không ạ, lần này con đến là có chuyện phải làm, nếu A Viễn biết con đến mà không lên tìm cậu ấy thì thể nào cậu ấy cũng đánh chết con. Nên dì đừng nói cho cậu ấy thì hơn. Lương Cận Nghiêu không muốn mẹ Lư nghĩ nhiều nên đành nói dối.

- Thế à? Thế thì dì không nói cho nó nữa.

Mẹ Lư gật đầu:

- Con có việc thì đi làm trước đi.

Lương Cận Nghiêu ngồi vào chiếc Hummer hoành tráng của gã rồi hỏi mẹ Lư:

Dì ơi, dì cần con đưa một đoạn không ạ? Dì đi đâu thế? Không cần không cần, dì đi ngay gần đây thôi. Đi ra chợ ấy mà, con cứ đi làm việc của con đi. Dạ, thế thì con đi trước nhé. Ừ, lái từ từ thôi, để ý an toàn. Con chào dì ạ. Lương Cận Nghiêu khởi động xe, đang định nhấn ga rời đi thì lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa.

- Mẹ ơi, mẹ đang nói chuyện với ai đấy? Không phải đi mua đồ ăn ạ? Sao còn ở đây?

Lư Viễn nói rồi nghiêng đầu, đưa mắt nhìn qua mẹ mình, bèn thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc của Lương Cận Nghiêu trong xe. Anh ngẩn ra một chút, sau đó trong đôi mắt đen thẳm cuồn cuộn bao nhiêu cảm xúc không tên, bước chân cũng khựng lại, chẳng thể tiến thêm một bước.

Trong chớp mắt ấy, anh cảm giác được trái tim mình hẫng nhịp.

Thế còn Lương Cận Nghiêu thì sao?

Lương Cận Nghiêu cũng chẳng khá hơn Lư Viễn chút nào.

Nghe thấy giọng của Lư Viễn vang lên, nhìn thấy khuôn mặt bị thương của người ấy, ngực gã đau thắt. Trong đôi mắt sâu, hai con ngươi hơi rụt lại, thế nhưng vẻ mặt lại vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chẳng hề thay đổi chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.