- Ơ? Sao con lại xuống đây?
Mẹ Lư quay đầu nhìn con trai mặc đồ vận động.
- Chạy bộ ạ.
Thực ra Lư Viễn không thích vận động cho lắm, anh chạy ra ngoài chỉ là để phóng thích nỗi buồn bực trong lòng mà thôi.
Không ngờ vừa ra ngoài thì còn phiền muộn hơn.
Con ra đúng lúc quá, Tiểu Lương vừa mới đến, nó còn bảo mẹ không được nói với con nè, không ngờ là hai đứa lại gặp nhau rồi. Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi mua đồ ăn đây! Tiểu Lương à, con rảnh thì vào nhà dì ăn cơm nhé. Dì đi đây. Con chào dì ạ. Lương Cận Nghiêu tạm biệt mẹ Lư với vẻ bình thản như thường.
Lư Viễn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như đã hóa đá.
Lương Cận Nghiêu ngồi trong xe, không động đậy, không nói gì, cũng không chớp mắt, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
Cuối cùng gã cũng mở cửa rồi xuống xe.
Lư Viễn cũng phản ứng lại, anh quay người bắt đầu chạy bộ như không hề nhìn thấy gã.
Lương Cận Nghiêu không đuổi theo, thân mình cao to lười biếng dựa vào xe, châm một điếu thuốc, mắt hơi híp lại, nhìn theo bóng người càng chạy càng xa, tình cảm cuộn trào trong đáy mắt.
Trong lòng sóng ngầm dâng lên mãnh liệt, trên mặt lại bình thản như không.
Gã còn nhớ rõ hôm qua Lư Viễn gọi cho gã rồi vừa oán trách vừa gào thét, nói gã đã đoạt mất trái tim của anh...
Gã có thể miễn cưỡng hiểu câu này thành... trong lòng Lư Viễn có gã hay không?
Chỉ là... anh động lòng thật không đúng thời điểm chút nào.
Lương Cận Nghiêu hút thuốc, khói thuốc lượn lờ tràn ra khỏi khóe môi phủ mờ đôi mắt sâu thẳm đen như mực.
Gã từ từ hút hết điếu thuốc trên tay.
Lư Viễn chạy hết một vòng tiểu khu về thì hấy Lương Cận Nghiêu vẫn đứng ở chỗ cũ, dưới chân vương vãi mẩu thuốc đã đốt nhẵn.
Lúc này cả người anh đều ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy ròng ròng cả trên cổ, trên mặt.
Mồ hôi làm ướt chiếc áo phông trắng trên người Lư Viễn, quần áo dán sát vào thân mình gầy gò làm hằn lên vân da như ẩn như hiện,vừa nam tính lại vừa gợi cảm, hết thảy đập vào mắt Lương Cận Nghiêu.
Lương Cận Nghiêu có xúc động muốn bước lên xé nát chiếc áo phông nửa trong suốt kia ra.
Lư Viễn nhìn gã một cái rồi hờ hững chạy thẳng về phía trước.
Thế nhưng khi chạy qua chỗ Lương Cận Nghiêu thì cổ tay lại bị một lực lớn nắm lại. Lương Cận Nghiêu kéo anh, không cho chạy nữa.
- Không bôi thuốc à?
Lương Cận Nghiêu hỏi anh.
- Khỏi cần anh lo.
Lư Viễn rút tay ra, nhưng không rút được.
Anh cau mày không vui.
Lương Cận Nghiêu dùng sức một chút, kéo Lư Viễn đến trước mặt mình một cách dễ dàng. Gã vươn tay nắm cằm Lư Viễn, nhìn kĩ vết thương trên mặt anh.
Hôm qua gã không dám đánh Lư Viễn mạnh quá, nhưng cũng chẳng nhẹ chút nào. Để diễn kịch cho lũ khốn kia xem nên gã không thể không làm thật.
Lên lầu nhặt hết đống thuốc đã vứt về! Thuốc mỡ bôi ngày ba lần, nếu dám có sẹo thì ông đây sẽ không thèm em nữa! Cút! Lư Viễn vừa nghe Lương Cận Nghiêu nói câu này thì cơn giận đã xông lên đầu như lửa đốt. Anh giận dữ nói:
- Ai thèm anh hả? Mẹ nó, giờ tôi chỉ muốn anh tránh ông đây ra càng xa càng tốt! Chẳng phải anh nói anh nhìn thấy tôi là muốn đi đường vòng rồi sao? Giờ anh kéo tôi lại làm gì?
Lương Cận Nghiêu lại kéo mạnh một cái nữa, kéo thẳng Lư Viễn vào lòng mình, phủ tay lên đôi môi đỏ mọng của người kia rồi nheo mắt nói:
Có phải chỉ lúc uống say thì cái miệng em mới nói được ra mấy câu thật lòng dễ nghe không? Anh có ý gì? Lư Viễn nhíu mày nhìn gã đầy nghi hoặc:
- Hôm qua tôi đã nói gì với anh trong lúc say?
Anh biết hôm qua mình có gọi điện Lương Cận Nghiêu nhưng lại hoàn toàn không nhớ ra mình đã nói gì với gã.
Người ta bảo say rượu thì hay nói thật, Lư Viễn sợ mình đã lỡ miệng nói gì rồi.
- Em quên em đã nói gì với tôi thật à?
Lư Viễn cắn môi, lắc đầu:
- Không nhớ!
Lúc này trong lòng anh như nổi trống, nhìn dáng vẻ của Lương Cận Nghiêu thì chắc chắn là anh đã nói cái gì không hay ho rồi.
- Nghĩ kĩ lại đi!
Lương Cận Nghiêu cố ý không nói, bên môi treo ý cười như có như không.
Lư Viễn thực sự không nhớ ra.
Lương Cận Nghiêu chỉ vào ngực anh, mỉm cười tà mị:
Em nói... em yêu ông đây! Vớ vẩn! Lư Viễn lập tức phủ nhận.
Thế nhưng mặt lại đỏ bừng.
Anh chạy một vòng mà mặt không đỏ, thế mà nghe Lương Cận Nghiêu nói có một câu đã đỏ lựng mặt rồi.
Dường như Lương Cận Nghiêu đã dự đoán được phản ứng của anh từ lâu, cho nên anh không chịu nhận, gã cũng chẳng thấy bất ngờ gì. Gã chỉ nhéo cằm Lư Viễn một cái rồi bảo:
- Biết ngay là em không nhận mà! Thế nhưng rượu vào thì nói thật, cho nên ông đây tin em, cũng đã nhớ kĩ trong lòng rồi.
Nói đoạn, Lương Cận Nghiêu cúi đầu mổ một cái lên đôi môi đỏ của Lư Viễn, xong xuôi mới mĩ mãn buông ra rồi lên xe mình lần nữa.
Gã gác cánh tay lên cửa kính rồi dặn dò Lư Viễn vẫn còn tim đập chân run, chưa thể hồi thần:
- Đi lên rồi bôi thuốc vào đi! Mấy ngày này em cứ ở nhà cỏ, bao giờ tôi xong việc sẽ tới đón em.
Lương Cận Nghiêu nói xong thì nổ máy xe, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:
Còn nữa, nếu em không muốn rước họa vào thân, thì nếu thấy tôi bên ngoài, dù tôi ở với ai, làm cái gì, em cũng phải coi như không biết tôi. Em hiểu chưa? ... Lư Viễn chỉ mím môi, không lên tiếng.
Đến tận bây giờ anh mới ngỡ ra, có lẽ Lương Cận Nghiêu có nỗi khổ riêng khó nói.
- Nghe chưa?
Thấy Lư Viễn không lên tiếng, Lương Cận Nghiêu lại hỏi, âm lượng cao lên nhiều.
- Nghe rồi...
Lư Viễn đáp, cố ý xụ mặt xuống.
Lương Cận Nghiêu nhếch miệng:
Đi đây! Từ từ! Lư Viễn gọi gã lại như ma xui quỷ khiến.
- Còn việc gì à?
Lương Cận Nghiêu vừa lái xe đến khúc quanh nghe thấy Lư Viễn gọi, bèn dừng xe lại:
Nói đi. Tôi... tôi có chuyện muốn hỏi anh. Lư Viễn nhìn gã với vẻ hơi ngượng ngùng.
- Hỏi đi.
Ánh mắt Lương Cận Nghiêu nhìn anh đăm đăm, trong mắt như có lửa.
Lư Viễn mím môi rồi liếm nhẹ một cái lên đôi môi khô khốc, một lúc lâu sau mới dám nhìn thẳng gã:
Cô gái hôm qua là bạn gái mới của anh à? Không phải, gặp dịp thì chơi thôi. Lương Cận Nghiêu không hề giấu diếm.
Lư Viễn nhíu mày, anh không thích đáp án này của Lương Cận Nghiêu chút nào.
Thế nào gọi là gặp dịp thì chơi?
Thế còn Lư Viễn anh thì sao? Đối với Lương Cận Nghiêu, có phải anh cũng là một kẻ để gã gặp dịp thì chơi không? Có phải Lương Cận Nghiêu gặp trai gái gì cũng có thể gặp dịp thì chơi hay không?
Ông đây có thân mật gì với cô ta đâu? Ghen gì thế? Ai ghen?! Tâm tư bị Lương Cận Nghiêu vạch trần làm cho Lương Cận Nghiêu nổi giận, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Anh cố gỡ gạc:
- Tôi ghen gì mà ghen? Sao tôi ghen được chứ? Tôi chẳng nói gì hết! Tôi chỉ tò mò thôi không được sao? Hai người không có hành động thân mật gì ấy hả? Hôm qua rõ ràng tôi thấy cô ta sờ.... sờ chỗ đó của anh mà!
Đã đến thế rồi mà còn chưa thân mật thì thế nào mới gọi là thân mật?
Hừ! Còn lâu Lư Viễn anh mới tin cái lý do đó!
Nhìn dáng vẻ giận dỗi của Lư Viễn, Lương Cận Nghiêu thấy dễ thương cực kì. Gã mỉm cười tà mị, đôi môi cong lên thành một độ cong mê hoặc:
Hôm qua lúc ả kia sờ ông đây thì ông đây chẳng có cảm giác gì đâu! Hoàn toàn không có! Thật không? Thế có khi là tại anh bất lực đấy! Lư Viễn cố ý châm chọc gã.
- Nhưng bây giờ cái đó của ông cứng như gậy sắt, có thể chọc được lên đến tận yết hầu em đó em tin không? Thử không?
Lương Cận Nghiêu liếc nhìn Lư Viễn với vẻ tà ác.
Lư Viễn nghe xong câu nói lưu manh kia thì đỏ bừng mặt.
Tên này không nói được câu nào đứng đắn hết!
- Anh... anh mau cút đi!
Lư Viễn đuổi gã.
Bảo với dì Lư là tôi không ăn bữa nay, sau này sẽ có cơ hội bù lại thôi. Lượn! Lư Viễn quát.
Giữa hai lông mày Lương Cận Nghiêu hơi giật giật.
Thái độ của Lư Viễn ác liệt hơn, nhưng vẻ mặt đã dịu đi không ít.
- Lại đây!
Lương Cận Nghiêu ra lệnh.
- ...
Lư Viễn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
- Tôi bảo em lại đây!
Đại thiếu gia bắt đầu bất nhẫn rồi nhé.
Vẻ mặt lạnh lùng, không giận mà uy.
Lư Viễn không dám chống cự, chọc giận tên này chẳng có gì tốt lành, anh bèn từ từ đi qua, tức giận hỏi:
Qua làm gì? Cái miệng của em đúng là đáng ghét! Thiếu chịch! Lương Cận Nghiêu nói xong bèn hạ cửa kính xe xuống, kéo Lư Viễn lại gần, một tay giữ gáy anh mà hôn đầy bá đạo, tay kia cầm tay anh kéo xuống đũng quần mình.
Lư Viễn lập tức cảm giác được vật đang nóng rực kia nảy lên trong lòng bàn tay mình.
Anh sợ hết hồn!
Giữa ban ngày ban mặt lại còn ở trước cửa chung cư nhà anh, vạn nhất mà gặp người quen thì...
Lư Viễn nóng lòng muốn đẩy ra nhưng lại chẳng làm gì được Lương Cận Nghiêu. Lương Cận Nghiêu biết anh nghĩ gì, không làm khó anh nữa mà buông anh ra, chỉ đanh giọng cảnh cáo:
- Trong những ngày vắng tôi mà em còn dám ra ngoài xem mắt con gái nhà người ta, thì tôi sẽ cho em biết tay!
Cảnh cáo xong, gã buông Lư Viễn ra:
- Đi nhé!
Sau đó, chiếc xe phóng vụt đi rồi biến mất nơi góc đường như gió cuốn. Lư Viễn đứng ngây ra đó, mãi chẳng định thần.