Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 341: Chương 341




Giáng sinh vui vẻ!

Thân thể của Lâu Tư Trầm ngày càng có chuyển biến tốt.

Không tới nửa tháng, hắn có thể vứt gậy tự mình đi lại, chỉ là thời gian đi lại không thể quá dài. Nhưng với hắn mà nói, đấy đã là một bước nhảy vọt rồi.

Ngày cuối cùng rời khỏi lò thuốc, ông lão đã viết cho Lâu Tư Trầm một đơn thuốc:

Thuốc phía trên này, đều là những loại Đông y hay gặp, tương đối dễ tìm, trước hết hãy dùng đơn thuốc này một tháng đã, sau một tháng lại lên đây tìm ông để thay đơn thuốc khác. Cảm ơn ông nội! Lâu Tư Trầm cảm ơn rồi đem đơn thuốc cất kỹ.

- Không có gì.

Sau đó ông lão lại dặn dò Mộ Sở đứng bên cạnh:

Thân thể của con cũng không có gì đáng ngại nữa rồi, chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, nhắc nhở cậu ấy mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ. Bởi vì độc trong người cậu ấy đã lưu lại một thời gian dài, không có khả năng có thể loại bỏ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cho nên chúng ta còn phải kiên nhẫn tác chiến trong một thời gian dài. Có điều, mấu chốt của vấn đề đã được giải quyết, về sau này cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, loại bỏ thanh độc tố cũng là chuyện trong tầm tay! Được! Ông yên tâm, con sẽ theo dõi việc uống thuốc của anh ấy, không sót một bữa nào. Vậy thì tốt rồi! A, đúng, còn có... Ông lão lại nhìn vào mắt hai người:

- Cái kia... Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện sinh con. Thân thể của Mộ Sở không phải là vấn đề, sau hai, ba kì kinh nguyệt cũng ổn rồi, nhưng Tư Trầm, thân thể của con, tối thiểu cũng phải chờ 5 đến 10 năm.

Năm đến mười năm?!

Mộ Sở bẻ ngón tay tính toán.

Dù là 5 năm thì cô cũng đã 36 tuổi rồi, nếu là 10 năm...

Bốn mươi tuổi?!

Bốn mươi tuổi, còn có thể sinh con sao?

Độc tố còn chưa bị loại bỏ hết, thai nhi dễ bị dị dạng, dù cho đứa con không bị dị dạng thì đầu óc cũng không tốt, cho nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Được. Lâu Tư Trầm gật đồng đồng ý:

- Con sẽ chú ý.

Mộ Sở cũng gật đầu một cái:

Dù sao nhà bọn con cũng đã có một chữ " tốt", con cảm thấy cũng đã đủ rồi. Vậy thì tốt. Thôi, các con thu xếp đồ đạc, rồi trở về đi! Trong lúc nói chuyện, ông lão châm một điếu thuốc.

Sương mù nồng nặc từ trong khoang mũi tràn ngập ra ngoài, dường như Mộ Sở nhìn ra một tia không nỡ từ đôi mắt của ông cụ sau làn khói thuốc, không biết sao, trong lòng Mộ Sở cũng có chút buồn.

- Ông nội, ông không trở về với bọn con thật sao?

Mộ Sở vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu.

Ông lão khoát tay:

Không đi, không đi! Ông ở đây đã quen, không muốn đi bất cứ chỗ nào khác! Các con nhanh đi đi, đi xong ông ở đây sẽ cảm thấy thanh tịnh hơn. Nhưng con không nỡ. Mộ Sở nói lời thật lòng. Dù sao cô cũng đã ở với ông trên ngọn núi này cũng mấy tháng trời.

Từ mùa hè cho tới mùa thu.

Ông lão cười:

Có cái gì mà không nỡ chứ, thật vô vị mà, sau này còn có thể đến thăm một chút, ông cũng rất vui. Được ạ! Đến lúc đó con sẽ mang hai đứa trẻ tới, ông đừng chê bọn chúng ồn ào nhé. Mộ Sở cười đến nở mày.

- Ông nội, hôn lễ của con cùng Mộ Sở, ông nhất định sẽ tới chứ?

Lâu Tư Trầm hỏi ông lão.

Ông lão suy tính mấy giây, thở dài một tiếng:

Ta sẽ xem! Vậy con coi như ông đã đồng ý! ... Ông đồng ý lúc nào chứ?

Ông lão chỉ chỉ Lâu Tư Trầm:

- Tiểu tử anh dám chơi xỏ lá!

Lâu Tư Trầm cười:

Ông con đã không còn, ông hãy coi như là thay mặt ông nội con chứng kiến chuyện đại hỉ của cháu trai đi! Ông nội con trên trời có linh thiêng chắc chắn sẽ cảm ơn ông! Tiểu tử anh còn dám đưa Lâu tam ca dọa hả! Vậy được, ông nội đồng ý với anh. Mộ Sở rất vui, chặn lời:

- Cảm ơn ông nội!!

.........

Lúc về, Tiết Bỉnh cùng Lý Vi An đã vào trong núi đón Lâu Tư Trầm và Mộ Sở.

Lần đầu tiên Lý Vi An tới núi này, thấy ngôi nhà tranh đơn sơ cô không thể tin được nhỏ giọng hỏi Tiết Bỉnh:

- Sếp đã ở đây mấy tháng vậy?

Tiết Bỉnh cũng không trả lời Lý Vi An, mà tiến lên giúp Thiếu gia và Thiếu phu nhân xách hành lí.

- Thiếu phu nhân, cứ giao hành lý cho tôi là được rồi.

Lý Vi An thấy thế cũng vội vàng lên giúp.

- Sếp!

Cô lên tiếng chào hỏi với Lâu Tư Trầm, lại nhìn về phía Mộ Sở, chần chờ mấy giây, cuối cùng cung kính hô lên một tiếng:

- Thiếu phu nhân.

Tiết Bỉnh có thâm ý khác lườm Lý Vi An một chút, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, chỉ nói với Lâu Tư Trầm:

- Thiếu gia, xe đã đỗ ở sau núi.

Lâu Tư Trầm "Ừ" một tiếng trả lời.

- A Viễn!

Mộ Sở kêu Lư Viễn đang lề mề ở trong phòng thay đồ.

- Xong rồi, xong rồi!

Lư Viễn xách hành lý chạy ra.

- Anh đến đây.

Mộ Sở nói:

Chuẩn bị đi rồi. Được. Ông nội! Đám người lại cùng đưa mắt nhìn về phía Ông Lư đang ngồi hút thuốc trước bàn đá.

Ông Lư vẫn ngồi trước bàn như cũ không có đứng dậy, chỉ cầm cái tẩu thuốc chỉ chỉ con đường rời núi:

Đi nhanh lên đi! Lề mề nữa là mặt trời xuống núi đấy! Ông nội, ông ở một mình nhớ ăn cơm đúng giờ nhé. Mộ Sở không yên lòng dặn dò.

- Nhớ rồi!

Ông lão gật đầu.

- Đừng có một mình đi hái thuốc trong núi nữa đấy! Ông không còn trẻ nữa đâu.

Lư Viễn cũng không yên lòng căn dặn.

Ông nội anh tự có chừng mực, không cần cháu trai anh phải lên tiếng dạy dỗ! Con có dạy dỗ gì đâu, là đang nhắc nhở mà! Lòng tốt mà bị xem là lòng lang dạ thú! Lư Viễn không vui bĩu môi.

- Đi đi đi, đi nhanh lên! Đi rồi ông sẽ cảm thấy yên tĩnh!

Ông lão nói, đứng lên, khom lưng đi vào nhà:

- Ông đi xem khoai đang nướng trong lò một chút, không tiễn các con được rồi.

Ông lão đi vào trong nhà.

Mộ Sở cùng Lư Viễn nhìn ông lão đi mất, còn có chút buồn bã.

- Đi thôi!

Lâu Tư Trầm nhắc nhở một tiếng.

Mấy người lúc này mới xách hành lý, lưu luyến rời đi.

Cả đám người đi vào núi, hồi lâu lại quay đầu nhín về phía lò thuốc, xa xa chỉ thấy một bóng dáng còng xuống, đang đứng phía trước nhìn bọn họ rời đi.

Mặc dù bọn họ chỉ có thấy thấy một bóng dáng mơ hồ, nhưng có thể cảm thấy tình cảm lưu luyến của bóng hình kia.

Mộ Sở là người đa sầu đa cảm, lập tức đỏ cả vành mắt.

Lâu Tư Trầm nắm tay Mộ Sở thật chặt.

Lư Viễn đặt hai tay ở miệng, làm thành hình cái loa, hướng về phía ông nội la lớn:

- Con sẽ thường xuyên tới thăm ông!!

............

Từ trong núi đi ra, vui mừng nhất chính là Tô gia!

Trần Ngọc thấy Lâu Tư Trầm không cần chống gậy, vui đến nỗi không ngừng hỏi:

Tư Trầm, bây giờ con không chống gậy nữa cũng không có chuyện gì phải không? Ừm. Chỉ cần không đi quá lâu là được. Thân thể cũng không có vấn đề gì nữa chứ? Gần như khỏi hắn! Mộ Sở đắc ý thay hắn trả lời.

- Quá tốt rồi!

Đuôi Nhỏ vui mừng khôn xiết hô lên, lập tức nhảy vọt vào trong ngực Lâu Tư Trầm, dựa đầu vào vai hắn:

- Ba, bây giờ ba không còn lý do để không quan tâm tới con và mẹ nữa đúng không?

Lâu Tư Trầm ôm Đuôi Nhỏ một cách nhẹ nhàng, nhanh chân bước vào trong sảnh:

- Sau này, ba sẽ dính kẹo cao su vào hai người, để mẹ và con có đuổi cũng không đi được!

Mộ Sở ôm Tiểu Nhật Lâm trong ngực, nhắc nhở Đuôi Nhỏ:

Đuôi Nhỏ, chân của ba con vừa mới đỡ một chút, con đừng để ba bế quá lâu. Không sao. Lâu Tư Trầm nhíu mày nhìn Đuôi Nhỏ, nhỏ giọng nói:

- Mẹ nặng hơn con, mà ba còn ôm được, huống chi là con?

Đuôi nhỏ cười " khanh khách":

Mẹ ơi, ba nói mẹ nên giảm cân! ... Hắn nói lúc nào vậy?

Lâu Tư Trầm vội quay đầu giải thích cùng bà xã:

- Đừng nghe con bé nói bậy, tôi nói thích người béo một chút, em nên tăng cân.

Nghe bọn họ pha trò, Trần Ngọc rất vui mừng:

Tối hôm nay mẹ sẽ làm một bữa tiệc tráng lệ cho các con, muốn ăn gì cứ việc nói, lát nữa mẹ sẽ mua hết cho. Bà nội, con muốn ăn tôm hùm. Đuôi Nhỏ không khách khí mở miệng.

- Được!

Trần Ngọc nhớ kỹ.

- Con chợt muốn... muốn ăn dâu tây!

Tiểu Nhật Lâm quả nhiên không theo lẽ thường ra bài.

Dâu tây là hoa quả, bà sẽ nhớ kỹ. Mẹ con muốn ăn dưa hấu! Nho! Dứa! Heo quay! Thịt nướng! Cá! Đùi dê! Thịt kho tàu! Vịt nướng! Thịt gà! Gà Kung Pao! Sườn xào chua ngọt! Đậu hũ Ma bà! Salad bắp ngô... Khoan khoan khoan khoan... Mộ Sở nói khiến cho Trần Ngọc đau hết cả đầu:

- Con bé này đúng là không khách khí tí nào!

Mộ Sở cười hắc hắc, đi lên phía trước, nhéo nhéo bả vai Trần Ngọc, làm nũng:

Mẹ không biết được đâu, con ở trong ngọn núi kia, thứ nhớ nhất chính là đồ ăn của mẹ! Cho nên, lúc mẹ hỏi muốn ăn cái gì, đương nhiên chỉ cần món mà mẹ làm thì cái gì con cũng muốn ăn! Ơ! Cái miệng này đúng là dính mật trở về nha! Trần Ngọc cười lớn, lại nhìn về phía Lâu Tư Trầm:

Tư Trầm, con nói đi, muốn ăn gì? Chỉ cần mẹ làm con đều thấy được! Ái chà chà!

Trần Ngọc nghe xong lời này, cảm thấy trong lòng như nở hoa, chói lọi vô cùng.

- Được, được được!

Bà cười đến đuôi mắt nhăn sâu hơn một chút, vẻ mặt đã già theo thời gian không thể che hết sự hạnh phúc đang tràn ngập:

- Tối hôm nay nhất định phải cho các con ăn thật ngon mới được, ở trong núi một thời gian thôi mà nhìn đứa nào cũng gầy đi, mẹ đây sẽ nuôi các con mập mạp trở lại!

Lâu Tư Trầm cười cười:

Cảm ơn mẹ! Cảm ơn gì chứ! Người một nhà không nói hai lời, để mẹ gọi điện thoại cho ba con để ông ấy tranh thủ thời gian về nhà giúp mẹ mua chút thức ăn! Trần Ngọc nói xong, liền lấy điện thoại gọi cho Tô Thành Lý.

Lâu Tư Trầm nhẹ nhàng tựa đầu vào Mộ Sở, dán bên tai cô, thấp giọng nói:

- Tôi cảm thấy... dường như tôi rất yêu gia đình này...

Mộ Sở nghe vậy, mặt mày cong lên, đôi mắt biến thành hai vành trăng khuyết:

Chào mừng anh trở về nhà! Cảm ơn! Lâu Tư Trầm không kìm lòng được đánh lén trên môi Mộ Sở một cái.

- Ba thơm mẹ kìa! Lêu lêu, lêu lêu!!

Trong phòng khách Tiểu Nhật Lâm hô to.

Mặt Mộ Sở lập tức đỏ lên.

Đuôi Nhỏ cười ngả nghiêng.

Mặt Lâu Tư Trầm đen như đáy nồi, kích động muốn đưa hai đứa con vào lò nặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.