Tiết Bỉnh lái xe, chở Lý Vi An về nơi nhà.
Lý Vi An liếc mắt nhìn sang Tiết Bỉnh đang trầm mặc không nói lời nào bên cạnh mình, nhẹ vén tóc dài bên tai hỏi anh:
- Anh cảm thấy hôm nay tôi ăn mặc thế nào?
Tiết Bỉnh nghe vậy, dùng khóe mắt quét một lượt trên người cô, từ trên xuống dưới. Mái tóc dày xoăn sóng nước xõa ngang vai, trên người mặc một chiếc áo hở vai màu trắng, toát lên vẻ gọn gàng mà lại không kém phần gợi cảm; phía dưới là một chiếc váy ngắn màu đen phá cách, lộ ra cặp chân dài trắng ngần, kết hợp với đôi giày cao gót tinh xảo kia lại càng khiến cho đôi chân ấy thêm phần thon dài tinh tế.
Không nghi ngờ gì, người phụ nữ như Lý Vi An có thể gọi là nữ thần, là kiểu đối tượng mà tất cả đàn ông đều muốn theo đuổi nhưng không thể tới gần. Điều đó lí giải tại sao mắt nhìn của cô lại cao như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn trúng thiếu gia nhà bọn họ.
Chỉ tiếc rằng, "thần nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng"
Dù cô có cố gắng ăn mặc lộng lẫy thế nào đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ phí công vô ích!
Tiết Bỉnh thu hồi tầm mắt khỏi người cô, nhíu nhíu lông mày nhắc nhở cô:
- Thiếu chủ đã kết hôn rồi.
Lý Vi An nghe vậy liền sửng sốt. Cuối cùng, cô cũng chỉ chẹp miệng:
Sếp kết hôn rồi thì tôi không thể ăn mặc đẹp được sao? Tất nhiên có thể. Tiết Bỉnh nhất thời mấy hứng, tựa hồ không còn nhiều hứng thú cùng cô tán gẫu về những vấn đề này nữa, ánh mắt chỉ chăm chú vào phía trước, thần sắc trên mặc từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự lạnh nhạt.
Không nhận được sự tán thưởng của Tiết Bỉnh, thậm chí anh còn chẳng có hứng liếc mình thêm một cái, Lý Vi An không hiểu tại sao mình lại có chút không vui, trong lòng dấy lên một cảm giác thất bại nặng nề.
Mặt cô hướng ra ngoài, chuyên chú ngắm nhìn cảnh vật ban đêm chạy bên ngoài cửa xe, không lên tiếng nữa.
Cảm xúc của Tiết Bỉnh tựa hồ cũng đang không được tốt.
Hai người cứ trầm mặc yên tĩnh như vậy suốt cả đoạn đường mãi cho đến khi xe dừng trước nơi ở của Lý Vi An.
Cô không thèm mở miệng chào Tiết Bỉnh, cứ như vậy mở cửa xuống xe.
- Tôi tiễn cô vào nhà.
Thái độ của anh vẫn thủy chung lạnh nhạt,
- Không cần!
Lý Vi An cự tuyệt.
Tiết Bỉnh nhíu mày:
Chẳng phải cô từng nói tiểu khu này bình thường hay có vài tên biến thái xuất hiện sao? Anh quên rằng tôi xuất thân là gì sao? Tán thủ!
Vịnh xuân quyền!
Quyền anh!
Đạt đai vô địch giải đấu vật nữ!
Những tên đàn ông khác chắc gì đã bằng được cô?
- Phụ nữ có mạnh mẽ thế nào thì trước mặt lưu manh đều là kẻ yếu!
Tiết Bỉnh không phí thêm lời nữa, tiến về trước một bước rồi đi vào thang máy. Đôi mắt xinh đẹp của Lý Vi An hiện lên một tia cảm xúc khác biệt, nhưng cô rất nhanh đã che giấu được, theo anh đi vào cầu thang.
Bấm vào số tầng nhà cô, thang máy chậm rãi khép lại. Ngay khi họ cho rằng thang máy sẽ đi lên, cửa thang máy lại "Đinh" một tiếng, lại chậm rãi mở ra. Phía bên ngoài là một người đàn ông trung niên lạ mặt, trên người mặc một chiếc áo POLO nhạt màu cùng chiếc quần đi biển rộng thùng thình, dưới chân là một đôi dép tông. Lý Vi An không hề nghĩ ngợi gì nhiều, đang định né người nhường chỗ cho người đàn ông kia, lại chợt thấy hắn ta đột ngột khom người xuống, căn bản không để cho cô cùng Tiết Bỉnh kịp có cơ hội phản ứng, đã "xoạt" một tiếng kéo tuột chiếc quần đùi rẻ tiền xuống, lại còn lắc lắc một chút, lộ ra một "khu rừng rậm" cùng vật nằm giữa nó.
Cmn!!!
Tiết Bỉnh và Lý Vi An đồng thời cả kinh.
Sau đó...
Tiết Bỉnh vừa ra quyền, Lý Vi An phối hợp đạp thêm một cước...
"A ---" -hắn kêu lên một tiếng thống khổ, hai chân kẹp chặt lại, toàn thân run rẩy.
Nắm tay Tiết Bỉnh đấm thật mạnh vào mặt tên biến thái, nhất thời, máu mũi liền tuôn ra từ khoang mũi hắn.
Mà chân của Lý Vi An...
Dở sống dở chết, lại chuẩn xác đá vào...mệnh căn tử của hắn!! Đế giày cao gót nhọn vút... nếu Tiết Bỉnh nhìn không lầm, thì là vừa hay đá vào nơi hiểm yếu nhất của đàn ông- "đản đản".
Anh chỉ nhìn, cũng đá thấy đau vô cùng!
Tên lưu manh đau đến mức bưng đũng quần run rẩy, bước chân liên tục lui về phía sau, cuối cùng lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Cửa thang máy cũng thuận thế khép lại.
Lúc này Lý Vi An mới chậm chạp thu chân lại, sắc mặt có chút trở nên trắng bệch.
Cú đá vừa nãy chẳng qua chỉ là phản xạ cơ thể mà thôi! Bây giờ ngẫm lại mới có cảm giác như mình đã...phạm tội ác!
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thấy chỗ kia của đàn ông! Lý Via An cảm thấy về sau nhất định mình sẽ có bóng ma tâm lý.
Nhìn ra sắc mặt cô không được tốt lắm, Tiết Bỉnh tiến lên lo lắng hỏi cô một câu:
- Không sao chứ?
Lý Vi An nâng mắt nhìn hắn:
Tôi sẽ không bị đau mắt hột chứ? ... Hóa ra đây là điều khiến cô lo lắng nhất?! Tiết Bỉnh vừa buồn cười vừa tức giận.
Chắc là không đâu. Vậy thì tốt rồi. Lý Vi An nhẹ nhàng thở phào. Lúc này Tiết Bỉnh mới an tâm một chút.
Nhưng phút chốc anh lại nghe thấy Lý Vi An hỏi:
Cái chỗ đấy của đàn ông các anh, đều trông như vậy sao? ... Tiết Bỉnh hết chỗ nói rồi!
Cho nên...cái chỗ hư hỏng của tên lưu manh vừa nãy, cô đã thực sự nhìn thấy rõ rồi? Tiết Bỉnh nghĩ nếu lát nữa nếu anh xuống dưới còn gặp lại tên lưu manh ấy nữa, nhất định phải bắt lấy hắn đánh tơi bời thêm một trận, đánh đến khi cha mẹ không nhận ra nổi nữa mới thôi.
- Cô hiểu nhầm rồi.
Tiết Bỉnh giải thích với Lý Vi An
Cũng giống như khuôn mặt, một ngàn người thì có một ngàn kiểu mặt khác; thì chỗ ấy của đàn ông cũng vậy, hiển nhiên là trông không giống nhau rồi! Mà của tên vừa rồi tuyệt đối là hàng kém chất lượng nhất trong đám đàn ông! Chính là loại thứ phẩm kéo thấp trung bình chiều dài của đàn ông Châu Á chúng tôi ấy! ... Cái gì mà giá trị trung bình? Lý Vi An nghi hoặc chớp chớp mắt.
- Chiều dài, còn có... thời gian kéo dài...
Tiết Bỉnh cảm thấy việc phổ cập kiến thức sinh lý đàn ông với một xử nữ thực sự có chút giống như đang...gây tội ác.
Lúc này Lý Vi An rốt cục đã hiểu, hai má cô đỏ lên một vòng rồi quay đầu đi, làm bộ đang nhìn số tầng. Tâm trạng cô không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
"Đinh" một tiếng, đã đến nơi rồi.
Cửa mở, hai người lần lượt ra khỏi thang máy.
Tòa nhà này là mỗi hộ một thang, Lý Vi An xoay người lấy ra chìa khóa trong túi. Tiết Bỉnh thì dựa người lên tường, châm một điếu thuốc hỏi Lý Vi An:
- Ở một mình được không? Việc vừa rồi hẳn là không tạo ra bóng ma tâm lý cho cô chứ?
Không có mới là lạ!
Bây giờ trong đầu Lý Vi An đều là hình ảnh của thứ xấu xa kia. Cô nhìn Tiết Bỉnh, vẻ mặt đứng đắn nói:
- Tôi thấy chắc sau này mình không dám yêu đàn ông nữa mất!
Tiết Bỉnh nghe vậy lông mày giật giật
Tại sao? Không yêu đàn ông, vậy không lẽ cô định yêu sang phụ nữ? Muốn bách hợp à? Chỗ ấy...của đàn ông các anh, thật sự trông ghê chết, ghê chết đi được! Lý Vi An chỉ riêng nghĩ tới đã cảm thấy như gặp phải ác mộng.
Tiết Bỉnh nhíu nhíu mi tâm, nhẫn nại giải thích với cô:
- Vừa nãy tôi đã nói rồi, tên hỗn đản vừa nãy là hàng kém nhất lượng nhất so với đàn ông! Không lẽ cô vì một thứ phẩm mà phủ nhận tất cả? Sản phẩm lấy mẫu kiểm tra còn phải rút một vài sản phẩm trong một hàng ra để kiểm tra nữa là! Cô thì hay rồi, một gậy đánh bại tất cả đàn ông, tất cả những người còn lại bị oan biết bao a!
Lý Vi An vẫn dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Tiết Bỉnh. Tiết Bỉnh có chút buồn bực, anh đứng thẳng dậy, đem đầu lọc niết vào gạt tàn, dùng bộ dạng đứng đắn nói với Lý Vi An:
- Không biết người khác thì làm sao, chứ ít nhất tôi so với hắn tôi còn tốt hơn nhiều! Không, nói chính xác hơn thì là hơn đến trăm ngàn lần!
Riêng về kích cỡ, tên biến thái kia đã không thể bì với mình rồi! Mặc dù Tiết Bỉnh không hiểu vì sao bản thân lại phải so sánh kích cỡ với một tên lưu manh nữa.
- Hơn nữa, cô có thể tiếp nhận chỗ kia của phụ nữ sao? Chưa chắc dễ nhìn hơn của đàn ông được bao nhiêu đâu.
Lý Vi An nhăn mày:
Anh thấy qua rồi? Mấy cái? ... Tiết Bỉnh bỗng có cảm giác như tự cầm đá đập vào chân mình vậy.
- Thấy rồi, còn thấy rất nhiều, không đếm nổi!
Lưu manh a! Đây mới đường đường chính chính, hoàn toàn triệt để là lưu manh a!
Lý Vi An chẳng hiểu sao trong lòng mình có chút vị chua, lại nghe thấy Tiết Bỉnh bổ sung thêm một câu:
- Khắp nơi đều đầy rẫy JAV, không lẽ cô từng chừng xem qua?
Hai má Lý Vi An đỏ lên, ngượng ngùng liếc anh một phát
- Ai rảnh rỗi đi xem mấy thứ đó chứ! Đàn ông các anh, thật là... biến thái!
Tiết Bỉnh cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng tinh:
Ừ, mấy cô gái ngoan đều khinh thường mấy thứ này. Được rồi được rồi, vào phòng đi, nhớ khóa chặt cửa vào đấy. Ừm. Lý Vi An dùng chìa mở cửa.
Tiết Bỉnh vẫn đứng bên ngoài.
Khoảnh khắc Lý Vi An tiến vào phòng, cô vẫn còn chút do dự. Có nên mời anh ta vào nhà mình không nhỉ? Nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi đi! Dù sao cũng là cô nam quả nữ...không được hay lắm đâu.
- Vậy... chúc ngủ ngon.
Lý Vi An nói xong định đóng cửa.
- Đợi chút!
Tiết Bỉnh len người về trước, ngăn lại động tác đóng cửa của cô. Lý Vi An vội vã mở cửa ra, trong lòng thế mà lại ẩn ẩn mừng rỡ, nhưng cô không hề để lộ ra mặt, chỉ giả vờ ung dung hỏi anh:
- Còn chuyện gì nữa?
Tiết Bỉnh do dự vài giây mới mở miệng:
Tôi mới mua một căn biệt thự ở Thành Đông. Vậy à? Nhưng việc này thì liên quan gì tới cô? Không lẽ cần cô tới chúc mừng? Hai bọn họ cũng đã thân thiết tới mức độ đó đâu?
- Tôi thấy trị an chỗ này không được tốt lắm.
Tiết Bỉnh bất mãn nhíu mày, ánh mắt tùy tiện quét ra phía sau một vòng, lại ngó trái nghiêng phải nhìn thêm một lần nữa, giống như đang thật sự đánh giá nơi này, cuối cùng mới dừng tầm mắt trên mặt Lý Ví An:
Hay là, chuyển tới chỗ tôi ở đi? ... Lý Vi An kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn anh.
Ý tứ gì đây?
- Cô đừng hiểu nhầm!
Thấy biểu tình của Lý Vi An, Tiết Bỉnh liền biết cô nhất định đang suy diễn đi đâu rồi. Anh khoát tay áo, giải thích:
Biệt thự đủ lớn, chia ra sân hai nơi. Tôi ở tiền viện, cô ở hậu viện, ngoài ra còn có một hoa viên ngăn ở giữa. Đừng nói là cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, tôi thấy bình thường muốn gặp mặt nhau còn khó nữa là. Cho nên cô có thể yên tâm, tôi không hề có ý gì khác, chỉ xuất phát từ lòng lo lắng cho sự an toàn của cô thôi. Mặc dù thân thủ của cô thực sự không tệ, nhưng dù sao cũng là con gái, hơn nữa còn chưa trải sự đời nhiều! Cẩn thận một chút tóm lại cũng không thừa. .... Ừm. Nghe thấy câu "không có ý gì khác" của Tiết Bỉnh, không hiểu sao trong lòng Lý Vi An hiện lên một tia vắng vẻ. Đến cô còn chẳng hiểu được bản thân mình có bao nhiêu ý tứ khác nữa.