Bé con Nhật Lâm cũng vây quanh giường bé Thần Hi suốt ngày.
Sau khi Thần Hi được sinh ra vài này, Nhật Lâm chẳng chịu đi đâu, thậm chí nhóc còn không chịu đi học. Rốt cuộc Tần Mộ Sở phải khuyên nhủ một phen, nhóc mới chịu đi học.
Vừa về nhà, cặp sách chưa kịp cất thì Nhật Lâm đã lao vọt vào phòng của em gái.
Sau khi rửa tay sạch sẽ thì lại lẻn tới cạnh giường của em.
- Thần Hi à, Hi Hi à...
Lúc này Nhật Lâm đã được tám tuổi.
Cũng thành một người đàn ông nhỏ bé rồi!
Nhóc có thể lấy con búp bê biết phát ra tiếng để chơi với Thần Hi.
Đôi mắt to tròn của Thần Hi chuyển động theo động tác của nhóc. Dáng vẻ xinh đẹp tựa như tinh linh, khiến người ta không nhịn được muốn hôn vài cái.
- Mẹ ơi, khi nào con mới được hôn em?
Nhóc Nhật Lâm hỏi Mộ Sở với vẻ nôn nóng không chờ được.
- Bây giờ con chỉ có thể hôn nhẹ lên trán em thôi, không được hôn môi em đâu đấy!
Mộ Sở nhắc nhở con trai mình.
- Có thể hôn trán rồi ạ?
Nhóc mừng muốn phát điên.
Ừm, chỉ được hôn một lần thôi nhé! Bây giờ em vẫn còn nhỏ lắm.. Dạ, chỉ một lần thôi ạ! Sau khi được mẹ cho phép, nhóc con vui mừng cúi đầu xuống, rồi hôn lên trán bé Thần Hi một cách cẩn thận, đầy cưng chiểu.
Nhóc sợ mình mạnh tay quá, làm em bị đau.
- Mềm quá! Mẹ ơi, em ấy thơm mùi sữa quá chừng...
Đáng yêu muốn chết luôn!!
Nhật Lâm nhìn em bé trên giường rồi cười ngu.
Sao trên đời lại có một cục cưng đáng yêu thế này không biết!
Dường như Thần Hi cảm thấy được sự yêu thương của anh trai, bé lè lưỡi rồi cười với anh mình.
5.
Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Thần Hi cũng lớn dần.
Tần Mộ Sở dạy dỗ ba đứa trẻ:
- Ai cũng có lúc làm sai và làm không tốt, nếu bản thân làm không tốt thì cũng đừng nản lòng. Làm chuyện gì cũng cần tự tin hết. Nếu người khác làm không tốt thì mấy đứa phải biết an ủi, động viên họ.
Bé Thần Hi khắc ghi lời dạy của Mộ Sở vào lòng.
Hôm đó, đích thân Mộ Sở xuống bếp làm món cá tuyết hấp cho cả nhà.
Không ngờ Tần Mộ Sở lại lỡ tay cho quá nhiều muối, cô rất khó chịu. Chợt trông thấy con gái út đang nhìn mình chằm chằm, cô làm bộ rất đau khổ nói với con bé:
- Ối! Mẹ ngốc quá chừng, hấp cá mà cũng hấp không xong.
Mộ Sở cứ tưởng con gái út bé bỏng sẽ an ủi cô vài câu.
Đúng là bé Thần Hi rất hiểu chuyện.
Bé vội bước tới, nắm lấy tay của Mộ Sở, xoa tay cô rồi nói với vẻ yêu thương:
Mẹ đừng buồn quá. Tuy mẹ là người ngốc nhất nhà mình nhưng mẹ cũng thông minh hơn người khác nhiều... ... Tần Mộ Sở nghe xong suýt phun máu mà chết.
Sau đó, Tần Mộ Sở kể chuyện này cho Lâu Tư Trầm nghe. Kết quả hắn cười lăn ra giường.
Đúng là con gái của hắn!
Tính tình giống hệt hắn!
Dĩ nhiên, dù là thế, người ba như hắn cũng phải ngạc nhiên không ngừng về con gái mình.
6.
Hôm đó, Tần Mộ Sở đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Bỗng cô nghe thấy tiếng gọi của Thần Hi từ trên lầu truyền xuống.
- Mẹ ơi!! Mẹ!!!
Tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước.
Mộ Sở vội bỏ dở công việc rồi chạy vọt lên lầu.
Lúc Mộ Sở vào phòng thì chỉ thấy Thần Hi ngồi dậy với vẻ mơ mơ màng màng, đầu tóc xù lên như tổ chim. Còn ba bé nằm bên cạnh cũng tỉnh dậy bởi tiếng kêu của bé. Hắn thấy cô tới thì cũng không muốn đứng dậy, chỉ trở mình toan ngủ tiếp.
Tối qua, hắn bị bé con quậy cả đêm nên bây giờ vẫn chưa tỉnh nổi!
Nào ngờ, con út lại dùng bàn tay nhỏ bé đẩy cơ thể to lớn của hắn, rồi nói với vẻ bất mãn:
- Ba ba mau lăn đi.
Mộ Sở nghe thấy vậy, cô vội nghiêm mặt lại, dạy dỗ bé:
- Hi Hi sao con nói chuyện với ba như thế hả? Không được vô lễ như thế, biết không?
Sau khi Lâu Tư Trầm nghe xong thì chẳng còn chút buồn ngủ, trong lòng vô cùng tủi thân.
Bình thường hắn cưng con bé này quá trời, không ngờ bây giờ con bé lại bảo mình lăn đi! Thật đau lòng!!
Bé Thần Hi thấy vẻ mặt đau lòng của ba mình, dường như bé cũng nhận ra mình đã sai, bèn vội vàng xin lỗi:
Ba ơi, con xin lỗi... Không sao, không sao hết. Biết sai mà sửa là một bé ngoan! Lâu Tư Trầm vừa mới đau lòng, thoáng cái được xoa dịu. Hắn vội vàng ôm Thần Hi vào lòng.
Con gái cưng của hắn thiệt biết cách khiến người khác mềm lòng mà.
Ông trời đối xử với hắn thật tốt! Đã để cho hắn có được một bảo bối như thế này.
Ai ngờ, câu tiếp theo của bé con...
- Ba à, phiền ba lăn ra một chút được không? Hi Hi muốn xuống giường...
Ha ha ha!!
Nhìn đi, nhìn đi! Con bé lễ phép biết bao!
- Ha ha ha...
Mộ Sở nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của Lâu Tư Trầm, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đứa bé này, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy mà!
7.
Mộ Sở vừa yêu vừa hận bé Thần Hi ranh ma.
Sáng sớm, sau khi mặc quần áo cho bé xong thì Tần Mộ Sở liền gọi Lâu Tư Trầm tới rửa mặt cho con, còn mình thì xuống lầu nấu bữa sáng tiếp.
Bận hết cả buổi, mọi người cũng ăn sáng xong. Ai nên đi làm thì đi làm, ai cần đi học thì đi học. Thế nhưng bé Thần Hi vẫn còn ngồi trên bàn, ngang bướng không chịu ăn cơm.
Bé con còn nhỏ nhưng rất ranh ma.
- Hi Hi nè, mẹ sắp trễ giờ làm rồi. Con ngoan nào, nghe lời mẹ ăn một miếng trứng nhé?
Mộ Sở kiên nhẫn dỗ con gái út.
Mà bé Thần Hi lại lắc đầu nguầy nguậy.
- Mẹ, con không ăn lòng trắng đâu, con muốn ăn lòng đỏ cơ!
Tần Mộ Sở đành phải cố gắng làm người mẹ tốt, kiên nhẫn dỗ dành bé:
- Ngoan nào, con nghe lời mẹ nhé. Lòng trắng hay lòng đỏ đều phải ăn hết. Ăn lòng trắng vào thì hai má con mới trắng trắng, mềm mềm được. Thế mới xinh đẹp, con biết không?
Kết quả, bé con lại nghiêm mặt nhìn mẹ mình, rồi nói với giọng nghiêm túc:
- Mẹ, con không ăn lòng trắng đâu. Hi Hi tặng cho mẹ đấy. Gần đây trên mặt mẹ có tàn nhang rồi kìa, da cũng đen hơn. Mẹ mau ăn đi! Hi Hi nhường mẹ ăn đấy, mẹ ăn xong thì cũng trắng trắng, đẹp đẹp luôn!
- ...
Mộ Sở thật muốn nhéo con bé một cái.
Nhịn xuống, nhịn xuống nào!
Đúng là một đứa bé biết thương mẹ!!
Cô cảm động phát khóc luôn rồi.
8.
Hôm ấy, hai vợ chồng Tần Mộ Sở cùng đưa Thần Hi tới nhà trẻ. Mộ Sở ngồi phía sau dặn dò bé:
- Hi Hi nè, lát nữa tới nhà trẻ rồi, con có khóc nhè không?
Thần Hi gật đầu một cái rồi đáp:
- Chắc sẽ khóc đấy mẹ ạ.
Lúc nói lời này, đôi mắt to tròn của bé chẳng có chút xấu hổ nào cả.
Bây giờ con đã lên mẫu giáo rồi, sao còn khóc nhè thế? Con xem mấy bạn khác ngoan cỡ nào, chỉ có con khóc nhè. Con không ngượng à? Nếu con khóc nhè thì ba mẹ sẽ mất hết mặt mũi đấy! Nhưng Hi Hi vẫn muốn khóc! Bé khá cố chấp.
Cuối cùng, bé nghiêng đầu, nghĩ ngợi một cách nghiêm túc rồi hỏi Mộ Sở với vẻ lo lắng:
Nhưng mà, nếu Hi Hi khóc nhè thì mặt ba mẹ sẽ bị mất hết sao ạ? ... Lâu Tư Trầm tỏ vẻ hắn cạn lời rồi.
Tần Mộ Sở gật đầu nói:
Ừm, mất hết sạch. ... Thôi được rồi. Bé con gật đầu một cách bất đắc dĩ.
Lần sau con không dám khóc nữa. Con không muốn mặt mũi của ba mẹ mất hết đâu, như thế thì dọa người quá! ... Vậy ra chẳng phải con bé đang lo lắng ba mẹ bị mất mặt mà lo ba mẹ không có gương mặt sẽ dọa người ư?!
Con nhóc ranh này!!
Nhưng mà, đúng là sau đó con gái cưng của cô không khóc nhè nữa.
9.
Lúc này, Đuôi Nhỏ đã lên lớp mười hai.
Tần Mộ Sở hy vọng con bé có thể học đại học ở thành phố C, nhưng không ngờ Đuôi Nhỏ lại từ chối.
Con không muốn lên thành phố C học đại học. Sao vậy con? Chẳng phải con thích âm nhạc lắm à? Mấy trường dạy nhạc tốt đều ở thành phố C cả. Mộ Sở cũng không hiểu rõ con gái mình đang nghĩ gì.
Vậy con muốn ở lại thành phố S à? Mẹ có thể hiểu được, con không muốn rời khỏi nhà... Con muốn tới thành phố A. Thành phố A? Mộ Sở ngạc nhiên.
Thành phố A không có học viện âm nhạc mà. ... Con.. con muốn tới thành phố A ở với ông bà nội. Con chắc chứ? Chắc ạ. Đuôi Nhỏ gật đầu đáp.
Mộ Sở nhìn Đuôi Nhỏ với ánh mắt khó hiểu, thấy con bé đã quyết như thế, cô cũng không thể nói thêm gì.
Đây là quyết định của con đấy. Tới chừng đó đừng hối hận nhé! Vâng, con không hề hối hận. Đuôi Nhỏ gật đầu.
- Vậy được rồi!
Sau đó Mộ Sở bước ra khỏi phòng Đuôi Nhỏ.
Cả nhà đang ngồi đợi trong phòng khách.
- Sao rồi con? Đã bàn xong rồi à?
Trần Ngọc hỏi Mộ Sở.
Mộ Sở nói:
Con bé có quyết định riêng của nó. Thế con muốn đi đâu? Lâu Tư Trầm hỏi Mộ Sở/
Thành phố A. Thành phố A ư? Tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Ừm, con bé nói muốn ở với ông bà nội. Thế cũng được, nhưng thành phố A không có học viện âm nhạc mà. Tô Thành Lý nhíu mày lại.
- Thế đấy ạ!
Mộ Sở cũng cảm thấy buồn bực.
- Con tính để con bé học lớp mười hai ở thành phố C. Bây giờ Cẩn Ngôn vẫn còn ở đấy, lúc rảnh rỗi cậu ấy có thể dạy kiến thức âm nhạc cho con bé. Nào ngờ con bé lại không chịu đi...
Đuôi Nhỏ mới ra khỏi phòng mình, chợt nghe thấy mẹ mình nói mấy lời đó.
Trần Ngọc nói:
- Thôi bỏ đi, con bé không chịu đi, chúng ta cũng bó tay. Hơn nữa, đến thành phố C lại làm phiền cậu Cố, tới lúc đó lại khiến cô Cố không vui thì không hay.
Diên Vỹ dựa vào cửa, im lặng không nói,
Mộ Sở nói:
Bây giờ làm gì còn cô Cố nữa. Năm ngoái bọn họ đã ly dị rồi. Ly dị rồi? Vâng ạ. Mộ Sở gật đầu.
- Con cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể, tóm lại bọn họ đã ly dị rồi.
Trần Ngọc cảm thán một tiếng:
- Mẹ chẳng hiểu nổi quan điểm hôn nhân của lứa trẻ tụi con.
Đuôi Nhỏ bước ra ngoài, cô bé liếc mắt nhìn mọi người rồi nói:
Chuyện này... Con vừa nghĩ kỹ lại thì... Hửm? Con sẽ tới thành phố C! Diên Vỹ cười nhe răng.
Hết