Lời mở đầu: Tuổi của Diên Vĩ đổi từ 17 thành 18, tuổi của Cố Cẩn Ngôn từ 34 đổi thành 35, trung học năm ba đổi thành đại học năm thứ nhất.
- ----------
Tần Diên Vĩ đã ở thành phố C hơn một năm.
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cô.
Như lời các bạn học bảo thì sinh nhật tuổi mười tám là ngày quan trọng nhất trong đời một cô gái, sau hôm nay các cô sẽ hoàn toàn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới là một người trưởng thành.
Mà lễ truy điệu cho tuổi thanh xuân tuyệt nhất chính là quán bar, trang điểm rực rỡ, uống loại rượu nặng nhất, vui vẻ phóng khoáng, say sưa cả một đêm thì sinh nhật tuổi mười tám cũng trôi qua.
Đối với Tần Diên Vĩ mà nói thì chuyện này cũng chẳng có gì quá đặc biệt.
Đợi tới khi cô ăn no uống say rồi về biệt thự ở cùng Cố Cẩn Ngôn thì đã là mười một giờ đêm.
Cố Cẩn Ngôn không có nhà, anh đã đi công tác hơn một tháng, hình như phải nửa tháng nữa mới trở về thế nên Tần Diên Vĩ mới dám chơi bời quá trớn như vậy.
Giờ cô đã hơi say, chân nam đá chân chiêu mãi mới sờ soạng lên được phòng ngủ trên lầu, bước chân cô nhẹ bẫng, cả người cứ như đang ở trên mây.
Cô mở cửa phòng ngủ, thấy chiếc giường kingsize kia sau không cần tắm rửa gì mà đã đổ nhào xuống, ngủ luôn.
Thế nên cô cũng không nhận ra giờ này bên cạnh cái giường mình đang nằm lại thừa ra một chiếc vali màu bạc.
Cô cũng chẳng nhận ra đây không phải phòng ngủ của mình mà cái giường mình đang nằm cũng không phải chiếc giường công chúa mọi ngày mình vẫn nằm ngủ.
Đây là phòng ngủ của Cố Cẩn Ngôn!
Tần Diên Vĩ cuốn chăn chuẩn bị ngủ thì bị tiếng nước rào rào trong phòng tắm đánh thức.
Cô mơ màng ngồi dậy.
Muốn đi giải quyết quá!
Hơn nữa có tiếng nước chảy róc rách như ám hiệu bên tai khiến cô càng khó chịu hơn.
Xuống giường xỏ dép, bước đi xiêu vẹo tới phía phát ra tiếng động.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra từ bên ngoài khiến Cố Cẩn Ngôn đang đứng tắm dưới vòi hoa sen ngây cả người.
Rõ ràng là anh không thể ngờ khi mình đang tắm lại có người xông vào thế này!
Anh đứng thẳng dưới vòi sen, cơ thể cao to sau làn nước gợi cảm khó tả.
Thấy bóng Tần Diên Vĩ xiêu vẹo vì say trước cửa bỗng hơi thở của anh dần trở nên căng thẳng, đôi mắt đen tối xuống, như lưỡi dao sắc bén chiếu theo từng bước chân cô, tựa như muốn xé rách cô ra ngay lập tức.
Lúc anh không có nhà cô luôn ngây ngốc như vậy ư?
Đi chơi về muộn không nói, đã thế còn uống đến mơ hồ thế này?
Còn nữa, đống phấn son dày cộp trên mặt cô là chuyện quái gì đây?
Còn cô gái đang say thì sao?
Cô căn bản giống như không hề nhận ra sự có mặt của Cố Cẩn Ngôn, cứ theo đúng đường tìm tới bồn cầu, rồi tự nhiên kéo khóa quần, ngồi xuống, sau đó thoải mái giải quyết nỗi buồn trước mắt.
Đến khi xong việc...
Hai mắt cô bỗng trợn tròn lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, thậm chí là có phần hoảng hốt nhìn người đàn ông trần như nhộng dưới vòi hoa sen kia.
Dưới hơi nước mông lung và ngọn đèn vàng tỏa bóng là một khuôn mặt siêu cấp đẹp trai.
Anh cúi thấp, lọn tóc ngắn xõa hờ trên trán, che đi đôi mắt đen như ngọc, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, vừa gợi cảm lại vừa lạnh lùng.
Giọt nước trong suốt chảy dọc theo sợi tóc ướt xuống cơ thể anh, trượt theo làn da khỏe mạnh và cơ bắp vừa phải khiến anh càng thêm mấy phần gợi cảm.
Tầm mắt Tần Diên Vĩ theo bọt nước đi xuống, đến tận nơi kiêu ngạo nhất của đàn ông, bỗng dưng mặt mũi cô đỏ bừng lên.
- ...Mình lại mơ rồi!
Cô ngốc nghếch lẩm bẩm rồi mạnh tay tát bốp mình một cái:
- Càng lúc càng không biết xấu hổ, còn dám mơ thấy cảnh này nữa...
Đây có thể coi như mộng xuân không? Nhưng nếu là mộng xuân thì sao bản thân lại mơ thấy người đàn ông này được chứ? Nếu không không phải mộng xuân thì sao anh lại đứng trước mặt cô mà không có bất kỳ mảnh vải che thân nào thế này?
Thế nhưng không thể không thừa nhận...
Trong mộng, cơ thể của người đàn ông này quá đẹp đi!
Cơ bắp hoàn hảo không khác gì những người mẫu Âu Mỹ trên tạp chí.
Môi Cố Cẩn Ngôn giần giật, không ngờ mình lại có ngày bị một con nhóc nhìn thấy hết thế này, anh giơ tay rút khăn tắm treo trên móc xuống rồi quấn ngang hông. Lúc này Tần Diên Vĩ đang ngồi trên bồn cầu cũng đứng dậy kéo quần xong.
Cô lảo đảo bước ra ngoài, nhưng đôi chân dưới hơi rượu không nghe theo ý chủ nhân, vừa động một cái đã muốn ngã sấp xuống.
Cứ tưởng bản thân sắp được ôm ấp thân mật với mặt đất rồi thì đột ngột một cánh tay rắn chắc giơ ra, đỡ được cô ngay trước khi cô ngã xuống.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến Cố Cẩn Ngôn cũng phải cau mày.
Rốt cuộc thì con nhóc này đã uống bao nhiêu rượu vậy?!
Tần Diên Vĩ giật mình, đôi tay nhỏ bé quơ quào loạn xạ, bất ngờ nắm trúng chiếc khăn tắm quấn ngang hông Cố Cẩn Ngôn.
Môi anh giần giật, thấy chiếc khăn che chắn duy nhất của mình sắp bị con nhóc trước mặt kéo rớt thì vội buông bớt một tay để chặn cái tay xấu xa kia lại:
- Bỏ tay ra...
Anh ra lệnh cho cô gái trong lòng.
Giọng điệu còn ẩn chứa cả cơn giận khó nén.
Tần Diên Vĩ bĩu môi lườm anh, cái tay nhỏ bé đang cầm khăn tắm lại càng ra sức hơn.
Không biết bản thân nắm được thứ gì, cứng rắn...
Khuôn mặt không góc chết của Cố Cẩn Ngôn đen thui, bàn tay nắm cổ tay cô nhóc nghịch ngợm lại tăng thêm sức, khàn giọng quát:
- Bỏ tay ra!
Cô nhóc này có biết mình đang làm cái gì hay không thế?!
Tần Diên Vĩ bị đau nên ấm ức buông tay:
...Đau quá! Cũng may còn biết đau! Cố Cẩn Ngôn nghiến răng nghiến lợi thốt lên.
Cuối cùng anh cúi người bế bổng cô lên rồi sải bước đi nhanh ra ngoài phòng tắm.
Sau đó gần như thô lỗ ném cô xuống giường rồi lại quay về phòng tắm một lần nữa, lúc anh đi ra trên tay đã có thêm một chiếc khăn lông.
Anh lau qua loa cái bản mặt trang điểm lòe loẹt của Tần Diên Vĩ, dùng sức cũng không hề nhẹ:
Chú mới ra ngoài có vài hôn mà con đã biến thành bộ dáng gì thế này hả! Con muốn làm phản phải không Tần Diên Vĩ!! Ưm ưm —— Tần Diên Vĩ vốn da mỏng thịt mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như da em bé, làm sao chịu nổi anh đối xử thô lỗ thế này, Cố Cẩn Ngôn ra sức lau, không tẩy được bao nhiêu phấn mà ngược lại làm mặt mũi cô đỏ bừng lên.
Tần Diên Vĩ hoảng hốt ngăn anh:
- ...Đau, ưm ưm, nhẹ... nhẹ một chút...
Cơn say của cô đã bị dọa chạy mất một nửa rồi.