Cô mơ màng mở to mắt, nhìn khuôn mặt đàn ông đã cả tháng không gặp mà giờ đang tràn ngập lửa giận kia, đôi mày thanh tú không khỏi cau lại:
- ...Chẳng lẽ không phải mình đang nằm mơ à?
Nếu là mơ thì sao mặt cô lại đau thế này?
Cố Cẩn Ngôn nhìn xuống cô từ trên cao, lạnh lùng lên tiếng:
- Con nghĩ sao?
Tần Diên Vĩ giật nảy mình, tỉnh táo hơn hẳn, cô vội vàng bật dậy:
- Không phải chú bảo phải nửa tháng nữa mới về à?
Đúng vậy! Quả là nếu theo đúng kế hoạch thì Cố Cẩn Ngôn còn phải ở nước ngoài thêm nửa tháng nữa, nhưng vì không muốn bỏ lỡ sinh nhật tuổi mười tám của ai đó nên mới vội vàng hoàn thành công việc để về nước đúng ngày. Chỉ là không ngờ vừa về đã thấy con nhóc này say khướt trở về, lại còn ăn mặc hở hang rồi trang điểm như diễn hề thế này nữa!
Cố Cẩn Ngôn hừ lạnh:
- Nửa tháng nữa chú mới về chắc con phải lật hết mái cái nhà này lên rồi nhỉ!
Dứt lời anh vứt thẳng cái khăn trên tay vào mặt Tần Diên Vĩ:
- Đứng dậy, rửa sạch cái bản mặt lòe loẹt này ngay cho chú!
Cô gái nhỏ bĩu môi, nhỏ giọng than thở:
- Sao chú về mà cũng không báo trước gì hết!
Vừa nói vừa đứng dậy xuống giường.
Lúc này cô mới nhận ra mình vào nhầm phòng rồi.
Có lẽ, vì rất nhớ người đàn ông này...
Dù cô bị mắng té tát nhưng tâm trạng vẫn rất khá, ít nhất thì anh cũng về rồi!
Anh đã trở về, đúng ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Cô tẩy trang xong ra ngoài đã thấy Cố Cẩn Ngôn mặc lên một chiếc áo tắm màu trắng, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
- Con tắm rửa rồi ngủ đây!
Thấy tình thế không đúng cô vội nghĩ cách chạy trốn.
- Lại đây!
Nhưng hiển nhiên Cố Cẩn Ngôn không bỏ qua chuyện vừa rồi.
- ...Có việc gì?
Tần Diên Vĩ đứng như chôn chân trước cửa, không dám tiến lên một bước.
- Con đi bar sao?
Cố Cẩn Ngôn ngẩng lên, tỏ thái độ như người đang hỏi con cháu trong nhà.
Tần Diên Vĩ theo bản năng đứng thẳng lưng, bày ra dáng vẻ bé ngoan:
...Con mười tám rồi. Mười tám tuổi là có thể đến bar à? Mười tám tuổi là có thể uống say đến mức không biết trời đất gì hả? Cố Cẩn Ngôn đứng dậy, chậm rãi bước lại gần cô.
- Ừm, chuyện vừa rồi con có thể giải thích...
Lúc này cô mới nhớ tới việc mình say quá nên đi nhầm phòng tắm rồi thấy người này trần như nhộng, cô không dám nhìn anh nữa mà vội quay khuôn mặt đang phiếm hồng đi, chột dạ lắp bắp:
Nhưng cũng không hoàn toàn trách con được, ai bảo chú về mà không báo trước làm gì, với lại có ai tắm rửa mà không khóa cửa chứ... Còn dám cãi hả?! Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, đôi mày nhíu chặt lại, trong mắt đã bùng lên lửa giận.
Khí thế của người đàn ông này quá mức mạnh mẽ, tưởng như chèn ép Tần Diên Vĩ đến mức thở không nổi, cô nhỏ giọng thì thầm:
- Con chỉ nói thật thôi mà...
Với cả có phải mình người này bị nhìn đâu, cô đi giải quyết nỗi buồn cũng bị anh thấy hết còn gì! Thế mới xấu hổ đó nha!
Nghĩ đến đây mặt cô lại càng đỏ:
- ..Con về phòng đây.
Nói xong cô quay người định trốn nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn kéo lại.
Cô quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Bất ngờ cảm giác lành lạnh ở cổ tay, cúi đầu nhìn thử thì thấy một chiếc lắc xinh xắn vừa được tròng vào cổ tay mình.
Tần Diên Vĩ vui muốn chết.
- Quà sinh nhật.
Cố Cẩn Ngôn nói rất đơn giản.
Xong lập tức buông tay cô ra,
Cô vuốt ve mãi sợi lắc trên tay, nhìn kỹ mới thấy mặt lắc là một bông hoa diên vĩ nhỏ được cách điệu rất đẹp.
Thế có nghĩa là chiếc lắc này là món quà anh đã cẩn thận lựa chọn cho cô sao?
- Đi ngủ đi!
Cố Cẩn Ngôn ra lệnh đuổi khách.
- Dạ!
Tần Diên Vĩ đáp, đôi mắt to đã cong như mặt trăng đêm rằm:
- Cảm ơn chú, con thích món quà này lắm.
Ngoan ngoãn nói lời cảm ơn xong cô mới ra khỏi phòng Cố Cẩn Ngôn, vui đến mức nhảy chân sáo về tới phòng mình.
Tuổi mười tám đúng là đẹp thật!
Người đó về rồi!
Còn tặng quà sinh nhật cho cô nữa.
Tần Diên Vĩ vui không tả nổi.
...
Hôm sau Tần Diên Vĩ lại tới trường học như bình thường.
Cô đeo một chiếc balo to đùng trên lưng, có vẻ quá khổ so với dáng người nhỏ xinh của mình.
Cố Cẩn Ngôn từ trên lầu xuống, thấy bộ dáng quái dị của cô thì hỏi:
- Con chỉ đựng vài quyển sách thôi mà, có cần mang cái túi to đến thế không?
Tần Diên Vĩ bĩu môi, đổi giày chuẩn bị ra ngoài rồi mới đáp:
- Đây là tự do cá nhân của con, chú Cố này, chú còn định quản cả cái này hả?
Dường như chỉ có khi nào Tần Diên Vĩ không muốn nghe anh ca thán một bài dài dằng dặc thì mới gọi một tiếng “chú Cố” thôi.
Cố Cẩn Ngôn bất mãn cau mày.
Thấy cô sắp đi thì vội hỏi:
Mấy giờ con tan học. Năm giờ. Tan học chú đến đón con. Hả? Hôm nay tốt tính vậy luôn?
Tần Diên Vĩ quay phắt lại, vui vẻ nhìn chằm chằm anh.
Cố Cẩn Ngôn nói:
Tối nay cùng ra ngoài ăn cơm. Vâng! Tần Diên Vĩ vui vẻ chạy ào ra ngoài, lên xe riêng rồi tới trường học.
Vừa vào lớp cô đã bị Lý Mạn Giai cùng bàn lôi kéo tán gẫu:
Kể cho cậu một bí mật này. Hả? Sắc mặt Tần Diên Vĩ cũng không hào hứng lắm, giống như cũng chẳng quan tâm tới cái bí mật gì đó trong miệng Lý Mạn Giai.
- Mình có bạn trai rồi!
Lý Mạn Giai nhỏ giọng kể với Tần Diên Vĩ xogn còn dùng bộ mặt vô cùng hạnh phúc nói tiếp:
Hôm qua quen ở quán bar ấy, cậu về xong chúng mình còn ở lại chơi đến gần ba giờ sáng. ...À! Cô đáp.
Tan học mình giới thiệu cho cậu làm quen nhé! Tan học tôi bận rồi! Cô chẳng có hứng thú gì với bạn trai của người khác hết.
Lý Mạn Giai bĩu môi không vui:
- Cậu lúc nào chả bận.
Cô cũng chẳng quan tâm cô ta nói gì mà chỉ tự mở balo lấy sách vở ra rồi im lặng đọc.
Nhưng lại thấy Lý Mạn Giai bên cạnh tiếp tục lầm bầm:
- Cậu có biết bạn trai mình là ai không? Cậu không gặp anh ấy thì đừng hối hận đấy nhé!
Nói thật thì Tần Diên Vĩ hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào khác ngoài Cố Cẩn Ngôn, nhất là người đàn ông là bạn trai của cô gái khác thì cô lại càng không có hứng!
- Là Hoắc Thận đấy! Bạn trai mình là Hoắc Thận nha!
Lý Mạn Giai ghé sát tai cô, đắc ý nói ra một cái tên.
Hoắc Thận á? Tên này... hoàn toàn xa lạ!
Là ai thế?
Tần Diên Vĩ nghi hoặc hỏi lại Lý Mạn Giai:
Tôi quen anh ta à? Cậu không biết hả?! Cô ta sững người hỏi lại.
Tôi cần phải biết à? ...Cũng đúng, Tần Diên Vĩ cậu là ai chứ? Người không thuộc về hồng trần như cậu chưa từng nghe tên anh ấy cũng không có gì lạ! Để mình làm người tốt phổ cập giáo dục một chút về bạn trai mình cho cậu biết vậy! Thật ra Tần Diên Vĩ rất muốn từ chối nhưng thấy bộ dáng Lý Mạn Giai vênh mặt kiêu ngọa cô lại không nỡ tạt cho bạn cùng bàn một gáo nước lạnh, thế nên đành để mặc cô ta muốn nói gì thì nói cho xong.
Còn cô chỉ nghe qua loa thôi là được.
- Anh ấy là đàn anh khóa trên của khoa mình, cũng là giáo thảo của trường đó! Đúng là không ngờ đến giáo thảo mà cậu cũng không biết nữa. Anh ấy đẹp trai lắm, còn rất có phong thái nha, đợi cậu nhìn thấy sẽ biết mình không nói quá đâu, hơn nữa nghe đồn nhà anh ấy cũng rất giàu. Cái trung tâm mua sắm IOP mà chúng mình hay đi cũng là của nhà bọn họ đấy!
À! Cái trung tâm mua sắm này thì Tần Diên Vĩ có biết nè.
Nhưng cái gì giáo thảo với lại Hoắc Thận gì đó thì đúng là cô chưa từng nghe thật.
Bình thường cô cũng chẳng mấy khi quan tâm những chuyện vớ vẩn thế.