Buổi tối, Diên Vĩ cũng chẳng ăn cơm, cho dù Lý tẩu có khuyên như thế nào, cô cũng không muốn ăn chút nào, cô căn bản không có tâm trạng để ăn.
Cô tựu nhốt bản thân mình ở trong phòng, nằm dài trên giường, mở to hai mắt lên, đôi mắt ngơ ngẩng mà nhìn lên trên nóc phòng trắng, trong đầu không ngừng lặp lại những câu nói đó của Cố Cẩn Ngôn.
- - Tối nay chú đến bên chỗ của Giải Ngữ.
- - Chú và Giải Ngữ ở bên nhau rồi, sau này con có khả năng thự sự phải gọi cô ấy một tiếng thím rồi.
Thím? Cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua sẽ gọi bất kì ai là thím cả, thì càng đừng nhắc đến Tô Giai Ngữ nữa.
Diên Vĩ lật người, chôn cái mặt nhỏ của mặt vào sâu cái gối, đầu óc cứ nghĩ đến hình ảnh mà Cố Cẩn Ngôn và Tô Giai Ngữ cùng nhau trải qua đêm dài.
Anh ta tại sao lại đến chỗ của Tô Giai Ngữ mà qua đên chứ? Có phải là làm chuyện giống như Hoắc Thành và Lý Mãn Giai không? chính là giống như Hoắc Thành và Lý Mãn Giai như vậy, cùng nhau ngủ trong một cái phòng, cùng nằm trên một cái giường? Giông như ngày thường cô hay nằm ngủ trên giường của anh ta như vậy sao?
Diên Vĩ càng nghĩ, trái tim càng giống như có ngàn vạn con sâu đang cắn vào như vậy, đau đến dường như cô hít thở không thông vậy.
Diên Vĩ ngồi bật dậy, ngơ ngẩng mà nhìn thẳng, sau đó, đưa tay ra sờ lấy điện thoại trên đầu giường, cầm ấy điện thoại và ân dài phím ‘1’.
‘1’ là phím chuyên dụng của Cố Cẩn Ngôn.
Điện thoại rất nhanh đã gọi đi, không lâu sau, bên đó đã có người bắt máy rồi.
- Alo—
Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ nữa, khiếng cho Diên Vĩ vừa nghe thấy, bàn tay nhỏ bất giác nắm chặt lấy mền bông.
Là giọng nói của Tô Giải Ngữ.
Cho dù là trong điện thoại, nhưng Diên Vĩ vẫn là nghe một cái đã nhận ra.
Hít thở của cô dường như không thông, bờ môi mím chặt lại, không nói được bất cứ lời nào, cái mền trong tay cô càng nắm càng chặt lại.
- Là Diên Vĩ phải không?
Đầu dây bên kia, Tô Giải Ngữ đoán được người gọi đến là ai, cô ta tiếp tục nói:
Cẩn Ngôn lúc này đang tắm! Một lát nữa anh ấy tắm xong rồi, chị sẽ nói anh ấy gọi lại cho em... Tút tút tút— Lời của Tô Giải Ngữ còn chưa kịp nói xong, thì đầu dây bên kia Diên Vĩ đã trực tiếp ngắt máy rồi.
Diên Vĩ không thích nghe ngóng bất kì tin tức nào của anh ta từ miệng của bất kì người phụ nữ nào, cô thậm chí còn cực kì ghét cái loại cảm giác đó.
Từ lúc cô dọn đến căn nhà này đến nay, cũng đã được hai năm rồi, ngoại trừ lúc anh ta đi công tác ra, Cố Cẩn Ngôn chưa bao giờ có tình trạng buổi tối không về nhà, hôm nay lại là lần đầu tiên!
Mùi vị này, có một chút khó chịu.
Ngực của Diên Vĩ giống như máy hút khí, dường như sợ không kịp hút không khí vào trong vậy mà cứ không ngừng hít thêm không khí từ bên ngoài vào, khiếng cô nhất thời không thể hô hấp được.
Diên Vĩ ngắt điện thoại đi, Cố Cẩn Ngôn cũng vừa tắm xong và bước từ phòng tăm đi ra.
Thực ra, Cố Cẩn Ngôn không có ở nhà của Tô Giải Ngữ, anh ta là đang lừa con bé đó thôi, anh ta ở lại khách sạn, còn về tại sao lại lừa con bé, bản thân anh ta cũng không biết trong lòng mình tại sao lại làm như vậy nữa.
Là vì muốn nói lên quan hệ thân mật của anh ta và Tô Giải Ngữ, hay là hi vọng cô có thể tự mình duy trì khoảng cách thích hợp với mình? Có lẽ là, đều phải! Anh ta muốn, đại khái là muốn giữ khoảng cách đúng mực với cô bé. Bất luận là cô, hay là bản thân mình!
- Điện thoại của anh có reo?
Cố cẩn Ngôn cầm lấy khăn lông lau đi mái tóc ướt của mình, một bên hỏi Tô Giải Ngữ.
- Ừ.
Tô Giải Ngữ cũng không phủ nhận, nói thật với anh ta:
- Là Diên Vĩ gọi điện thoại đến.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn trầm lại đôi chút, cầm lấy điện thoại, nhìn nhật ký điện thoại một cái, cô thực sự có gọi điện thoại đến:
Con bé nói cái gì? Em ấy cũng không nói gì hết, chỉ hỏi em là anh có không, em nói là anh đang tắm, đợi một lúc nữa anh tắm xong em nói anh gọi lại cho em ấy, nhưng em ấy nói không cần nữa, em ấy muốn ngủ trước, bảo anh đừng gọi điện thoại quấy rầy em ấy, cũng không biết là em ấy có phải là nói lời tức giận hay không... Lúc Tô Giải Ngư nói những lời này, lén nhìn Cố Cẩn Ngôn một cái, sắc mặt của Cố Cẩn Ngôn lại không có biểu cảm gì, chỉ nói với cô ta:
Cũng muốn rồi, ẹm quay về nghỉ ngơi đi! Lúc này không phải còn sớm sao? Tô Giải Ngữ nói xong, liền lắc thân hình gợi cảm của mình đi về hướng của Cố Cẩn Ngôn, cánh tay thân mật mà vòng lên cổ của anh ta, cô nghiên đầu nhìn anh ta, cười một cái:
- Cẩn Ngôn, hiện tại em cũng đã thăng cấp lên trở thành bạn gái chính thức của anh rồi, anh có phải không nên tiếp tự xa cách với em nhứ lúc trước phải không?
Lúc Tô Giải Ngữ nói những lời này, cố ý dán thân hình mềm majhi của mình lên ngực của anh ta, lúc nói chuyện, hơi thở nóng ẩm bay vào cánh mũi của hắn:
- Em muốn ở bên anh...
Không biết làm sao, nhìn Tô Giải Ngữ trước mắt, đột nhiên, Cố Cẩn Ngôn có một khhawcs nào đó, dường như nhìn thấy Diên Vĩ.
Cô cũng thích treo người lên cổ của anh, giọng nói mềm mại vang lên bên tai anh.
- Cẩn Ngôn?
Thấy Cố Cẩn Ngôn có chút thất thần, Tô Giải Ngữ nhẹ giọng gọi anh ta một tiến, cố ý tỏ vẻ kì quái nói:
- Anh đang nghĩ cái gì vậy? Em đang nói chuyện với anh anh cũng thất thần, chẳng lẽ em thật sự không có chút sức hút nào sao?
Cố Cẩn Ngôn định thần lại:
- Đương nhiên không phải.
‘Reng reng ---’
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên, điện thoại trên đầu giường vang lên.
Tô Giải Ngữ nhìn vào thì lòng liền chùn xuống, sắc mặt liền đổi, nhưng rất nhanh liền quay lại thân sắc tự nhiên.
- Anh nghe điện thoại trước.
Cố Cẩn Ngôn vỗ vỗ tay của Tô Giải Ngữ, ý bảo cô buông tay ra.
- Đừng nghe nữa, cũng muộn như vcaajy rồi, chắc chắn là chẳng pahir chuyện gấp gáp gì.
Không cần nghĩ, Tô Giải Ngữ cũng biết được, điện thoại này là do Tần Diên Vĩ cái con sâu trùng đó gọi đến!
Cô ta nói xong, cánh tay vắt trên cổ của Cố Cẩn Ngôn càng thêm thân mật hơn, âm thanh mềm mại nói tiếp:
- Cẩn Ngôn, đừng để bất kì ai đến quấy rầy thế giới riêng của hai người chúng ta...
Nhưng Cố Cẩn Ngôn lại băt slaays cánh tay quấn lấy mình của Tô Giải Ngữ:
- Một lúc nữa nói tiếp.
Thái độ của anh ta, từ đầu đến cuối không tính là thân mật.
Kéo cánh tay vắt trên người mình của Tô Giải Ngữ ra xong, Cố Cẩn Ngôn cầm lấy điện thoại ở trên đầu giường.
Là Diên Vĩ gọi đến.
Thực ra, từ sớm anh ta đã đoán ra rồi!
Nhìn thấy màn hình điện thaoji cứ không ngừng chớp tắt, Cố Cẩn Ngôn chừng chừ vài giây, cuối cũng cũng bắt điện thoại của Diên Vĩ.
- Alo—
Âm thanh trầm thấp vang lên, giống như âm thanh tiếng đàn dương cầm vậy, từ đầu dây bên kia truyền đến, xuyên thẳng vào trong tim của Diên Vĩ, trái tim mẫn cảm của cô khẽ run lên, nước mắt xém chút nữa là trào ra.
- Cố Cẩn Ngôn, quay về nhà ở bên con, có đực không?
Giọng nói từ trong điện thoại của cô, dường như có thể thấm sâu vào trong lòng của người khác.
Con tiểu nha đầu này luôn là cao ngạo, không bao giờ cầu gì từ người khác, càng không dễ dàng mà hạ thấp bản thân mình xuống, nhưng, trong thế giới của Diên Vĩ, Cố Cẩn Ngôn luôn là một ngoại lệ đặt biệt, sự cao ngạo của cô sẽ không tồn tại, đối với anh ta, cô mãi mãi vâng lời anh ta, thậm chí còn hạ thấp mình xuống, chỉ cần có thể để anh ta thích, dường như bắt cô làm gì cũng được.
- Không phải con đã ngủ rồi sao?
Cố Cẩn Ngôn trực tiếp lướt qua câu hỏi của cô.