Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 383: Chương 383




Không phải con đã ngủ rồi sao?

Cố Cẩn Ngôn trực tiếp lướt qua câu hỏi của cô.

- Quay về...

Diên Vĩ lặp lại lời của mình.

- Con ngủ đi!

Cố Cẩn Ngôn lại kiền trì, chỉ nói:

- Tối hôm nay chú không về đâu, con nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon!

Nói xong, cũng không đợi Diên Vĩ trả lời, liền dứt khoát ngắt điện thoại.

Thái độ dứt khoát của Cố Cẩn Ngôn khiếng cho Tô Giải Ngữ có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của cô ta thì anh luôn đối với con nha đầu đó là cầu gì được nấy, như kiểu lạnh nhạt lãnh đạm như hôm nay, thật sự là lần đầu tiên.

Tô Giải Ngữ rất vui khi thấy một màn này.

Sau khi cos Cẩn Ngôn ngắt điện thoại, cũng không biết làm sao, trâm trạng dường như rơi xuống vật sâu vạn trượng vậy, tâm bỗng chốc dâng lên một cỗ phiền muộn.

- Anh ra ngoài hút điếu thuốc.

Cố Cẩn Ngôn nói xong, cầm lấy gói thuốc trên đầu giường, bước ra khỏi phòng ngủ, hướng về lang cang mà đi ra.

Thực ra, Cố Cẩn Ngôn luôn có thói quen, sau khi tắm xong sẽ không đụng và thuốc hay rượu, nhưng hôm nay hiển nhiên là phá lệ rồi.

Anh ta châm một điếu thuốc lên, hít một hơi, rồi phả một tầng khói thuốc mỏng ra, che lấp đi đôi mắt đang phiền muộn của anh ta đi, trong ấn tượng, dường như ngoại trừ lúc mình đi công tác, đây chính là lần đầu tiên bỏ cô ở nhà một mình.

Nghĩ đến lời cần khẩn của cô nói với mình lúc này, thì lại nhớ đến phản ứng sinh lý mãnh liệt của mình đối với cô tối hôm qua, Cố Cẩn Ngôn cảm thấy trong lòng ngực mình dường như có một tầng áp lực đang đèn lên nó, anh ta hít một hơi thuốc thật sâu, dường như cố gắng khiếng cho tầng thuốc nồng đậm này chèn ép bớt đi cảm giác khó chịu bên trong lòng ngực của mình, nhưng mà, dường như tất cả đều trở nên vo ích đối với anh ta.

- Cẩn Ngôn...

Đột nhiên, có hai cánh tay từ phía sau lưng quấn lấy anh ta, ôm lấy cái eo của anh ta.

Là Tô Giải Ngữ. Cô ta nhẹ nhàng dực đầu mình lên lưng của c=Cố Cẩn Ngôn, âm thanh mềm mại của cô ta lại vang lên:

- Tối nay để em ở lại đây cùng với anh nhé, có được không?

Động tác hút thuốc của Cố Cẩn Ngôn hơi ngừng lại, đôi mắt lại tối đi một phần.

- Đừng từ chối em nữa...

Tô Giải Ngữ quấn lấy eo của hắn chặt hơn, dường như sợ hắt sẽ giành ra lại vậy.

Yết hầu của Cố cẩn Ngôn động một cái, vứt đầu thuốc đã hết vào trong gạt tàn, quay người lại, ép lấy cô ta lên cánh cửa kính:

- Tối hôm nay, anh sẽ không thả em đi nữa đâu!

Lời nói vừa rơi xuống, hắn cuối đầu, bạc môi lạnh lẽo, bá đạo mà chiếm lấy bờ môi đỏ của Tô Giải Ngữ, quấn lấy một chỗ.

Nụ hôn của Cố Cẩn Ngôn, một chút cũng không dịu dàng, thậm chí còn có chút thô lỗ, đôi tay to lớn mát lạnh quấn lấy cái eo thon của Tô Giải Ngữ, tay còn lại thì không chờ đợi được nữa mà kéo quần áo trên người cô ta...

Hô hấp của hai người, cũng nóng bỏng lên!

Buổi đêm cuối đông, hàn khí bức người, Diên Vĩ chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh, đứng ở cửa biệt thực, ngơ ngẩng mà chờ đợi hắn.

Dường như một chút lạnh cô cũng không cảm nhận được, nhưng mà, đôi má phấn nộm đó của cô đã sớm lạnh đến trắng bệch, ngay cả đôi môi hồng nhuận của cô cũng dường như mất đi màu sắc vốn có của nó, thân thể nhỏ nhắn cũng run cầm cập lên.

Ngay cả ông trời dường như cũng đang muốn làm khó cô vậy, những giọt mưa cũng rả rít mà mơi xuống từ đỉnh đầu của cô, môi một giọt nức mưa đều mang theo sự lạnh cóng mà tạt lên cơ thể nhỏ nhắn của cô, lạnh đến tận xương cốt.

Tất cả trước mắt cô, dường như từ từ trở nên mơ hồ đi, nhưng không biết bị nước mưa lạnh loẽo táp vào người khiếng trước mắt trở nên mơ hồ, hay là bị nước mắt của chính bản thân mình làm ướt nên trở nên mơ hồ.

- Cô chủ nhỏ! Người đang làm gì vậy?

Lý tẩu nhìn thấy Diên Vĩ dầm mưa ở bên ngoài, kinh ngạc mà giật bắn mình lên, liền nhanh chóng cầ lấy dù đi ra ngoài:

- Cô làm như vậy sẽ tổn hại đến thân thể của mình đó!

Diên Vĩ chỉ ảm thấy đầu choáng mắt hoa đến lợi hại, lời mà Lý tẩu nói với cô, cô cũng không nghe rõ ràng được nữa, chỉ cầm lấy điện thoại ra, lai gọi đi cho người đàn ông đó.

Mà ở bên khách sạn, Cố cẩn Ngôn ôm lấy Tô Giai Ngữ từ lang cang đi về đến phòng ngủ, nụ hôn thô lỗ, rơi rót lên trên người của Tô Giải Ngữ, nhưng trong đầu từ đầu đến cuối đều hiện lên hình dáng quen thuộc, đuổi không đi kia! Hình đó thuộc về Diên Vĩ, gương mặt trẻ con đó, khắc sâu vào trong tâm trí của anh ta, nương theo nụ hôn của anh ta, càng trở nên rõ ràng hơn.

Hình bóng trong đầu của anh ta, càng rõ ràng, thì nụ hôn rơi trên người của Tô Giair Ngữ của hắn càng điên cuống, thậm chí dường như là thô lỗ.

Thân thể của hắn, đã rõ ràng có phản ứng rồi, nhưng mà, chỉ có trong tim của hắn mới rõ ràng là, ngay lúc này, trong đầu của hắn, toàn bộ đều là hình bóng thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi đó!

Người đó, là vãn bối của anh ta! Đứa trẻ tôn trọng mà gọi hắn một tiếng ‘ chú’.

Tiểu nha đầu rõ ràng là không hiểu thế sự, càng không biết gì là chuyện tình nam nữ...

Cố Cẩn Ngôn hít sâu một hơi buồn phiền, động tác hoan ái cũng trở nên khựng lại.

Bàn tay to mát lạnh cũng từ trên người Tô Giải Ngữ mà rời đi, một chút lưu luyến cũng không có, đứng dậy, từ hộp thuốc trên đầu giường rút ra một điếu, đặt lên miệng, châm thuốc, ưu phiền mà rít một hơi.

Tô Giải Ngữ không ngờ đến hắn nửa đường lại thu tay, trong lòng có chút đau khổ:

- Cẩn Ngôn, tại sao?

Cô ta ngồi dậy, nước mắt lưng tròng, cả gương mặt ấm ức mà hỏi Cố Cẩn Ngôn.

Rõ ràng cũng đã đến bước này rồi, nhưng lại tại vì sao anh ta lại không chịu chạm vào cô! Cô thực sự là không có sức quyến rũ sao?

Cô Cẩn Ngôn trầm mặt nhìn cô ta một cái, nói:

- Xin lỗi.

Giọng nói của anh ta, khàn đến dường như có người lấy dao cửa một đường bên trong thanh quản của anh ta vậy:

- Không còn sớm nữa, em quay về nhà nghỉ ngơi đi!

Hắn lại mở miệng đuổi khách rồi!

Trong mắt Tô Giải Ngữ một tầng đỏ hồng lên, nhưng ngay lúc này, điện thoại trên đầu giường của Cố Cẩn Ngôn lại reo lên.

Tô Giải Ngữ nhìn thấy cái tên quen thuộc đâm vào mắt mình hiện trên màn hình điện đó! lại là cô ta, cái đứa khiếng người ta căm ghét Tần Diên Vĩ!!

- Bởi vì em ấy sao?

Tô Giải Ngữ kích động mà chất vấn Cố Cẩn Ngôn:

- Có phải là vì Tần Diên Vĩ? Cố Cẩn Ngôn, anh yêu trẻ con sao?!

Yêu trẻ con, ba chữ này, không chút nghi ngờ nào như một cây dao sắc nhọn, đâm thật sâu, thật mạnh vào tim của Cố Cẩn Ngôn, mắt của hắn tối đi, sắc mặt cũng lạnh xuống, bờ môi mỏng bật ra một chữ lạnh lùng:

- Cút!

Nước mắt của Tô Giải Ngữ như được khai thông mà trào ra, cô ta biết, bản thân đã chọ Cố Cẩn Ngôn giận triệt để rồi, cô đã giẫm lên giới hạn cuối cùng của anh ta rồi.

- Cẩn Ngôn, em... em không phải cố ý đâu, em chỉ vì quá cấp bách...

Cô dường như còn muốn giải thích với Cố Cẩn Ngôn.

Nhưng Cố Cẩn Ngôn chẳng hề quan tâm để ý gì đến cô ta, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp nhấn nút tắt, ‘ Bụp—’ một tiếng, điện thoại nặng nền rơi lại trên đầu giường.

Mi tâm của anh ta chau chặt lại thành một chữ ‘xuyên’ thật rõ ràng, trong đôi mắt đen láy có những tia cảm xúc phức tạp.

Điện thoại vừa mới tắt, thì lại vang lên lần nữa.

Hắn lại tắt, điện thoại lại tiếp tục vang lên...

Trả lời Diên Vĩ, luôn luôn là một giọng máy móc lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.