Hoắc Thận theo thói quen đặt tay lên bả vai Diên Vĩ, nói một cách rất nghiêm túc:
Quái vật nhỏ, em có biết từ trước đến nay cậu đây chọn bạn gái, luôn luôn có một thói quen... Thói quen gì? Sau khi đến gần miệng rồi, thì liền có thể nói lời chào tạm biệt! Là có ý gì? Diên Vĩ không hiểu lắm.
- Này, em thông minh như vậy mà!
Hoắc Thận bất mãn gõ gõ đầu cô:
Nói cách khác, sau khi lăn trên giường thì sẽ chia tay, là như vậy, rõ chưa? ... Lúc này cô đã hiểu!
Ánh mắt Diên Vĩ nhìn hắn khinh thường, nói thẳng:
- Thật cặn bã!
Về điểm này, Hoắc Thận thừa nhận, y không để ý nhún vai:
Đúng là có chút cặn bã, nhưng mà cũng không còn cách nào, những người phụ nữ dễ dàng lên giường với đàn ông, cũng sẽ dễ dàng làm cho đàn ông mất đi tình thú! Tôi với Lý Mạn Giai kia mới quen nhau mới một tuần thôi, cô ấy liền tự giác theo tôi vào khách sạn, thực sự lúc đó tôi không có mời, là cô ta chủ động, ăn chùa thì ngu gì mà không ăn, đúng không? Quái vật nhỏ, trong chuyện này em cũng nên rút cho mình chút kinh nghiệm, đừng để chú em ngủ gần em, hiểu chưa? Anh đang nói cái gì thế! Gò má Diên Vĩ đỏ bừng lên, gõ mạnh vào đầu Hoắc Thận:
- Chúng tôi còn chưa ngủ đâu! Hơn nữa, chú tôi cũng không giống loại người như anh!
Hoắc Thận bắt được cánh tay nhỏ của cô, chỉ mỉm cười:
- Không giống loại người như cậu đây thì tốt rồi! Em ngu ngốc như thế, quả thật không thích hợp với loại người như cậu đây chút nào!
Tiểu nha đầu này, không thích hợp với mình! Mình càng không thích hợp với cô!
Diên Vĩ xùy một tiếng:
- Hoắc Thận, anh chơi phụ nữ như vậy, cẩn thận có ngày sẽ "gieo giống" vào một người phụ nữ nào đó! Đến lúc đó anh đừng có khóc.
Hoắc Thận không nói lời nào, chỉ nhìn Diên Vĩ thật sâu, sau đó, vươn tay ra, cưng chiều vỗ vào gáy của cô:
Ai cần em lo! ...Dừng ngay! Không nghe lời người xưa, chỉ có chịu thiệt thòi thôi! Diên Vĩ rất có lập trường, hỏi y:
- Chuyện của Lý Mạn Giai, rốt cuộc anh định làm như thế nào?
Dù sao bụng của cô ta càng ngày càng lớn, mà cô ta cũng thật sự không muốn đi bệnh viện để xử lí.
Hoắc Thận lại lơ đễnh, nhún nhún vai nói:
Rau trộn! ... Nhưng người ta thật sự mang thai mà! Nhắc tới chuyện này, Hoắc Thận dường như có chút phiền muộn, y nhíu mày:
Quái vật nhỏ, em quen biết cậu đây mới có mấy ngày hả? Em cũng đã từng thấy cậu đây đổi đến ba người bạn gái rồi! Những cô bạn gái này ai cậu đây cũng từng ngủ qua, nói thật với em, số người phụ nữ mà anh ngủ nhiều đến nỗi không thể nhớ được, nếu như người phụ nữ nào cũng giống như cô ta, vậy ngoài kia cậu đây chẳng phải đã tạo thành mấy đội bóng rồi sao? ... Diên Vĩ sau khi nghe y nói xong số lượng khổng lồ kia, trợn mắt há mồm!
Tên này, so với tưởng tượng của cô còn lăng nhăng hơn, lại còn rất giỏi lấp liếm!
- Này! Là anh làm bụng người ta lớn, sao lại bảo người ta giả mạo chứ?
Diên Vĩ có chút nghe không nổi nữa.
Tôi nói với em nhé! Thứ nhất, chuyện tình cảm giữa nam nữ là chuyện anh tình em nguyện, chỉ cần cô ấy nói một chữ "không", tôi nhất định sẽ không đụng vào. Thứ hai, nếu không phải vì cô ta giở thủ đoạn cố tình đâm thủng bao cao su, cậu đây sao có thể làm cho cô ta mang thai được? ... Cố tình đâm thủng bao cao su?! Diên Vĩ cảm thấy hôm nay mình như đã được bổ sung thêm kiến thức!
Chuyện như vậy mà cũng có thể xảy ra!
- Được rồi!
Hoắc Thận khoác tay lên bả vai Diên Vĩ:
Chúng đừng nói đến cô ta nữa, đó là chuyện giữa tôi và cô ta, không liên quan đến em, em đừng quản nữa! OK! Diên Vĩ nhíu nhíu mày:
Dù sao tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Thế mới đúng chứ! Hai người lại nói chuyện luyên thuyên một hồi, cho đến lúc tiếng chuông vào học vang lên, Diên Vĩ mới đi về lớp.
Vừa mới vào chỗ, chỉ thấy Lý Mạn Giai hồn bay phách lạc từ bên ngoài đi vào, sắc mặt cô ta trắng bệch, trên mặt còn vương chút nước mắt, nhìn dáng vẻ kia có chút đáng thương.
Diên Vĩ nhìn cô một chút.
Lý Mạn Giai ngồi xuống chỗ của mình, bỗng nhiên, cô ta hỏi Diên Vĩ:
- Có phải Hoắc Thận lại có bạn gái mới đúng không?
Hỏi xong, nước mắt không khống chế được từ trong hốc mắt tuôn ra.
Diên Vĩ thấy dáng vẻ cô ta như vậy, muốn nói gì đó, nhưng há miệng ra lại không biết nói cái gì cho phải, lát sau cô mới lúng túng nói:
Quên anh ta đi, cậu có thể tìm được người đàn ông tốt hơn. Tốt hơn thì sao? Người kia rốt cuộc cũng không phải là anh ấy... Đúng vậy! Tìm được ai tốt hơn thì có thể như thế nào đây? Người kia rốt cuộc cũng không phải là người mình thích, rốt cuộc cũng không phải là người trong lòng mình, cho nên, cho dù gặp được người đàn ông tốt hơn thì có ích gì? Tần Diên Vĩ cô kỳ thực lại là người nên hiểu rõ điểm này mới phải.
Lý Mạn Giai hít mũi một cái:
- Tôi nhìn thấy cô ta rồi, hai người họ ở trong rừng lá phong...
Diên Vĩ khẽ giật mình, có chút không ngờ, thì ra cô không phải là người duy nhất nhìn thấy một màn mờ ám kia.
Lại nghe thấy Lý Mạn Giai tiếp tục nói một cách đau khổ:
- Người phụ nữ kia là đàn chị khóa trên của chúng ta! Rất xinh đẹp, tôi biết đàn ông theo đuổi chị ấy rất nhiều, xinh hơn tôi...
Lý Mạn Giai tự ti mặc cảm nói, nước mắt tuôn như mưa.
Thấy cô ta không cầm được nước mắt, Diên Vĩ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cô thật sự không phải là người có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ sững sờ nhìn cô ta khóc, sau đó thật lâu sau, mới đưa cho cô ta một ít khăn giấy.
Cô nghĩ, nếu như muốn khóc thì cứ để cho cô ta khóc đi! Đôi khi khóc ra sẽ khiến cho lòng dễ chịu hơn một chút.
Diên Vĩ, cậu lần trước có bảo, ba mẹ cậu là bác sĩ... Đúng thế! Diên Vĩ gật đầu một cái.
- Tôi...
Lý Mạn Giai cắn chặt môi.
Ánh mắt Diên Vĩ nhìn lướt qua phần bụng được giấu trong áo lông kia, thời gian chưa lâu, nên thực sự bụng cũng chưa lộ rõ.
Diên Vĩ hiểu ý cô ta, chỉ là khó mở miệng mà thôi, cô hỏi:
- Có phải cậu muốn nhờ tôi hỏi ba mẹ một chút vấn đề về phá thai hay không?
Nghe xong, Lý Mạn Giai lập tức ủy khuất khóc ra tiếng, khẽ đưa tay tóm lấy tay của Diên Vĩ:
- Diên Vĩ, tôi sợ, rất sợ...
Chuyện này Diên Vĩ thật sự không có cách nào an ủi cô, càng không có cách nào bảo cô ta không cần phải sợ hãi.
Sao lại không sợ được chứ? Chuyện như thế này, chắc hẳn không có người phụ nữ nào là không sợ hãi?
Diên Vĩ cảm thấy Lý Mạn Giai quá ngu ngốc, tuổi hãy còn trẻ, nhưng lại không biết tự bảo vệ bản thân, kết quả, làm bụng to lên, vẫn là cô ta chịu thua thiệt thôi.
Lát nữa, tôi gọi điện thoại cho ba mẹ hỏi một chút! Được, cảm ơn cậu! Sau khi tan học, Diên Vĩ liền trốn vào một nơi yên tĩnh, hẻo lánh, gọi cho ba mình.
Bên kia, không lâu sau liền bắt máy.
- Ba!
Diên Vĩ dịu dàng gọi một tiếng.
Sao thế? Gọi điện cho ba vào lúc này, có chuyện gì sao? Ba, ba thật thông minh! Nói đi! Lâu Tư Trầm đi guốc trong bụng con gái, mới mở miệng đã đoán được chút tâm tư của cô.
- Ba, con muốn nghiêm túc hỏi ba một chuyện,...phá thai bằng phương pháp gây mê sẽ không đau chứ? Có phải đáng sợ lắm không?
Lời nói của Diên Vĩ nhỏ dần, đầu Lâu Tư Trầm như liền phát nổ:
- Con vừa nói cái gì? Phá thai bằng phương pháp gây mê?? Đuôi Nhỏ, con mang thai sao?!! Con gái. là tên xấc xược nào khiến con mang thai?
Cách điện thoại, Diên Vĩ đã cảm thấy sự ngột ngạt.
Ngay lập tức sau đó là tiếng thét chói tai của mẹ vang lên, cũng không biết từ lúc nào mà Mộ Sở đã cướp điện thoại, quát Diên Vĩ:
- Cái gì!! Tần Diên Vĩ, con mang thai sao?! Con làm cái quỷ gì vậy? Con có biết bây giờ con bao nhiêu tuổi không? Hả? Bình thường mẹ dạy dỗ con như thế nào, thế mà, con nỡ lòng đối với mẹ.... Ô ô ô....
Sau đó, mẹ cô đầu dây bên kia đã khóc thét lên.
- Mẹ! Mẹ đừng khóc, con không mang thai!! Thật! Người mang thai không phải là con! Con đến bạn trai còn không có, mang thai cái gì chứ? Con chưa từng... cùng người khác!
Diên Vĩ vội vàng giải thích, cô sợ mẹ cô càng khóc lại càng hăng.
Quả nhiên, sau khi nghe Diên Vĩ nói như vậy, Mộ Sở đầu dây bên kia lập tức ngừng nước mắt:
Thật sự không phải là con? Thật sự không phải. Diên Vĩ cam đoan.
Vậy là ai muốn làm phẫu thuật? ... Một người bạn của con. Các con mới bao nhiêu tuổi chứ? Hả? Mới sinh viên năm nhất!! Đã được trải nghiệm bao nhiêu phần cuộc đời rồi?!! Kết quả là, mẹ cô ở trong điện thoại quở mắng cô một trận.
Lâu sau, Diên Vĩ mới sâu kín đáp một câu:
Mẹ, lúc mẹ bằng tuổi con, trong bụng mẹ cũng đã có con... ... Tần Mộ Sở tức đến nỗi nghẹn không nói nên lời, đưa điện thoại cho chồng mình:
- Anh giáo dục con bé đi!
Diên Vĩ bật cười.
Lâu Tư Trầm cùng Diên Vĩ nói về vấn đề lợi và hại, sau đó tiến hành giáo dục cô thật kĩ một phen, đương nhiên là nhắc nhở cô cẩn thận chuyện yêu đương, nếu như có thể, tốt nhất là đừng yêu đương vào lúc này.
Trong mắt Lâu Tư Trầm và Mộ Sở, Diên Vĩ còn quá nhỏ, mặc dù đã qua 18 tuổi, nhưng dù sao bọn họ cũng mãi coi cô là đứa con gái không bao giờ trưởng thành mà thôi, nói chuyện nam nữ vẫn còn quá sớm.
- Nhưng mà, ba ơi, con có người trong lòng rồi!
Diên Vĩ nói thật với ba.
Con thật lòng chứ? Nhưng mà anh ấy không thích con. Nhắc tới tình cảm của Cố Cẩn Ngôn đối với mình, Diên Vĩ có chút lạc lõng.
Cái tên này đúng là có mắt không tròng, con gái ba đáng yêu, ưu tú như thế, mà hắn nhìn không trúng? Hắn tự cho mình là Phan An tái thế hay sao? Đúng thế! Diên Vĩ ủy khuất, nhún nhún cái mũi.
Lâu Tư Trầm nói:
Hắn không thích con, con liền không thích hắn nữa! Có gì giỏi giang chứ! Trên đời này, con ếch ba chân thì khó tìm, nhưng người đàn ông có hai chân thì đi đâu cũng thấy, chúng ta không lo chuyện tìm bạn trai, đúng không? Nhưng trên đời này... anh ấy chỉ có một mà thôi! Con gái, con thật lòng sao? Ba, ba đối với mẹ con rất si tình, ba cảm thấy con gái sẽ tùy tiện thích một người sao? Thôi, chuyện này ba cũng không hiểu lắm, lát nữa con sẽ nói chuyện với bạn học một chút! Con cúp máy trước đây! Diên Vĩ nói xong, chuẩn bị tắt điện thoại, laị bị Mộ Sở gọi lại:
Chờ một chút, chờ một chút, mẹ còn có chuyện muốn nói với con. Chuyện gì ạ? Cuối tuần này chú Cố của con sẽ về thành phố A một chuyến, đến lúc đó con hãy về cùng với chú ấy nhé, tuần sau ba mẹ cũng đều ở thành phố A, ba mẹ cũng vừa mới mua cho ông bà một căn biệt thự, cùng khu với biệt thự của chú Cố, ở đối diện luôn, cuối tuần này chuẩn bị qua góp lửa. Góp lửa là một tập tục của thành phố A, sau khi mua nhà, dù có ở hay không, nhưng cũng phải chọn ngày lành tháng tốt để bắt đầu đốt lửa nấu cơm, biểu thị những ngày tháng ở trong nhà mới sau này sẽ được thuận lợi, may mắn.