- A, vâng ạ!
Diên Vĩ đáp lại.
Đầu dây bên kia, Tần Mộ Sở lại nói:
Con nhất định phải về đấy, nghe chưa? Mẹ phải nhìn thấy con một chút mới yên tâm. ... Mẹ, người mang thai thực sự không phải là con mà! Mẹ không tin thì liền có thể hỏi Cố Cẩn Ngôn! Không tin con, mẹ cũng phải tin chú ấy chứ? Cố Cẩn Ngôn? Cái tên Cố Cẩn Ngôn này là để con gọi như thế sao? Không biết lớn nhỏ, không thèm gọi " chú" nữa rồi?! ... Diên Vĩ lè lưỡi,
- Được rồi, mẹ, con không nói với mẹ nữa đâu, con phải vào học đây!
Diên Vĩ cũng không muốn lại phải nghe mẹ cô cằn nhằn, vội vàng tắt máy.
Sau khi trở về lớp, Diên Vĩ nói với Lý Mạn Giai những mục cần chú ý mà lúc nãy ba mẹ có căn dặn, nhưng Lý Mạn Giai vẫn như thế, cực kì sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, đôi tay đang cầm lấy tay Diên Vĩ không ngừng đổ mồ hôi lạnh:
Diên Vĩ, tôi... tôi không biết đến nơi nào đề làm phẫu thuật, nhà tôi cũng không ở thành phố C, lúc này tôi cũng không dám nói cho ba mẹ biết, cậu bảo tôi phải làm gì đây! Ô ô ô... Trước tiên cậu ngừng khóc đã. Diên Vĩ suy nghĩ lâu một chút rồi nói:
Chú tôi ở thành phố C chắc là có ít quen biết, lát nữa trở về, tôi lại nhờ chú ấy giúp cậu nghĩ cách! Chú ấy chắc chắn có thể tìm được một vị bác sĩ đáng tin cậy. Diên Vĩ, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu... Lý Mạn Giai cầm lấy tay của Diên Vĩ, vừa khóc vừa luôn miệng nói lời cảm ơn.
Đuôi Nhỏ lúc này đối với cô ta thực sự có chút thương cảm:
- Không sao, cậu đừng khóc nữa, sẽ không có chuyện gì đâu.
Thực sự từ trước đến nay Diên Vĩ không có kinh nghiệm an ủi người khác, để cô nói ra những câu như vậy đúng là không dễ dàng chút nào.
Sau khi tan học, Diên Vĩ đi thẳng về nhà, kết quả, Cố Cẩn Ngôn lại không có nhà, chị Lý chỉ nói rằng anh đang có việc bận quá nên tối nay không về nhà ăn cơm.
Diên Vĩ sau khi một mình ăn cơm tối xong, ngồi trong nhà ngoan ngoãn chờ anh trở về.
Ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ thạch anh đang lắc lư, nhìn từng giây từng phút trôi qua, nhưng từ đầu đến cuối lại không thấy người kia trở về, Diên Vĩ rút cuộc cũng không đợi được nữa, cô lấy điện thoại ra gọi cho Cố Cẩn Ngôn.
- Đuôi Nhỏ?
Đầu dây bên kia, âm thanh của Cố Cẩn Ngôn nghe có vẻ mệt mỏi.
Thời gian đã qua 10 giờ, nhưng vì công việc bận quá anh còn chưa ăn cơm tối.
Lúc này thật sự vừa mệt vừa đói, chợt có cuộc gọi đến của Diên Vĩ, làm cho tinh thần anh khá lên một chút.
- Cố Cẩn Ngôn, chú còn bận à?
Diên Vĩ trong điện thoại, giọng nói êm ái hỏi anh, có chút nũng nịu.
- Ừm, đang bận!
Cố Cẩn Ngôn thả tập tài liệu trong tay, vuốt vuốt lông mày, đứng dậy, đi đến gần bên cửa sổ:
Bận đến bây giờ, ngay cả cơm cũng chưa ăn! Đến giờ này rồi, mà chú còn chưa ăn cơm? Diên Vĩ bất mãn cau mày.
Cố Cẩn Ngôn chỉ nói:
Thời gian không còn sớm nữa, đừng chờ chú, chú cũng không biết mấy giờ mới xong việc, con đi nghỉ ngơi sớm một chút! Nhưng con có chút việc cần tìm chú. Chuyện gì? Cố Cẩn Ngôn nghi hoặc.
Diên Vĩ suy nghĩ một chút, cười cười:
- Thôi, không có chuyện gì ạ.
Nói xong, Diên Vĩ liền tắt máy.
Cố Cẩn Ngôn vẫn còn sững sờ một chút, nhìn thấy màn hình điện thoại đã tắt, còn có chút phản ứng không kịp.
- Chị Lý! Chị Lý ——
Tắt máy xong, Diên Vĩ liền vội vã đi tìm chị Lý.
- Tiểu thư, có chuyện gì không?
Chị Lý nghe thấy liền vội vàng chạy ra.
Tôi muốn mang cơm qua cho Cố Cẩn Ngôn, lúc này chú ấy đang đói! Đến giờ này rồi mà cậu chủ vẫn chưa ăn cơm à?! Vậy dạ dày cậu ấy làm sao chịu được! Được rồi, đợi một tí, tôi sẽ chuẩn bị cơm tối cho cậu ấy. Cảm ơn chị Lý! Diên Vĩ rất vui vẻ, chắp hai tay sau lưng, đi theo chị Lý vào phòng bếp.
Chỉ một lát sau chị Lý đã chuẩn bị xong thức ăn cho Cố Cẩn Ngôn, để cẩn thận trong hộp giữ ấm.
Diên Vĩ hài lòng mang theo hộp giữ ấm thức ăn, sau đó được tài xế lái xe trực tiếp đưa đến phòng làm việc của Cố Cẩn Ngôn.
Lúc Diên Vĩ xuất hiện bên ngoài tấm cửa thủy tinh của văn phòng, Cố Cẩn Ngôn đang họp cùng mấy người chế tác, chợt thấy Diên Vĩ đứng ngoài cửa, anh có chút không kịp phản ứng, sững sờ một chút, rồi lại bình tĩnh, vội nói với người chế tác:
Tạm thời cứ họp đến đây đã, trước hết mọi người nghỉ ngơi một chút đã, nửa giờ sau lại tiếp tục. Được! Mấy người chế tác nhao nhao đứng dậy, sau khi chào hỏi, liền lần lượt đi ra khỏi phòng của Cố Cẩn Ngôn.
Diên Vĩ lúc này mới mang theo hộp giữ ấm vào phòng làm việc của Cố Cẩn Ngôn.
- Con sao lại tới đây? Cũng không bảo trước một tiếng!
Cố Cẩn Ngôn có phần ngạc nhiên, sự xuất hiện của Diên Vĩ, quả thật làm cho anh cảm thấy bất ngờ.
Cuối cùng, anh nhíu mày hỏi cô:
Đã trễ như thế nào, con làm sao đến đây? Con được chú Lý đưa tới. Diên Vĩ vội vàng nói.
- Như thế còn tạm được!
Cố Cẩn Ngôn đưa tay ra nhận lấy hộp cơm từ trong tay cô:
Cơm tối của chú à? Ừm! Diên Vĩ gật đầu.
Chú nhanh ăn đi, để lát nữa lại nguội mất. Không vội. Cố Cẩn Ngôn đem hộp giữ ấm đặt trên bàn, lại nghiêm túc hỏi Diên Vĩ:
Lúc nãy trong điện thoại con có bảo có chuyện quan trọng muốn hỏi chú, chuyện gì? A, đúng rồi, chuyện này rất quan trọng! Diên Vĩ gật đầu.
- Biết ngay mà!
Cố Cẩn Ngôn nói:
- Có thể để con mang cơm tới cho chú, xem ra không phải là chuyện nhỏ! Nói đi!
Diên Vĩ nhíu mày.
Thật oan uổng mà! Cô mang cơm tới chứ thật sự không phải là sự nịnh bợ! Cô đơn giản chỉ là lo lắng cho sức khỏe của anh, được không?
Nhưng mà Diên Vĩ cũng không giải thích với anh:
Chuyện là... Ở thành phố C, chú có thể tìm được một bác sĩ phụ sản nào đáng tin cậy không? Chính là... người có thể làm phẫu thuật phá thai ấy. Là ý gì? Cố Cẩn Ngôn nghe vậy, vẻ mặt nghiêm khắc, ánh mắt lập tức lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diên Vĩ, giữa đôi lông mày như có một ngọn lửa thịnh nộ đang quẫy loạn:
- Con nói cho rõ ràng, ai là người phải làm phẫu thuật?!
Cơn thịnh nộ của Cố Cẩn Ngôn khiến cho Đuôi Nhỏ chỉ nhìn thôi cũng có chút sợ hãi rồi.
Ánh mắt của anh sắc bén như dao, quét qua phần bụng bằng phẳng phía dưới của Diên Vĩ, sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, hàm răng cắn thật chặt:
Tần Diên Vĩ, nếu hôm nay con dám nói người mang thai là con, con có tin chú sẽ ném con ra biển cho cá mập ăn không? ... Hóa ra anh đang hù dọa cô như một đứa con nít!!
Diên Vĩ ủy khuất méo miệng nhỏ:
- Con chưa nói người mang thai là con mà! Hơn nữa, chú ném con xuống biển cho cá mập ăn là phạm pháp! Còn nữa, chú nỡ lòng sao?
Diên Vĩ nhíu mày nói, khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo giương lên trước mặt anh.
Nghe xong lời phủ nhận của Diên Vĩ, tâm trạng bị kéo căng của Cố Cẩn Ngôn cũng nới lỏng hơn một chút, ánh mắt lại một lần nữa nhìn xuống phần bụng bằng phẳng của Diên Vĩ, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quan sát tỉ mỉ từng biểu cảm nhỏ xíu của cô, cố gắng xác định rốt cuộc cô có bịa chuyện với mình hay không, Cố Cẩn Ngôn thở ra một hơn, ngực phập phồng dữ dội, giọng nói so với lúc nãy còn khàn khàn hơn rất nhiều:
- Con hãy cam đoan với chú một lần nữa, nhìn vào mắt chú, nói với chú rằng, người mang thai không phải là con!
Diên Vĩ ngẩng cao đầu, không chút chột dạ nhìn anh:
- Con thấy chú rất giống mẹ con, con phải nói rất nhiều lần mới chịu tin! Bây giờ con đang nhìn vào mắt chú đây, con nói lại lần nữa, người mang thai thật sự không phải là con!
Diên Vĩ nói xong, liền dơ tay lên, vẻ mặt thành khẩn với anh:
- Nếu như con nói dối thì...
Thì thế nào đây? Hàng lông mày thanh tú cau lại, trong lúc nhất thời gặp chút lúng túng!
- Được, chú tin!
Cố Cẩn Ngôn đưa tay tới, hạ cánh tay nhỏ đang nâng cao của cô xuống, vô thức nắm trong lòng bàn tay mình:
- Vậy con nói cho chú biết vì sao lại muốn hỏi vấn đề này?
Cố Cẩn Ngôn nghĩ, chỉ cần người mang thai không phải là cô bé, những người khác anh đều không quan tâm.
Nỗi lòng lo lắng này của anh, cũng đã biến mất
- Là một bạn học của con.
Diên Vĩ nói một cách chi tiết với anh:
- Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn, chuyện kia... cậu ấy mang thai đứa con của Hoắc Thận.
Hai hàng lông mày của Cố Cẩn Ngôn nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn Diên Vĩ đã sắc bén thêm mấy phần:
- Chú đã bảo tên nhóc kia không phải là người đáng tin cậy rồi! Từ nay về sau, con cách xa hắn cho chú!!
Diên Vĩ cảm thấy, Cố Cẩn Ngôn đã xem Hoắc Thận như một loại thuốc độc rồi. Nhưng Diên Vĩ lại cảm thấy Hoắc Thận thực sự cũng không đến nỗi kinh khủng như vậy, chỉ cần mình không sống phóng đãng như y là được mà? Y ngoại trừ phong lưu, thì vẫn là người rất nghĩa khí, sẽ không vô duyên vô cớ làm khiến cho con gái nhà người ta mang thai đứa con của hắn.
Đương nhiên, những lời này, Diên Vĩ của chỉ dám nói thầm trong lòng, cũng không dám nói ra.
Cố Cẩn Ngôn vừa giận vừa nói:
Mấy đứa các con, mới bao nhiêu tuổi chứ! Bạn con chắc cũng vừa mới qua 18 tuổi! ... Cô ấy lớn hơn con một chút. Diên Vĩ nhỏ giọng:
- Hiện tại cậu ấy không định sẽ giữ lại đứa con này, lại rất sợ phẫu thuật, con nghĩ chú có quan hệ xã hội tốt, có thể sẽ giúp cậu ấy tìm được một bác sĩ tin đáng tin cậy.
Cố Cẩn Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày:
- Đuôi Nhỏ, chuyện của ngày hôm nay, con nhớ rõ cho chú! Sau này trong tình huống con phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình, đối với bất cứ người đàn ông nào cũng phải giữ khoảng cách thích hợp!! Nếu không, đến lúc đó người chịu thiệt thòi vẫn là phụ nữ các con thôi! Con xem bạn con đấy, không chỉ lo lắng sợ hãi, mà đến cả thể xác lẫn tinh thần đều suy sụp! Thế là xong, con lại nhìn tên gây ra họa xem! Hắn ta chỉ cần vứt ít tiền là coi như xong việc sao? Kết quả là, hắn không lỗ bất cứ cái gì, còn chơi được một trận ra trò! Con rõ chưa?
Diên Vĩ nửa tỉnh nửa mê gật đầu một cái, hỏi ngược lại anh:
Cố Cẩn Ngôn, vậy còn chú? Chú sẽ để cho người phụ nữ cuả mình chịu đau khổ như vậy sao? Sẽ không! Cố Cẩn Ngôn đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Đối với câu trả lời của anh Diên Vĩ rất hài lòng, người đàn ông khác tốt hay xấu cô cũng không xen vào, cô chỉ quan tâm tới anh thôi.
Vậy chú có thể giúp được bạn con không? Đương nhiên không thành vấn đề. Vân Thải! Cố Cẩn Ngôn hô một tiếng gọi trợ lí bên ngoài.
Vân Thải nghe vậy, vội gõ cửa đi vào:
Thưa sếp! Giúp tôi liên hệ một chút với Bác sĩ Lâm khoa phụ sản đi! Cố Cẩn Ngôn căn dặn.
- ...Khoa phụ sản?
Vân Thải giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, ánh mắt quét xuống dưới phần bụng bằng phẳng của Diên Vĩ, kinh ngạc nhìn Cố Cẩn Ngôn và Diên Vĩ, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của hai người.
Cố Cẩn Ngôn chỉ cần liếc mắt cũng thấy được suy nghĩ của Vân Thải, mặt anh nghiêm lại:
Thu lại những suy nghĩ dơ bẩn trong đầu cô ngay cho tôi! Người mang thai không phải là con bé, đứa con cũng không có quan hệ gì với tôi! Cô cứ giúp tôi hẹn cô ấy là được rồi! ... Vâng! Thế này còn tạm được!
Vân Thải toát một trận mồ hôi lạnh vì sếp tổng của cô, cô còn thực sự tưởng rằng anh ấy cùng với cháu gái mình..., dù sao ngày mà cô cháu gái kia mất tích, nhìn thấy sự khẩn trương kia của anh khó tránh khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều.