Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 403: Chương 403




Vân Thải sau khi nghe chỉ thị của sếp liền đi ra ngoài, Cố Cẩn Ngôn nói với Diên Vĩ:

- Con yên tâm đi, bác sĩ Lâm là bác sĩ phụ sản nổi tiếng nhất của thành phố C, bạn con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau khi Cố Cẩn Ngôn nói ra lời này lại cảm giác không đúng, liền nghiêm mặt lại, khuôn mặt nghiêm khắc dạy dỗ Diên Vĩ:

Đây cũng không phải chuyện nhỏ! Con đừng có nghĩ đến chuyện tùy tiện trải nghiệm, nếu không lần sau người nằm trên bàn phẫu thuật sẽ là chính con! Con biết rồi, con biết rồi! Diên Vĩ không kiên nhẫn lấy tay bịt chặt hai tai:

Chú Cẩn Ngôn, chú còn tiếp tục cằn nhằn, lỗ tai con cũng muốn mọc kén rồi! Chú mau đi ăn cơm con mang đến đi! nếu không sẽ nguội hết đó. Ừm. Lúc này Cố Cẩn Ngôn mới thôi cằn nhằn cô, ngồi xuống phòng hội nghị nhỏ trong phòng làm việc.

Diên Vĩ ân cần thay anh mở hộp giữ nhiệt, vừa bày từng món ra bàn, đưa đũa cho Cố Cẩn Ngôn:

Cơm tối nay, làm rất ngon đó! Phải không? Ngửi thấy mùi thơm, Cố Cẩn Ngôn thực sự cảm thấy đói, lại nhìn sang bên cạnh thấy bộ dạng thèm ăn của Diên Vĩ, anh thấy có chút buồn cười, liền gắp món súp lơ cô thích nhất cho cô:

- Há miệng.

Diên Vĩ nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn mở chiếc miệng nhỏ xinh, ăn miếng súp lơ mà Cố Cẩn Ngôn gắp cho cô.

Thật là ngon!!

- Quả nhiên là con mèo tham ăn.

Cố Cẩn Ngôn trêu ghẹo cô, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Thật thơm! Hương vị cũng thật ngon! Cố Cẩn Ngôn cảm thấy tài nghệ nấu ăn cuả chị Lý càng ngày càng tiến bộ!

- Chú Lý vẫn đang ở dưới tầng đợi con hả? Tí nữa chú ăn xong, chú sẽ bảo chú Lý đưa con về trước, ở đây chú còn bận công việc, trong chốc lát có thể chưa về ngay được.

Cố Cẩn Ngôn hỏi Diên Vĩ

Diên Vĩ lắc đầu nói:

Con bảo chú Lý về trước rồi. Vậy chú bảo Vân Thải đưa con về! Không cần dâu! Con cũng không vội về nhà, con muốn ở lại với chú Diên Vĩ vẫn không muốn rời đi.

Không được! Chú bây giờ vẫn chưa biết phải bận đến mấy giờ mới xong, ngày mai con còn phải đi học! Sáng mai con không có tiết, có thể dậy muộn một chút. Vậy cũng không được! Thức đêm không tốt cho sức khỏe. Diên Vĩ bĩu môi, có chút không vui:

- Chú không có nhà, một mình con không ngủ được, chú có phải đang trách con sẽ làm phiền chú không? Vậy con hứa với chú, con chắc chắn sẽ không quấy rầy chú, được chưa?

Cố Cẩn Ngôn có chút bất đắc dĩ:

Ý chú không phải sợ con quấy rầy chú! Chỉ là tí nữa chú còn phải họp, lo rằng con ngồi cạnh sẽ thấy nhàm chán, còn không bằng để con về nhà nghỉ ngơi. Con không thấy nhàm chán! Diên Vĩ lắc lắc cái đầu nhỏ:

Lúc chú họp con sẽ nghịch điện thoại, sẽ không quấy rầy chú! Được! Cố Cẩn ngôn cuối cùng cũng đáp ứng

- Vậy con ở lại tăng ca cùng chú đi! Dù sao, một mình cũng cảm thấy buồn chán.

Lúc Cố Cẩn Ngôn nói câu này, khuôn mặt bất giác như có thêm nét cười dịu dàng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình:

Tí nữa ngồi họp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chú, không được rời khỏi tầm mắt của chú, cũng không cho phép làm ồn! Được! Diên Vĩ vui vẻ gật đầu, khuỷu tay chống trên mặt bàn, cười cười nói với Cố Cẩn Ngôn:

- Con hứa sẽ ngồi ngoan ngoãn cạnh chú, không chạy lung tung! Còn nữa, con sẽ không làm ồn!

Nhìn nét mặt tươi cười của cô, Cố Cẩn Ngôn không kìm được mà cong khóe môi lên, lại gắp một miếng súp lơ đưa tới bên miệng cô, Diên Vĩ ngoan ngoãn há miệng, cả hai người đều không kiêng kị việc dùng chung một đũa.

Trong phòng làm việc, dường như có hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí, khiến mỗi góc trong phòng đều tràn đầy hương vị thanh mát ngọt ngào, không khí vô cùng thư Thải.

Sau khi Cố Cẩn Ngôn ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút sau đó tiếp tục cuộc họp với nhà sản xuất.

Diên Vĩ bị anh sắp xếp ngồi bên cạnh, cô quả nhiên rất ngoan, không quấy không ồn, cuối cái đầu nhỏ nghiêm túc nghịch điện thoại, nhưng thỉnh thoảng sẽ ngửng đầu ngắm nhìn vẻ đĩnh đạc, chuyên tâm vào công việc của Cố Cẩn Ngôn.

Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói, mỗi câu chữ của anh hoặc đơn giản chỉ là hành động nhỏ gõ tay xuống mặt bàn, trong mắt Diên Vĩ dường như cũng đều phát ra một loại mị lực mê hồn, khiến cho cô mấy lần thất thần.

Một tiếng sau, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc.

Tất cả mọi người đều vô cùng mệt:

- Cuối cùng cũng xong rồi...

Mà Diên Vĩ ngồi cạnh Cố Cẩn Ngôn cũng không chịu nổi, đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Bây giờ đã hơn mười hai giờ, cô thật sự buồn ngủ rồi.

Cố Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn Diên Vĩ dựa vào vai mình ngủ say sưa, dứt khoát vươn tay qua, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mình, cho cô chỗ dựa thoải mái nhất, để cho tựa vào lòng mình ngủ, cánh tay dài đỡ lưng cô, tránh cho cô cựa quậy mà ngã xuống.

- BOSS! Tình cảm chú cháu hai người thật tốt!

Nhà sản xuất vẫn chưa bước ra khỏi cửa, nhìn thấy một màn tình cảm này, không kìm được mà trêu chọc:

- Nếu mà không biết, tôi còn tưởng hai người là một cặp tình nhân đấy! Nhưng mà không thể không nói, nhìn qua thì thật sự hai người rất xứng đôi đấy!

Gương mặt tuấn tú của Cố Cẩn Ngôn trầm xuống;

- Đừng nói linh tinh! Tôi thậm chí còn có thể làm ba của con nhóc này rồi!

Nhà sản xuất cười cười:

Chỉ là đùa thôi, không phải thật! Tôi đi đây, ngày mai gặp. Ngủ ngon Tất cả mọi người, lần lượt nối đuôi nhau ra ngoài, nhất thời, cả căn phòng phút chốc chỉ còn lại mỗi hai người.

Cố Cẩn Ngôn cúi đầu, nhìn Diên Vĩ đang ngủ say trong lòng mình, nhớ lại lời của nhà sản xuất lúc nãy, đôi mắt thâm sâu không khỏi trầm xuống mấy phần, yết hầu gợi cảm chuyển động một chút, anh ép chính mình chuyển tầm mắt đi, nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt lại không kìm được mà rơi trên gò má ửng hồng của cô.

khuôn mặt cô vẫn đầy ắp vẻ ngây thơ, da trắng hơn tuyết, mịn màng như da em bé, lông mi như hàng liễu rủ bóng xuống khuôn mặt, càng tôn lên ngũ quan xinh xắn của cô. Cố Cẩn Ngôn có một loại ảo giác, dường như người mình đang ôm trong lồng ngực là một cô búp bê xinh xắn không hề có khuyết điểm.

Đôi mắt sắc bén của anh, càng ngày càng thêm sâu, màu mắt càng thêm nồng đậm giống như bị nhuộm mực.

Cố Cẩn Ngôn cẩn thận cởi áo vét trên người ra, cố gắng không làm động tới cô, sau đó đem áo vét nhẹ nhàng đắp lên thân hình mềm mại của cô, tránh để cô bị nhiễm lạnh.

Trong phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió chuyển động, và tiếng hô hấp đều đặn của Diên Vĩ trong lòng.

Trong không khí dường như tràn ngập mùi vị thiếu nữ thanh khiết của cô, từng chút từng chút thấm sâu vào cõi lòng anh, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim anh.

Cố Cẩn Ngôn không khỏi nhớ lại lời cuả nhà sản xuất lúc nãy.

Tình nhân? Anh và cô nhóc này?

Làm sao có thể chứ?! Rõ ràng biết là không thể, vậy vì sao khi nghe những gì người khác hình dung về mối quan hệ của hai người, trong thâm tâm vẫn có chút không kìm nén nổi mà rung động? Thậm chí còn có vài phần mong đợi.

Lúc này, Diên Vĩ trong lòng anh bỗng nhiên cựa quậy, Cố Cẩn Ngôn nhìn cô chầm chậm mở đôi mắt xinh đẹp, lơ mơ nhìn anh, lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra cả phòng làm việc chỉ còn lại hai người mới hỏi anh:

Tan họp rồi ạ? Ừm. Cố Cẩn Ngôn gật đầu, nhìn chiếc đồng hồ thạch anh treo trên tường, nói với Diên Vĩ:

Sắp một giờ rồi. Muộn vậy rồi ư? Diên Vĩ từ trong lòng anh đứng dậy.

- Chúng ta về nhà thôi.

Cố Cẩn Ngôn giơ tay ra giúp cô chỉnh lại mái tóc dài:

Lúc nãy đáng ra nên kiên quyết để Vân Thải đưa con về. Con không mệt. Diên Vĩ nói, cố ý sốc lại tinh thần:

- Ngược lại là chú đó, bận rộn đến tận giờ này, chắc mệt lắm rồi hả? Có cần con giúp chú xoa bóp không? Con học của mẹ, tay nghề không tồi đâu!

Diên Vĩ nói xong, đứng dậy, định đi qua xoa bóp cho Cố Cẩn Ngôn nhưng bị Cố Cẩn Ngôn giơ tay chặn lại:

Đừng nghịch nữa, chúng ta về nhà thôi. Thật sự không cần? Không cần! Yết hầu Cố Cẩn Ngôn chuyển động một chút, kéo lấy đôi tay nhỏ của Diên Vĩ, đứng dậy:

Đi thôi! Vâng! Diên Vĩ bị anh kéo tay lôi ra ngoài, cô bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy:

À đúng rồi, có phải cuối tuần này chú phải quay về thành phố A? Ừ! Mẹ con bảo con cũng về cùng chú. Mẹ gọi điện cho chú hả? Ừ! Cố Cẩn Ngôn đáp lại một tiếng, đồng thời nới lỏng tay của Diên Vĩ.

Diên Vĩ không chú ý, còn cười ha hả như đang rất vui:

Cố Cẩn Ngôn, ngôi nhà ba con mới mua ở trong cùng khu biệt thự với chú, nghe nói còn là hai căn đối diện, chú biết không? Có nghe mẹ con nói qua. Trên mặt Cố Cẩn Ngôn không lộ ra một chút cảm xúc dư thừa, dẫn theo Diên Vĩ bước vào thang máy.

Diên Vĩ ngược lại rất vui vẻ, nghiêng đầu nói với anh:

- Nói như vậy, về sau con tốt nghiệp rồi, chúng ta cũng có thể thường xuyên gặp mặt đúng không?

Lời của Diên Vĩ, khiến Cố Cẩn Ngôn sững sờ, ánh mắt anh nhìn Diên Vĩ thật sâu, đáy lòng còn có chút hoảng hốt.

Sau khi cô tốt nghiệp? Cố Cẩn Ngôn từ trước tới nay chưa tùng nghĩ tới một ngày cô sẽ đi xa như vậy, cô tốt nghiệp là chuyện của ba năm sau, sau khi tốt nghiệp, cô tất nhiên phải quay về thành phố S, lúc đó anh cũng chưa rõ sẽ ở thành phố A hay thành phố C, nhưng anh chắc sẽ không tới thành phố S! Vì vậy, sau khi cô tốt nghiệp, bọn họ một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cũng chỉ có thể gặp mặt vài lần? Nếu như bận rộn, hoặc là không hợp thời gian ngay cả mấy lần gặp mặt sợ rằng cũng không có cơ hội!

Diên Vĩ không hề phát hiện ra sự biến đổi cảm xúc của Cố Cẩn Ngôn, tự mình nói:

- Sao ba mẹ con lại nghĩ tới việc mua nhà cùng một khu với chú nhỉ?

Lẽ nào là đoán được tâm tư của con gái? Nhưng khả năng này chắc chắn là không có đâu.

- Là chú đề nghị.

Cố Cẩn Ngôn trầm giọng nói.

- Hả?

Diên Vĩ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.

- Kì lạ lắm sao?

Cố Cẩn Ngôn trầm tĩnh nói:

Vốn dĩ khu biệt thự của chú là khu biệt thự nhà giàu mới xây dựng của thành phố A, tất cả các cơ sở vật chất đều vô cùng đầy đủ, vị trí địa lí cũng vô cùng tốt, hơn nữa ông nội bà nội của chú cũng lớn tuổi rồi, sống chung một khu hai bên giúp đỡ lân nhau, không tốt sao? Tốt ạ! Diên Vĩ gật đầu liên tục:

- Đương nhiên quá tốt rồi! Con rất thích.

Diên Vĩ đối với chuyện này vô cùng hài lòng.

Cố Cẩn Ngôn hạ mắt nhìn nụ cười thuần khiết của cô, ánh mắt sắc bén càng thêm thâm thúy, đáy mắt xen lẫn nhiều tình cảm phức tạp, lại nhanh chóng bị anh thu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.