- Cẩn Ngôn, con qua đây, giúp má Trương bê tô canh ra nào!
Mẹ Cố gọi Cẩn Ngôn cùng bước vào nhà bếp.
Cố Cẩn Ngôn không hề từ chối, anh biết nhất định là mẹ có chuyện muốn nói với anh.
Mấy việc bưng bê thức ăn này, thường ngày luôn có người giúp việc làm, lần này lại sai anh vào bếp, khỏi nghĩ cũng biết ngay!
Trong bếp, lúc này chỉ có đầu bếp chính là má Trương, mẹ Cố kéo Cố cẩn Ngôn đến gần bà, đưa đĩa thức ăn mới ra lò cho anh, giả vờ vu vơ hỏi:
Con và Tiểu Tô, nghiêm túc hả? Mẹ, không lẽ mẹ cảm thấy con trai mẹ nhìn giống đang đùa giỡn ư? Cố Cẩn Ngôn đón lấy đĩa thức ăn mẹ đưa.
Không phải, ý mẹ là, hôn nhân không phải trò đùa, con và Lâm Chi Chi... Mẹ! Con nghiêm túc đó. Cố Cẩn Ngôn biết mẹ sắp nói gì, anh ta liền cắt ngang lời mẹ Cố.
Mẹ Cố thở dài:
- Nếu con nghiêm túc thật, mẹ sẽ không nói gì. Nhưng, Cái Đuôi Nhỏ hình như không thích cô ta mấy, sao vậy? Hai người họ quan hệ không tốt hả?
Cố Cẩn Ngôn chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
Mẹ Cố không hiểu anh ta lắc đầu là có ý gì, bà chỉ nhíu nhíu mày, chất vấn con trai:
Cẩn Ngôn, có phải con và cô Tiểu Tô này kết hợp lại ăn hiếp Cái Đuôi Nhỏ không hả? Nếu không sao con bé vừa về đến là khóc? Mẹ, con đã là người lớn rồi, mẹ nghĩ con sẽ ăn hiếp một con nha đầu sao? Thì cũng đúng, nhưng mẹ nhìn thế nào vẫn cảm thấy quan hệ của cả ba bọn con có gì đó kỳ lạ ấy! ...... Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi! Cố Cẩn Ngôn nói xong, bê đĩa thức ắn đó đi khỏi nhà bếp.
Mẹ Cố thấy bóng dáng con trai đi ra cửa, khẽ thì thầm một câu:
- Hi vọng mẹ thật sự chỉ là nghĩ quá nhiều thôi!
Cũng đúng! Con trai bà và tiểu nha đầu chênh lệch không chỉ là tuổi tác thôi đâu, còn về vai vế nữa, nên cả hai bọn họ sao có thể chứ? Nhất định là bà tự nghĩ quá nhiều! Vả lại, Cẩn Ngôn trước giờ đối với chuyện tình cảm cũng rất cẩn trọng chín chắn, thì sao có thể làm ra chuyện hoang đường như thế chứ? Nhất định là tự bà suy nghĩ nhiều thôi! Còn nữa, hiện tại bạn gái người ta cũng dẫn đến nhà rồi!
Mẹ Cố cảm thấy bà cứ lo lắng không đâu, cũng không biết sao bản thân bà đột nhiên lại có suy nghĩ to gan như vậy, bà lắc lắc đầu, điều này không thể để cho Mộ Sở và Tư Trầm biết được, nếu để vợ chồng họ biết bà có suy nghĩ như thế, chắc chắn trong lòng sẽ buồn lắm đây!
Mẹ Cố theo sau Cố Cẩn Ngôn ngồi vào chỗ, bà nhìn Tô Giải Ngữ ngồi đối diện, cười nói:
- Tiểu Tô, con và Cẩn Ngôn nhà bác nếu xác định quan hệ rồi, con xem khi nào có thời gian, chúng ta sắp xếp hai bên gia đình gặp mặt, hoặc giả hai bác có thể đi một chuyến đến C thị nhà con, đích thân đến nhà thăm ba mẹ con nhé!
Diên Vĩ nghe thế, tay đang khuấy canh ngân nhĩ hạt sen bỗng dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn, vô tình rơi trên khuôn mặt nhỏ của Diên Vĩ, nhíu nhíu mày, nhìn về phía mẹ:
Mẹ, mẹ như vậy có phải gấp gáp quá không? Sao gấp chứ? Tiểu Tô vừa nãy cũng đã nói hai con làm việc cùng nhau mấy năm rồi, ít ta thì hai bên cũng đã hiểu nhau đến mức độ nào đó rồi! Tô Giải Ngữ rất vui, liền chen vào nói:
Đúng đó! Bác gái, bọn con cũng quen nhau được vài năm rồi, nếu như hai bác không chê thì sau khi về nhà, con sẽ hẹn thời gian với ba mẹ, bác thấy vậy được không ạ? Được, đương nhiên là được! Mẹ Cố gật đầu lia lịa, ánh mắt lại có ý vô ý nhìn về phía Diên Vĩ.
Diên Vĩ mãi cắm đầu húp chén canh ngân nhĩ hạt sen, tóc mái dài rủ xuống, vừa hay che kín mít khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cô, vì thế không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô lúc này, nên không ai biết giây phút này có một giọt nước mắt rơi “ tong ---“ một tiếng, nhẹ nhàng rơi xuống chén canh của Diên Vĩ, sau đó được cô ngẩn đầu uống cạn.
Hồi lâu, nghe Cố Cẩn Ngôn nói:
- Việc hẹn ba mẹ gặp mặt, tạm hoãn lại đã! Sang năm rồi nói!
Tô Giải Ngữ nghe vậy, nụ cười trên mặt nứt nẻ vài phần, nhưng lại nhanh chóng hồi phục tư nhiên, ứng đáp theo:
- Ừm ừm, sang năm mới nói vẫn chưa muộn.
Mộ Sở cũng cười, tiếp lời:
- Dù gì không bao lâu nữa là sang năm mới rồi, cũng không gấp gáp vào thời gian này, chắc là do bác gái chờ không được mà thôi!
Mẹ Cố cười ngượng ngùng:
- Nào nào, không nói chuyện này nữa, chúng ta ăn cơm trước! Chuyện của thanh niên bọn con, bọn con tự quyết định vậy!
Mẹ Cố nói đoạn, liền nhiệt tình gắp thức ăn cho Tô Giải Ngữ:
Tiểu Tô, con lần đầu đến nhà bác, cũng không biết cơm canh nhà bác có hợp khẩu vị của con không, con nếm thử nào! Cám ơn bác gái, bác không cần khách khí ạ, con không kén ăn. Tô Giải Ngữ liền đưa bát đến nhận lấy thức ăn do mẹ Cố gắp cho.
Mẹ Cố gật gật đầu an ủi:
Không kén ăn thì tốt! Sau này chăm đến nhà bác chơi nhé! Dạ vâng! Tô Giải Ngữ cười đồng ý.
- Quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai người xem ra cũng thân thiết quá ha!
Mộ Sở cười trêu ghẹo một câu.
Diên Vĩ im lặng không nói mà lùa cơm trắng vào miệng, đâu cũng không ngẩn lên.
Đột nhiên, một đôi đũa xuất hiện trước mắt cô, còn gắp đầy bông cải, và cả thịt, liền nghe giọng nói trầm của Cố Cẩn Ngôn vang lên trên đỉnh đầu:
- Đừng chỉ biết chăm chăm ăn cơm trắng.
Diên Vĩ ngẩn ngơ một hồi, nhưng nghe giọng anh, Diên Vĩ bất giác thấy sống mũi cay cay, sao dám ngước mắt lên nhìn anh chứ.
Đúng! Cô không có dũng khí chạm vào ánh mắt anh, sợ hãi bản thân nhìn vào đôi mắt sâu của anh cô sẽ không nhịn được mà khóc, không nhịn được rơi nước mắt, vì thế, Diên Vĩ cúi đầu càng thấp hơn nữa, dường như với tốc độ nhanh nhất để lùa hết cơm trong chén cho xong.
..................
Trong đêm, Mộ Sở và chồng Tư Trầm thì thầm trong phòng.
- Chồng ơi, anh có cảm thấy Cái Đuôi Nhỏ lần này về nhà có chút kì lạ không?
Mộ Sở vừa đắp mặt nạ, vừa hỏi Lâu Tư Trầm đang ngồi bên đầu giường xem sách y.
- Kì lạ chỗ nào?
Lâu Tư Trầm ngước mắt nhìn vợ, nhíu nhíu mày, có chút thắc mắc:
Vợ ơi, tại sao mặt nạ của vợ lại là ren vậy? … … Vì loại này nó là vậy mà! Mặc kệ, cái này không quan trọng, cái em cần bàn với anh không phải là mặt nạ của em, là con gái lớn của nhà mình! Mộ Sở gỡ tấm chăn, ngồi xuống bên cạnh Lâu Tư Trầm, cánh tay khoác lên tay anh, ngẩn đầu nói:
Chồng, Cái Đuôi Nhỏ nhà mình không phải là cô bé mít ướt, tính cách nó kiêu ngạo như thế, nhưng anh nhìn con bé hôm nay xem, vừa về đến nhà là sà vào lòng em khóc sướt mướt trước mặt bao nhiêu người, không kì lạ sao? Đúng là có chút kì lạ. Lâu Tư Trầm bỏ quyển sách trên tay xuống:
Em nói có phải con bé gặp chuyễn gì uất ức bên ngoài hay không? Anh còn nhớ lần trước con bé hỏi chúng ta về vấn đề phá sản không? Ý anh là con bé... Lâu Tư Trầm đôi mày chau chặt lại.
- Cái đó thì không!
Mộ Sở lắc đầu:
Nếu con bé có thai thật, em tin Cẩn Ngôn không thể nào giấu chúng ta được, vả lại, con nha đầu này cũng không phải không biết tự yêu thương bản thân, điểm này kì thực em vẫn rất tin con bé, chỉ là, em lo lắng hoàn cảnh học tập xung quanh con bé không tốt, nếu như con bé đi theo đám bạn học rồi hư hỏng, là ba mẹ như chúng ta lại không ở bên cạnh, không cách nào kịp thời chỉ dẫn cho nó, nếu như mắc lỗi gì, em sợ đến lúc đó chúng ta có hối hận cũng không kịp, anh nói đúng không? Em nói thế cũng có đạo lý, Em nghĩ như thế nào? Anh nghe theo em. Lâu Tư Trầm trước giờ luôn tuân theo mệnh lệnh của vợ.
Anh nói... hay là cho Cái Đuôi Nhỏ chuyển trường về lại S thị cho rồi? Vậy con bé có đồng ý không? Ban đầu cũng là em mãnh liệt yêu cầu đưa con bé đến C thị theo học học viện âm nhạc, bây giờ con bé học được một năm rồi, em lại cho chuyển về đây, tính cách con bé anh e rằng sẽ không đồng ý đâu. Sở Sở, Cái Đuôi Nhỏ bây giờ không còn như thời bé nữa, con bé đã sớm có suy nghĩ riêng của mình, không còn nghe theo sự điều phối của em nữa đâu. Đúng đó! Mộ Sở thở dài:
Vậy anh nói phải làm sao đây? Không thôi, anh đi nói chuyện với con bé đi, con bé nghe lời anh nhất đó! Anh không biết đâu, hôm nay lúc nó sà vào lòng em, tim em nó khó chịu cực kỳ, em cảm giác như trái tim cứ nhói lên vậy, đau lắm! Thời khắc đó, em thật sự hối hận, em nghĩ lúc ban đầu em không nên cố chấp đưa con bé đi học, anh nói con gái nhỏ bé vậy đi học gì chứ, để con bé bên cạnh, yêu thương chăm sóc nó là tốt rồi, đúng không? Tại em năm đó đưa ra quyết định bừa cho con bé! Được rồi được rồi! Em cũng đừng tự trách bản thân nữa! Lâu Tư Trầm ôm chặt lấy vai của Mộ Sở, yêu thương hôn lên tóc cô:
Không có người làm ba mẹ nào mà không nghĩ cho con cái cả, vì vậy em cũng đừng tự oán trách bản thân, vả lại, Cái Đuôi Nhỏ nhà mình không phải vẫn ổn đó sao? Người ta bây giờ đã đến thời kỳ thiếu nữ rồi, có những tâm tư đau lòng nhỏ cũng bình thường thôi mà, em đừng nghĩ nhiều quá! Chốc nữa anh đi nói chuyện với con bé, nhắc sơ về việc chuyển trường, nếu con bé đồng ý thì chúng ta cho chuyển về, nếu không đồng ý thì chúng ta cũng không gượng ép, việc này chỉ có thể do con bé tự quyết định, được không? ...... Ừm, được! Mộ Sở gật đầu.
Lâu Tư Trầm vỗ vỗ lên vai Mộ Sở, an ủi cô:
- Em phải tin tưởng con gái của chúng ta, con bé không thể làm bừa đâu.
Cuối cùng, vẫn là Lâu Tư Trầm gõ cửa phòng ngủ của Diên Vĩ.
- Mẹ, là mẹ đúng không? Mời vào!
Diên Vĩ trong phòng ưng một tiếng, Lâu Tư Trầm đẩy cửa bước vào:
Là ba! Ba? Diên Vĩ đang nằm trườn bên cửa sổ thổi gió mát ngắm cảnh đêm, nhìn thấy người đi vào là ba nên có chút bắt ngờ:
Con những tưởng là mẹ cơ đấy! Trời lạnh như vậy còn nẳm bên cửa sổ thôi gió ư? Không sợ cảm lạnh hả? Lâu Tư Trầm tiến về trước, giúp Diên Vĩ đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người ngồi bên cạnh cô:
- Cái Đuôi Nhỏ, có muốn trò chuyện với ba về cuộc sống học đường của con không? Ví dụ như học tap64 của con, người con yêu thích, thậm chí là người bạn đang mang thai của con chẳng hạn...
Diên Vĩ nhếch nhếch mày:
- Học tập thì vẫn vậy, mỗi lần kiểm tra đều đứng nhất khối. Còn về bạn học mang thai thì con đã nhờ Cố Cẩn Ngôn giúp con tìm bác sĩ phụ khoa ưu tú nhất của C thị rồi, có lẽ cuối tuần quay về cô bạn sẽ làm phẫu thuật thôi! Còn về người mà con thích thì...
Diên Vĩ nói đến đây, ánh mắt ủ rũ đi nhiều, đôi mắt long lanh xinh đẹp bất giác phủ đầy một lớp hơi nước, cô lắc lắc đầu, cố gượng cười:
- Kì thực cũng không có gì đáng nói cả, chẳng qua là con đơn phương mà thôi! Con thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích con.