Diên Vĩ nói đến đây, ánh mắt ủ rũ đi nhiều, đôi mắt long lanh xinh đẹp bất giác phủ đầy một lớp hơi nước, cô lắc lắc đầu, cố gượng cười:
- Kì thực cũng không có gì đáng nói cả, chẳng qua là con đơn phương mà thôi! Con thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích con.
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn thật sâu vào con gái của mình, cho đến giây phút này, anh mới thật sự ý thức được rằng, con gái mình lúc này thật thật sự đã lớn rồi!
Trong lòng Lâu Tư Trầm vừa bi vừa hỉ, nhưng lại không nói được là mùi vị gì:
- Tình cảm thời kì niên thiếu sẽ nảy sinh ra hình thức muôn màu muôn vẻ, nhưng không sao, tất cả những thương đau cũng chỉ là tạm thời mà thôi! Ba thì rất hiếu kỳ, người con trai khiến con say mê đó là như thế nào!
Hiển nhiên, Lâu Tư Trầm nghĩ người trong lòng Diên Vĩ là con trai cùng độ tuổi với cô, chỉ nghĩ rằng là bạn học của con bé mà thôi.
Diên Vĩ không có giải thích, đương nhiên cũng sẽ không nói với ba người đàn ông đó là ai, cô sợ cô nói rồi, ngày mai có thể sẽ không bước ra khỏi cánh cửa này được.
- Ba, đột nhiên ba đến tìm con, là muốn làm người truyền lời của mẹ thôi đúng không?
Con biết chuyện gì sao?
- Con không biết.
Diên Vĩ lắc đầu:
Vì, lần nào ba đến gõ cửa nửa đêm, cũng không ngoài do chỉ thị của vợ ba cơ chứ? ...... Cũng đúng!
Nói đi! Con nghe! Kì thực cũng không có gì, là vì mẹ con ấy! Lo lắng cho con, những giọt nước mắt của con rơi trước mặt mẹ con hôm nay, khiến mẹ con không chịu nổi, lo lắng có phải con chịu uất ức gì ở bên ngoài, hoặc giả bị người xấu nào ăn hiếp, cho nên hiện tại cực kỳ hối hận, nghĩ rằng không nên để con một mình đi học ở C thị, bây giờ.... chính là muốn ba đến hỏi con, có suy nghĩ muốn chuyển trường quay về lại bên cạnh ba mẹ không? Lâu Tư Trầm sợ con gái có phản cảm, nên anh nói rất khiệm tốn.
- Mẹ con hi vọng con có thể chuyển trường quay về đây?
Diên Vĩ thật sự thấy bất ngờ.
Lâu Tư Trầm gật đầu:
Đại khái mẹ con nghĩ vậy đấy, nhưng mẹ con cũng vì lo lắng cho con, thật sự sợ con chịu tủi nhục ở bên ngoài, nhất là vào cái hôm con gọi điện hỏi về chuyện sảy thai, mẹ con đêm đó thức trắng cả đêm không ngủ được, lo sợ con ở ngoài bị con trai không nghiêm chỉnh nào đó ăn hiếp. Ba, con thật sự không có thai! Người cần làm phẫu thuật, thật sự không phải con! Không tin, ba bắt mạch cho con đi! Diên Vĩ vừa nói vừa đưa tay đến trước mặt ba.
- Dĩ nhiên là ba tin con.
Lâu Tư Trầm đương nhiên không bắt mạch cho con gái rồi, ngược lại kéo tay con bé, nắm chặt trong lòng bàn tay anh:
Thương cho tình ba mẹ trên đời này, con hiểu không? Dạ hiểu... Diên Vĩ gật gật đầu, trong lòng dâng trào sự cảm động nồng cháy, đột nhiên, đưa tay ra, ôm lấy Lâu Tư Trầm:
- Ba ơi, người đàn ông yêu con nhất trên đời này, quả nhiên vẫn là ba......
Chỉ có ba ruột mới không nỡ để cô đau lòng, mới không nỡ gây tổn thương cho cô!
Nghĩ đến Cố Cẩn Ngôn, sống mũi Diên Vĩ cay cay, cô nói với ba:
Về vần đề chuyển trường mà mẹ đưa ra, kì thực con chưa từng nghĩ đến, nhưng... con quyết định suy nghĩ nghiêm túc về nó. Thật không? Lâu Tư Trầm đối với thái độ của con gái vẫn có chút bàng hoàng, vốn dĩ anh nghĩ con bé sẽ từ chối thẳng thừng, dù gì ở C thị không phải còn có đối tượng yêu thích của con bé hay sao? Xem ra con nha đầu này đã chuẫn bị tâm lý buông tay người ta rồi.
Diên Vĩ gật gật đầu:
- Con sẽ suy nghĩ, dù gì muốn chuyển trường thì cũng phải chờ đến học kỳ sau rồi.
Trong lòng Diên Vĩ bất giác nảy sinh cảm xúc buồn rầu, Cố Cẩn Ngôn và Tô Giải Ngữ đã bắt đầu bàn tính chuyện hôn sự rồi, phải chăng cô thật sự nên buông tay rồi?
Nhưng, bàn tay này, cô buông được sao? Nếu không ép bản thân một cách tàn nhẫn, e rằng cô sẽ không thể buông tay được! Diên Vĩ hiểu quá rõ tính cách cứng đầu này của cô!
- Ừm, không gấp! Phải chăng con nên thương lượng với chú Cố, nghe nghe ý kiến của chú không?
Lâu Tư Trầm nói tiếp.
- Hả?
Diên Vĩ ngẩn người.
- Dù gì con cũng có một nửa là con gái của cậu ta, đột nhiên quay về, cũng phải hỏi xem ý kiến cậu ta thế nào chứ!
Lâu Tư Trầm cảm thấy đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với Cố Cần Ngôn.
- ...... Con không phải là con gái của chú ấy!
Diên Vĩ trước giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ làm con gái của Cố Cẩn Ngôn.
Cái con nha đầu này, từ khi nào mà lại vô lễ như thế hả? Được rồi, ba, con buồn ngủ rồi, ba cũng đi ngủ nhanh đi! Con hứa với ba, những gì ba vừa nói, con sẽ suy nghĩ nghiêm túc mà. Diên Vĩ bắt đầu đuổi khách, từ lúc ba cô nhắc đến Cố Cẩn Ngôn, trong lòng Diên Vĩ liền trở nên hỗn độn vô cùng.
Lâu Tư Trầm đi ra ngoài, Diên Vĩ nằm một mình trên giường, đôi mắt mở to, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà trên đầu.
Chuyển trường? Nghe xem ý kiến của Cố Cẩn Ngôn? Anh ta sẽ có ý kiến sao? Hoặc là, anh ta sẽ mừng khi cô đi!
Nhớ lại những hình ảnh thân mật của anh ta và Tô Giải Ngữ ngày hôm nay, Diên Vĩ cảm thấy trong lòng như có một lỗ hỏng to, không ngừng chảy ra sự chua xót và nhói đau, dường như, ngay cả hít thở cũng đau..
Diên Vĩ đột nhiên cảm thấy lồng ngực ngột ngạt đến mức không thở được, cô đành từ giường bò dậy, tùy ý lấy cái áo khoác trên giá đỡ, đi ra ngoài.
.....................
Diên Vĩ ngồi xuống một mái đình gỗ trong vườn khu biệt thự,
Trên mái đình, dây thừng quấn quanh, những lá cây thưa thớt vẫn còn kiên cường sinh sôi, bất lực đung đưa theo làn gió lạnh trong đêm, nhưng lại cứng đầu không chịu khô héo.
Giống như trái tim cố chấp của Tần Diên Vĩ cô vây.
Biết rõ bản thân đang kiên trì vô ích, càng sớm biết có một ngày trái tim cô cũng sẽ giống như những chiếc lá trên cây này vậy, tùy theo gió đông mà khô héo rụng đi, nhưng cô vẫn không nỡ buông tay.
Tại sao?Vì quá yêu, hay là... chưa đủ đau?
Đôi mắt phủ một lớp hơi nước của Diên Vĩ, không kiềm được nhìn về hướng biệt thự đối diện, đó chính là nơi Cố Cẩn Ngôn sống.
Có anh, có cả Tô Giải Ngữ.
Là bạn gái của anh ấy, nên ở lại nhà anh.
Diên Vĩ ngơ người nhìn, lần đầu tiên cảm thấy, họ cách nhau rất xa rất xa, dường như cách xa tựa một dải ngân hà hàng thế kỷ vậy.
- Reng reng... reng reng...
Dột nhiên, điện thoại trong túi áo Diên Vĩ vang lên bất ngờ.
Diên Vĩ ngẩn người, trong lòng giật thót, trong lòng bất giác nảy lên chút kì vọng nho nhỏ, cô hoảng loạn rút điện thoại từ trong túi áo ra, nhưng, khi thấy trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “ Hoắc Thận”, đôi mắt sáng rực của cô bỗng rũ xuống.
Không phải Cố Cẩn Ngôn gọi đến, mà là, Hoắc Thận!
Trong lòng cô có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng sắp xếp lại tâm trạng, nhận cuộc gọi của Hoắc Thận.
- Quái vật nhỏ, đang làm gì đấy?
Đầu dây bên kia của Hoắc Thận rất ồn, khi y nói chuyện với Diên Vĩ cũng cố gắng nâng cao giọng.
- Tôi về A thị rồi.
Diên Vĩ thành thật trả lới, lại lo lắng y không nghe thấy giọng nói của mình, cũng cố ý nói to vài phần:
Hoặc Thận, bên kia của anh ồn quá! Giờ này rồi còn gọi điện cho tôi chi vậy hả? Em chờ đã, anh đi tìm nơi yên tĩnh hơn, em đừng cúp máy nha! Sau đó, trong điện thoại một thời gian dài cũng không nghe tiếng của Hoắc Thận, chỉ có tiếng cười đùa hỗn độn, và cả tiếng la hét chói tai, còn cả tiếng hát nữa.
Khỏi nghĩ, lúc này chắc chắn y đang chơi bời ở quán bar hoặc KTV nào đó rồi!
- Alo! Quái vật nhỏ, vừa nãy em nói em đang ở đâu? Ồn ào quá, nghe không rõ! Cuối tuần rồi, đừng ru rú ở nhà, mau ra ngoài chơi, cậu đây giới thiệu bạn gái mới cho em làm quen!
Hoặc Thận cuối cùng cũng tìm được chỗ yên tĩnh để nói chuyện, hiển nhiên, câu trả lời vừa nãy của Diên Vĩ, y ta không nghe rõ.
Diên Vĩ có chút cạn lời với y, vậy là, tên này lại thay bạn gái sao? Tốc độ thay đổi này, dường như y muốn thăng thiên luôn vậy!
Tôi đi không được! Bây giờ đang ở A thị! A thị? Em đi đến đó làm gì? Tôi về nhà mà! Diên Vĩ trả lời hiển nhiên.
Nhà em không phải ở S thị sao? Đùa ai hả? Tôi có hai nhà, không được hả? Được, đương nhiên là được! Nhưng A thị cũng không xa, lộ trình mấy tiếng động hồ chạy cao tốc thôi! Đúng không xa, nhưng tôi không cách nào đến cuộc hẹn của cậu lớn đây đâu, tôi cúp máy đây... Diên Vĩ nói đoạn định cúp máy, nhưng được Hoắc Thận gọi níu lại:
Em chờ đã! Xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì? Có xảy ra chuyện gì đâu! Nói đi! Nghe giọng em nói chuyện, có vẻ ủ rũ thế kia. Hoắc Thận cũng hiểu Diên Vĩ lắm, cô vừa mở miệng là nhận ra sự bất thường ở cô rồi:
- Sao vậy? Tâm trạng không vui hả?
Hoặc Thận không hỏi không sao, vừa hỏi, sống mũi Diên Vĩ lại thấy chua xót:
- Cũng không có gì...
Không phải cô không muốn nói.
- Còn nói không có gì, đổi cả giọng luôn kìa!
Hoắc Thận đón lấy gió hàn trong đêm, tựa cạnh cửa ngoài quán bar, nói điện thoại với Diên Vĩ đầu dây bên kia:
Tần Diên Vĩ, em đừng nói với cậuu đây, lại là cái vụ thất tình rách việc đó nha! Đúng! Chính là cái vụ thất tình rách việc đó! Diên Vĩ thừa nhận.
Vốn định dùng âm điệu nhẹ nhàng nói ra chuyện này, nhưng không ngờ lời vừa dứt, giọng nói không thể khống chế mà nghẹn ngào.
Diên Vĩ uất ức chề môi, đá bay chiếc lá khô bên cạnh.
Đầu dây bên kìa, Hoắc Thận im lặng vài giây, kì thực, y tưởng theo như tính cách kiêu ngạo của tiểu nha đầu này, chắc chắn không thể thừa nhận bản thân thất tình được, nhưng nào ngờ, cô ấy nhận rồi.
Hiển nhiên, sự việc so với trí tưởng tượng cùa y, có lẽ càng nghiêm trọng hơn ấy.
Hoắc Thận kéo kéo áo gió trên người, chặn đứng những cơn gió hàn đang thổi qua người y:
Quái vật nhỏ, kì thực anh chỉ vô ý nhắc đến, thật sự không nghĩ sẽ xát muối lên vết thương của em. Anh ta định kết hôn rồi! Lúc Diên Vĩ nói những lời này, trái tim cô như có kim nhọn, đâm vào một cách tàn nhẫn, cô hít thở sâu vài lần, ép nước mắt đang rưng rưng trong khóe mắt vào trong:
- Hôm nay tôi về đây, là đi theo họ về ra mắt người lớn đấy!
Diên Vĩ cảm thấy thật sự quá nực cười!
Hoắc Thận thở dài:
- Quái vật nhỏ, em nói có phải em tự làm khổ bản thân hay không, những chuyện thế này, mắc gì em đi hùa theo họ chi vậy?
Diên Vĩ không kiềm được thút thít:
- Bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không nên theo anh ấy về đây!
Rốt cuộc không kiếm được, khóc thành tiếng:
- Hoắc Thận, bây giờ tôi đặc biệt thấy khó chịu......