Diên Vĩ không kiềm được thút thít:
- Bây giờ tôi hối hận rồi, tôi không nên theo anh ấy về đây!
Rốt cuộc không kiếm được, khóc thành tiếng:
- Hoắc Thận, bây giờ tôi đặc biệt thấy khó chịu......
Diên Vĩ vừa nghĩ đến Cố Cẩn Ngôn không bao lâu sau có thể thật sự cùng Tô Giải Ngữ bước vào lễ đường hôn nhân, cô lại cảm thấy tim cô đau như bị dao cắt, cực kỳ khó chịu, Diên Vĩ vịn chặt vị trí trái tim của cô, thở dốc:
- Trong lòng bức bối đến mức không thể thở được nữa...
Tiếng khóc và tiếng nói chuyện bất lực của Diên Vĩ trong điện thoại, không ngừng cáu xé trái tim của Hoắc Thận, y liếm sơ bờ môi khô rát của y, nhất thời trong biết phải nói lời ngon ngọt gì để an ủi cô.
Hoắc Thận y tuy nhiều phụ nữ, nhưng thực sự không có kinh nghiệm dỗ phụ nữ.
Điểm này, y ta dường như là lính mới không kinh nghiệm.
- Quái vật nhỏ, em đừng khóc......
Diên Vĩ vẫn còn khóc, Hoắc Thận cũng có chút rối bời:
Đừng khóc nữa... Quái vật nhỏ, em khóc như vậy, khóc đến trái tim cậu đây cũng rối bời theo. Bây giờ em đang ở đâu? Diên Vĩ bị câu nói của y làm cho bật cười.
Cái gì mà cô khóc đến trái tim của y rối bời chứ?
Diên Vĩ lau nước mắt, nói với giọng nghẹn ngào:
Vừa nãy không phải nói với anh rồi sao? Tôi ở A thị! Không phải, anh muốn hỏi em, nhà em ở khu nào của A thị? Anh muốn làm gì? Không gì, chỉ quan tâm chút thôi! Được rồi, em đừng khóc nữa. Hoắc Thận dường như lại đi vào trong quán bar, tiếng vọng ra từ trong điện thoại lại trở nên ồn ào hỗn loạn.
Y ở đầu dây bên kia nói chuyện, nhưng dường như không phải đang nói với cô, giống như đang dặn dò đám bạn bè trong quán bar của y cái gì đó, đại loại như cần về sớm, dù gì Diên Vĩ cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe ra một vài câu thôi.
- Hoắc Thận, tôi không sao, anh có việc gấp thì cứ xử lý đi!
Diên Vĩ không muốn làm phiền lúc y chơi bời, nói to một câu trong điện thoại, xác nhận y nghe thấy rồi, liền tự ý cúp máy.
Hoắc Thận cũng không có gọi lại cho cô.
Sau khi nói điện thoại với Hoắc Thận xong, tâm trạng Diên Vĩ dường như có đỡ hơn, cô đứng dậy, chuẩn bị đi vào nhà, nhưng không ngờ, vừa ngước mắt, bất ngờ, thấy bóng dáng ai đó đang rãi bước tiến về phía cô, Cố Cẩn Ngôn?
Bóng dáng cao to khỏe mạnh, tới khi đứng trước mặt Diên Vĩ, cô mới bất giác định thần lại.
Diên Vĩ ngẩn đầu nhìn anh.
Trong bóng đêm, khuôn mặt khôi ngô không tì vết của anh càng thêm vẻ thần bí khiến người khác khó đoán được, đôi mắt sâu thẳm đen tuyền còn điểm thêm ánh sáng nhàn nhạt, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ đầy vệt nước mặt của Diên Vĩ, đôi mắt sâu càng thâm đen hơn.
Chạm vào ánh nhìn săm soi của anh, khóe mắt Diên Vĩ không tự chủ lại đỏ hoe lên, nhưng vừa hay, cô không để bản thân khóc nữa.
Chỉ là, đối diện anh, nhất thời không biết mở lời nói gì, giả vờ phóng khoáng chúc phúc cho anh ư? Hay là nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng cô?
Diên Vĩ cúi đầu, quay mặt đi:
- Tôi không chúc phúc cho hai người đâu!
Rốt cuộc, cô vẫn nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Thích là thích, không thích là không thích! Tần Diên Vĩ cô chính là tính cách như vậy đấy! Bắt cô nhìn trưng trưng người đàn ông cô ái mộ bao nhiêu nay nay, đi kết hôn với người phụ nữ khác, tha lỗi cho cô, cô không cách nào nói ra bất kỳ câu nói chúc phúc nào cả.
Kì thực, nhiều lúc Diên Vĩ cũng nghĩ, rốt cuộc cô bắt đầu thích Cố Cẩn Ngôn từ lúc nào chứ? Từ sau lúc cô chuyển trường đến C thị sao? Nhưng nếu chỉ từ lúc đó, vậy tại sao ban đầu nghe thấy mẹ nói anh ta đi C thị, cô cũng cấp mông cấp đuôi chạy theo đến đó cơ chứ?
Cố Cẩn Ngôn nhíu nhẹ mày, định thần nhìn cô, đôi mắt sâu đen thẳm, không thấy bất kỳ cảm xúc gì cả, nhưng đột ngột, giơ tay, đỡ lấy khuôn mặt nhỏ đang quay đi của cô, giúp cô lau những vệt nước mắt trên gò má.
Diên Vĩ giật bắn mình, muốn né tránh, nhưng đối diện với sự ấm áp từ bàn tay anh ấy, Diên Vĩ lần nữa đầu hàng.
Nước mắt, đột nhiên lại giống như mưa vậy, ào ào rơi xuống, chỉ phút chốc thôi, đã làm ướt lòng bàn tay của Cố Cẩn Ngôn.
Nước mắt, càng lau càng nhiều...
Cố Cẩn Ngôn đành chịu, trầm giọng thở dài, sau đó ngưng động tác tay.
Anh không nói gì, chỉ có đôi mắt đen thẳm, nhìn cô chằm chằm, nhìn mãi nhìn mãi, khiến Diên Vĩ có ảo giác, dường như bản thân sắp bị đôi mắt sâu thẳm tựa như hố đen của anh ta hút vào vậy.
Bị anh ấy nhìn vậy, trái tim càng “ thình thịch thình thịch -- ” dập loạn xạ, Diên Vĩ có chút bối rối.
- Mẹ con... muốn con chuyển trường về S thị.
Sau cùng, vẫn là Diên Vĩ mở lời trước.
Cố Cẩn Ngôn nghe xong ngớ người, đôi mắt sâu đen nháy nháy, màu mắt càng sẫm màu hơn:
- Con nghĩ như thế nào?
Anh hỏi cô.
Lại thành công ném vần đề về phía cô!
Cô nghĩ sao? Cô có thể nghĩ sao? Diên Vĩ không biết trả lời thế nào.
Cô cúi đầu, không trả lời.
Nước mắt không ngừng đánh võng trong mắt cô, đột nhiên, gò má được bàn tay to của Cố Cẩn Ngôn đỡ lên:
- Nói với chú, bản thân con nghĩ như thế nào?
Giọng nói của Cố Cẩn Ngôn dường như khàn đi đôi chút, đôi mắt nhìn Diên Vĩ cũng sẫm màu hơn, lời nói còn có chút gấp gáp, chỉ là anh ta không tự nhận ra mà thôi!
Diên Vĩ đỏ hoe đôi mắt nhìn anh, hồi lâu, không trả lời mà hỏi ngược lại anh rằng:
- Vậy còn chú? Chú nghĩ sao? Lại hị vọng con sẽ làm như nào?
Diên Vĩ cảm thấy, bản thân nghĩ sao, làm gì kì thực cũng đều do anh ta quyết định!
Trước giờ cô luôn nghe lời anh ta nhất!
Cố Cẩn Ngôn trấm trầm đôi mắt, đứng thẳng lưng, rút lại bàn tay to đỡ lấy gò má Diên Vĩ về, bỏ tay vào túi quần, hồi lâu, bờ môi mỏng khẽ mở, trầm giọng nói:
- Chú tôn trọng suy nghĩ của con.
Diên Vĩ chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, dường như nơi đó bị cây búa nặng đấm thật mạnh vào vậy, cô kiêu ngạo ngẩn cao đầu, cười nhạt với anh:
- Nếu con chuyển về S thị thì sao hả?
Cố Cẩn Ngôn chỉ nhìn đôi mắt rưng rưng nước mắt của cô, không nói gì.
Cô không biết, bộ dạng vừa khóc vừa cười này, nhìn đáng thương thế nào đâu!
- Vậy thì chuyển về S thị vậy!
Kì thực, có một giây phút, Cố Cẩn Ngôn mém chút, buộc miệng nói ra những lời níu kéo cô rồi.
Lời ra đến cổ họng, cuối cùng, lí trí vẫn nắm phần thắng.
Có lẽ, đây mới là con đường chính xác của cả hai.
Những thứ mất kiểm soát và vượt rào không nên tồn tại ấy, cũng phải giết chết từ trong trứng nước thôi! Bây giờ, kết thúc với sự ra đi của cô, tự tại là tốt nhất!
- Dạ...
Diên Vĩ gật gật đầu, nước mắt rốt cuộc vẫn không nghe lời mà rơi xuống từ khóe mắt:
- Vậy con về S thị, cũng tốt, từ đây về sau không cần phải làm phiền chú nữa, Cố thúc thúc!
Câu nói cuối cùng “Cố thúc thúc”, Diên Vĩ cố ý rằn giọng hơn.
Có lẽ thật sự, ngay từ đầu, cô đã đi sai đường...
Lẽ ra cô không nên đến C thị! Lẽ ra cô không nên có bất kỳ vọng tưởng nào đối với người đàn ông đang đứng trước mặt đây!
Đôi mắt sâu của Cố Cẩn Ngôn, nhìn cô chằm chằm từ trên xuống, cuống họng gợi cảm nuốt xuống khó khăn, anh trầm giọng nói với cô:
Con gọi chú một tiếng thúc thúc, chú mãi mãi là thúc thúc của con! Nếu cả hai chúng ta có mối quan hệ nào khác, chắc chắn là sai lệch, không nên tồn tại... Chú không có tư cách hạ thấp của tôi – Diên Vĩ khóc hét lên một câu, lau nước mắt, chạy sộc về nhà mình!
Cố Cẩn Ngôn nhín dáng lưng rời khỏi của cô, đôi mắt sâu đen tăng thêm vài phần buồn rầu và ảm đạm.
Tình yêu? Hai chữ này, với anh, tựa trái cấm.
Biết rõ có độc, nhưng vẫn không kiềm được nếm thử, muốn được tận hưởng...
Tần Diên Vĩ, anh phải làm sao với cô đây?
..................
Đêm khuya, tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ, gió hàn vi vu, lạnh đến thấu xương.
Diên Vĩ vùi đầu trong chăn mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, nhưng đột nhiên bị tiếng điện thoại reo trên đầu giường đánh thức.
Đêm hôm khuya khoắt thế, ai còn gọi điện thoại chứ?
Lần đầu, Diên Vĩ không nghe.
Không vui trở mình, tiếp tục ngủ.
Lần hai, lại reo nữa.
Diên Vĩ chau mày không vui, lúc này mới lười lười đưa tay từ trong chăn ra, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, hí hí mắt nhìn lên màn hình, không ngờ lại là Hoắc Thận!
Cái tên này!!
Diên Vĩ nhìn thời gian, cũng đã sắp ba giờ sáng rồi!! Chắc chắn là y chơi đến giờ này mới chịu về.
Diên Vĩ thật sự không muốn nghe điện thoại làm phiền đêm khuya này của y, lại lo lắng y ta sẽ gọi liên tục không ngừng, vì thế, cô chỉ còn cách nhấn nút nghe, chưa chờ Hoắc Thận đầu dây bên kia lên tiếng, Diên Vĩ đã cằn nhằn trước:
Đại thiếu gia, anh muốn gì hả? Anh cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, bây giờ đã ba giờ sáng rồi đó, anh không ngủ, tôi vẫn cần ngủ đấy! Anh cố tình phá tôi đúng không? Quái vật nhỏ, nhà em ở đâu? Hoắc Thận hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Cái gì?
Lúc này cơn buồn ngủ của Diên Vĩ đã giảm đi không ít, cô nhếch nhếch chân mày:
- Đêm hôm khuya khoắt thế này, anh gọi điện cho tôi, chỉ để hỏi vấn đề này ư? Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, nhà tôi ở A thị!! Anh hỏi cái này làm gì hả? Không lẽ anh muốn đến đây tìm tôi đi chơi sao?
Những lời sau cùng, Diên Vĩ chỉ nói bừa thôi.
- Vị trí nhà em ở đâu, cụ thể chút! Khu nào, đường gì...... thôi bỏ đi! Em trực tiếp gửi vị trí của em qua wechat cho tôi đi!
Diên Vĩ vừa nghe thế, đột nhiên buồn ngủ bay mất, cô ngồi bật dậy trên giường:
- Anh đang ở đâu hả? Muốn địa chỉ cụ thể nhà tôi làm gì?
Cái tên này, không lẽ đến tìm cô thật sao? Nhưng sao có thể chứ? Y ta đâu có điên! Không lẽ Hoắc Thận y thật sự rãnh rỗi sinh nông nổi hả? Còn nữa, vài tiếng trước người ta còn đang bận cua gái ở C thị mà! Vả lại bây giờ đã đêm khuya thế này.
- Anh đến A thị rồi, vừa rời đường cao tốc.
Một câu nói của Hoắc Thận, đã trả lời toàn bộ sự suy đoán của Diên Vĩ.
- Cái gì?
Cái tên này, quả nhiên là điên rồi!
Hoắc Thận, anh không phải đang đùa với tôi chứ? Quái vật nhỏ, chúng ta nói chủ đề chính được không? Em đưa địa chỉ nhà em cho tôi trước, chờ cậu đây tìm được em rồi nói tiếp được không? Giọng nói Hoắc Thận dường như có vài phần mệt mỏi.
Cũng đúng, đêm hôm khuya khoắt lái vài tiếng đồng hồ xe, không mệt sao được?
Diên Vĩ vừa nghe lời này, không dám chậm trễ nữa:
- Được, tôi gửi wechat cho anh liền!