Môi lưỡi cô non mịn như nhung, vừa ngậm vào mà như đã muốn tan chảy ra, khiến Cố Cẩn Ngôn lại càng muốn nhiều hơn.
Đối mặt với nụ hôn sâu và thân thể mềm mại quyến rũ kia thì tất cả lý trí của Cố Cẩn Ngôn như đã tan vỡ hết, cánh tay ôm eo cô càng siết chặt, nụ hôn dành cho cô cũng mạnh mẽ hơn.
Tần Diên Vĩ có cảm giác mình như bị siết nhập cơ thể anh rồi vậy.
Hơi thở của Cố Cẩn Ngôn nặng nề hơn, ngực kịch liệt lên xuống, mồ hôi đã tuôn ướt đẫm, đôi mắt cũng ngày một tối đen lại.
Cả hai đã chảy đầy mồ hôi nóng bỏng.
Hơi thở vừa hỗn loạn vừa dồn dập, chặt chẽ đan cài vào nhau, che mờ đầu óc.
Đầu lưỡi nóng ẩm của Cố Cẩn Ngôn làm loạn trong miệng Tần Diên Vĩ, điên cuồng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô, muốn hút lấy thứ mùi thơm ngọt khó cưỡng trong miệng cô mới thỏa.
Bàn tay to lớn vuốt dọc eo cô lên trên, cuối cùng đè lại gáy cô, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Môi Tần Diên Vĩ đã bị anh hôn đến mức sưng đỏ, thế nhưng anh vẫn không muốn buông cô ra.
Tần Diên Vĩ đã mười tám tuổi! Dù chưa có cảm giác của phụ nữ trưởng thành nhưng cũng không phải là đứa trẻ ngây ngô trước đây nữa, phụ nữ trưởng thành có thứ gì thì cô cũng đã có đủ rồi!
Từ lâu cô đã không còn là trẻ con vô tri!
Mà lúc này không biết vì sao Cố Cẩn Ngôn lại đột nhiên nghĩ tới Hoắc Thận, nghĩ tới chuyện sau này có lẽ sẽ có những người đàn ông khác được nhấm nháp hương vị tuyệt diệu của cô, dục vọng chiếm hữu mà sự đố kỵ trong lòng anh như bùng lên, thậm chí anh còn muốn...
Chỉ hận không thể chiếm lấy tất cả những gì tốt đẹp nhất của cô cho riêng mình!
Anh muốn giữ lấy cô, không cho ai xâm phạm, không cho ai chạm vào, càng không cho ai được thưởng thức hương vị ngọt ngào này!
Chỉ trừ mình anh!
Đôi mắt anh vằn đỏ lên, bàn tay xoa nắn phần mông cong nẩy của cô, ép cô sát vào bụng dưới của mình...
Ngón tay nóng cháy siết lấy cằm cô, khàn giọng hỏi:
- Đã từng làm thế này với Hoắc Thận chưa?
Giọng anh như vọng ra từ nơi xa xôi, mỗi một âm tiết đều quyến rũ đến mức cô say mê không thể kìm chế nổi.
- ...Đương nhiên là không rồi! Ưm a a a ——
Cô vừa nói xong thì đôi môi anh đào loại bị anh ngậm lấy.
Tiếng anh vang lên bên tai:
- Tôi không cho phép!
Trong lòng đã sớm nở đầy hoa.
Anh không cho ư? Như vậy thì còn gì tốt hơn nữa chứ?!
Cô gần như bị anh hôn tới ngạt thở, mà thân dưới thì lại như bị lửa thiêu cháy, cô không rõ cảm giác này là gì, nhưng cô hiểu phần dưới của mình càng lúc càng trống rỗng...
Cô nghĩ muốn...
Muốn người đàn ông này mạnh mẽ chiếm đoạt mình!
Tần Diên Vĩ chưa từng xem qua cảnh này ở đâu khác, cũng không hề có kinh nghiệm gì hết nhưng cảm giác này như sinh sôi ngay dưới đáy lòng, rồi đâm chồi nảy lộc. Chỉ là rất... muốn anh!
Cô xấu hổ cùng cực, có cảm giác mình thật xấu xa, trước giờ cô chưa từng có suy nghĩ xa xôi tới thế, trong đầu cô thì chỉ có người hư hỏng mới muốn điều đó...
Giống như Hoắc Thận và Lý Mạn Giai lúc trước! Cô thậm chí còn cam đoan với cha mẹ sẽ không giống họ, nhưng hôm nay...
Đang mải suy nghĩ thì đầu lưỡi nóng cháy của Cố Cẩn Ngôn đã chạm vào cổ họng cô, rồi thấp dần xuống...
- Á ——
Cô sợ hãi hét lên, cả người run rẩy như sắp ngừng thở tới nơi.
Mắt cô đã mờ hơi nước, bàn tay nhỏ bé căng thẳng níu vai Cố Cẩn Ngôn, móng tay đã bấm sâu vào da thịt anh mà không hề nhận ra, cơ thể quyến rũ căng lên, không hề dám có bất cứ cử động nào. Chỉ có mồ hôi không ngừng chảy ra báo hiệu co vẫn đang mê loạn.
Cô run lên trong sợ hãi và căng thẳng.
- Cố... Cố Cẩn Ngôn...
Tần Diên Vĩ vừa sợ nhưng lại vừa mong chờ...
Anh ôm chặt lấy cô, sức trên tay như muốn bẻ đôi cô ra, khiến cô không thể thở nổi.
- Không được nghịch nữa! Tần Diên Vĩ, chú sẽ cho rằng đây là tra tấn đấy!
Cố Cẩn Ngôn siết chặt cằm cô, tức tới mức nghiến răng nghiến lợi mà lại không làm gì được.
Chuyện này thì cô thừa nhận.
Nhưng lúc đang muốn đáp trả thì bất ngờ....
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tần Diên Vĩ và Cố Cẩn Ngôn giật nảy mình, hai người nhìn sau một cái sau đó cô vội vã trượt khỏi người anh, thế nhưng lại bị anh giữ chặt lại.
Hành động của cô khiến cơ thể anh cứng lại, con người co rút, khuôn mặt anh tuấn vì nén xuống dục vọng mà vặn vẹo khó chịu. Anh thở dốc, mồ hôi tuôn ra ướt cả tóc.
“Cốc cốc cốc — ”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, có vẻ còn vội vã hơn vừa nãy.
Cố Cẩn Ngôn cau chặt mày, Tần Diên Vĩ ngồi trên eo anh cũng càng hoảng loạn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vỗ lên ngực anh, muốn thoát ra nhưng mắt anh tối sầm xuống, khàn giọng nhắc cho cô nhớ:
- Từ từ đã! Đừng chạm vào chỗ không nên...
Giọng anh đã khàn đến mức chưa từng thấy.
Nhưng thế nào là không nên chạm vào chỗ không thể? Rõ ràng mới rồi anh vẫn dùng nơi đó để đẩy hông cô mà! Lúc ấy có thấy anh bảo như vậy đâu nào.
Tần Diên Vĩ căng thẳng đến cứng đờ người, luống cuồng bò xuống khỏi người anh, lại nghe thấy người ngoài cửa hô lên:
- Trong phòng có ai không?
Là giọng của một cô gái, cô ta gõ cửa thêm mấy lần nữa:
- Tôi là bên quản lý ký túc, đến kiểm tra phòng, làm phiền mở cho cho tôi mau.
Cố Cẩn Ngôn kéo lại áo ngủ cho cô, trên làn da trắng nõn vẫn còn lưu lại dấu hôn của anh, hồng rực lên như thể hận không khiến người khác biết vừa rồi họ kịch liệt đến mức nào.
Tần Diên Vĩ cũng cúi đầu nhìn, đôi má nóng bỏng giờ này đã đỏ đến mức như lửa thiêu, cả người không khác gì qua chảo nhuộm.
- Trong đó có người không thế? Không phải nói hôm nay có người mới đến à? Không ai trả lời thì tôi coi như vắng mặt đấy!
Cô gái bên ngoài hình như đã mất kiên nhẫn rồi.
Cố Cẩn Ngôn khó xử vô cùng, lẽ ra từ đầu anh đã không nên bước qua cánh cửa này mới phải.
Giờ chính là ra không được mà vào cũng chẳng xong! Dù có yêu đương vụng trộm cũng không đến mức thảm hại thế này đi?
Cố Cẩn Ngôn nhỏ giọng nhắc:
- Trả lời trước đi.
Thế nên Tần Diên Vĩ mới đáp một câu:
Có. Có trong phòng thì làm phiền cậu mở cửa đi! Cô gái kia không gõ cửa nữa mà nói:
Kiểm tra hàng ngày! Trong phòng có mỗi mình tôi thì kiểm tra cái gì? Đương nhiên cô không chịu mở cửa, nếu giờ mở cánh cửa này ra thì lớn chuyện rồi.
Cô gái kia nói:
- Nếu cậu không mở cửa sẽ bị trừ điểm sinh hoạt đấy!
Tần Diên Vĩ khó chịu gắt:
Cậu kiểm tra phòng mà không xem giờ hả? Mười hai giờ đêm rồi đấy! Tôi ngủ rồi, mai cậu đến kiểm tra sau đi! ... Ở ngoài không có người đáp.
Cùng với tiếng bước chân đi xa còn nghe được cô gái kia lẩm bẩm:
- Phòng 302, trừ hai điểm.
Nghe tiếng người kia đi xa Tần Diên Vĩ mới dám thở phào, cô quay đầu lại đã thấy người đàn ông kia vẫn bình tĩnh dựa vào đầu giường, đang nhìn mình chằm chằm không rời.
Thấy cô nhìn lại thì anh mới thu hồi tầm mắt, sau đó giơ tay kéo lại áo ngủ của cô rồi nói:
Ngày đầu tiên mà đã bị chú làm mất điểm sinh hoạt rồi. Chẳng sao, tôi đâu có quan tâm cái đó. Mấy chuyện kia chẳng quan trọng bằng một sợi tóc của Cố Cẩn Ngôn ấy chứ!
Có muốn đi tắm không... Tôi tắm rồi mà. Cố Cẩn Ngôn hắng giọng một cái:
- ...Bẩn rồi.
Anh đang ám chỉ tới nửa người dưới.
Nói gì thì cô cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, thế nên anh vẫn rất lo sẽ làm cô sợ hãi.
Tần Diên Vĩ nhíu mày:
- Chỗ nào bẩn?
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô vẻ bất đắc dĩ.
Tần Diên Vĩ hỏi lại:
- Chú chê tôi bẩn à?
Đôi mắt to tròn đã tràn ngập bi thương.
- Vớ vẩn! Chú nói thế bao giờ!
Cố Cẩn Ngôn bỗng giơ tay kéo mạnh cô vào lòng mình, rồi cúi nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, sau đó không kìm được mà giơ tay gạt những sợi tóc vì mồ hôi mà dính hai bên đôi má bầu bĩnh kia, mắt lóe lên cảm xúc kỳ lạ:
- Diên Vĩ vừa sạch sẽ lại hồn nhiên như thế, sao chú có tư cách chê bai được chứ? Chú chỉ lo... Diên Vĩ chê chú bẩn thôi.
Dù sao anh cũng từng có một đời vợ! Đối với chuyện giữa nam nữ anh cũng chẳng xa lạ gì.
Nhưng đây lại là lần đầu tiên của Tần Diên Vĩ, thậm chí anh còn không rõ liệu cô có chấp nhận được những gì mới xảy ra không.
- Tôi không thấy chú bẩn.
Cô nghiêm túc đáp.
Lời cô nói khiến Cố Cẩn Ngôn sững lại, mà câu trả lời của cô cũng đồng thời khiến anh khó nén vui sướng, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô rồi hỏi:
- Vừa rồi có sợ không?
Tần Diên Vĩ thật thà gật đầu:
- ...Có một chút, với lại... đau!
Nghĩ đến chuyện vừa rồi là mặt cô lại đỏ bừng lên.
Tới giờ Tần Diên Vĩ chưa từng tưởng tượng được có ngày họ lại thân mật như thế.
Nghe cô nói, nhìn khuôn mặt ngây thơ trước mắt trong lòng dâng lên áy náy vô tận, anh cảm giác như mình là một tên biến thái, suýt nữa đã phá hủy một cô gái trong sáng thế này. Hơn nữa cô là ai chứ? Rõ ràng cô còn gọi mình là “chú” đấy!
Cố Cẩn Ngôn giơ tay kéo Tần Diên Vĩ vào lòng, anh ôm siết cô rồi lên tiếng:
- Chuyện hôm nay chú xin lỗi!
Dù anh biết chuyện thế này không chỉ nói một câu xin lỗi là xong!
- Chú hứa sẽ không có lần thứ hai!
Anh nói với cô nhưng lại càng giống đang nói cho bản thân mình nghe.
Có điều cảm xúc vừa nãy đúng là quá mức tuyệt diệu.
Rõ ràng vừa nói ra khỏi miệng xong nhưng giờ cơ thể lại có phản ứng hoàn toàn trái ngược ý muốn.
Anh có thể khống chế được giọng nói và hành động của mình, nhưng lại không thể nào quản được trái tim này, và cả... phản ứng sinh lý trên cơ thể.
Cảm giác này khác hoàn toàn khi đứng trước mặt Tô Giải Ngữ, tâm trạng anh chưa bao giờ như lúc này hết.
Cố Cẩn Ngôn buông cô gái trong lòng ra rồi nói:
- Đi tắm đi, người ướt hết rồi...
Mồ hôi ướt đẫm, nhưng lại không thể phân biệt là mồ hôi của cô hay của anh nữa!