Cố Cẩn Ngôn mất ngủ cả một đêm.
Trên người Tần Diên Vĩ tỏa ra mùi thơm ngát chỉ có ở thiếu nữ, thông qua hơi thở đi sâu vào lòng anh, khiến anh căng cứng người.
Cô gái trong lòng đã ngủ từ lâu thế nhưng anh vẫn không tài nào ngủ được.
Thậm chí anh còn suy nghĩ tại sao chính mình và cô nhóc này lại tới nước này rồi, với chuyện nam nữ anh vẫn luôn là người rất lý trí, anh không thể tin nổi hôm nay mình suýt nữa... đã lấy đi lần đầu của cô!
Anh cho rằng có lẽ vì mình đã lâu không chạm vào phụ nữ! Thế nên mới đói bụng ăn quàng như vậy!
Nhưng nếu thế thì Tô Giải Ngữ là sao đây? Anh có rất nhiều cơ hội ra tay thế nhưng lại không hề có bất cứ dục vọng nào với cô ta hết. Thậm chí còn nhiều lần từ chối khi Tô Giải Ngữ chủ động.
Cố Cẩn Ngôn chăm chú nhìn đôi má phiếm hồng của Tần Diên Vĩ, ánh mắt dịu dàng như nước, lát sau anh lại kéo cô nhóc vào lòng mình, đặt cằm trên đỉnh đầu cô rồi nhỏ giọng nói:
- ...Xin lỗi.
Giọng anh vừa thấp vừa khàn, nỉ non thốt lên lời xin lỗi.
Anh biết có một số chuyện không thể làm nhưng lại để mặc mình làm, nếu không phải hôm nay cô nhóc kháng cự vì sợ đau thì có lẽ chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn, cuối cùng chẳng còn được nào để quay lại được nữa.
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy mình đúng là một thằng khốn nạn!
Cô nhóc này là ai cơ chứ? Là con gái của bạn thân anh, bạn anh giao con mình cho anh chăm sóc, thế nhưng anh lại...
Chăm sóc tới tận giường rồi!
Cố Cẩn Ngôn thầm may vì vừa rồi mình kịp thời dừng tay nếu không anh không biết phải nhìn mặt cha mẹ cô thế nào nữa!
Đôi mắt đen tối sầm xuống, tay ôm cô gái trong lòng lại siết chặt hơn một chút:
- Đuôi Nhỏ, con nói đi, chú phải làm thế nào với con bây giờ?
Có lẽ vì anh ôm chặt quá nên Tần Diên Vĩ trong lòng mới khẽ vặn người vì khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu lại, Cố Cẩn Ngôn thấy thế vội thả lỏng tay ra, nhưng nào biết chỉ chớp mắt sau đó cô gái nhỏ kia đã lại dính sát vào mình, hai tay nhỏ bé ôm chặt eo anh, đầu thì tựa vào lồng ngực anh khiến hơi thở ấm nóng phả vào da thịt, tê dại khó nói thành lời...
Cố Cẩn Ngôn thở dốc, cảm giác bên dưới mình lại bắt đầu đứng thẳng dậy.
Có lẽ anh điên thật rồi!
Cố Cẩn Ngôn nhắm chặt mắt, cố ép mình phải ngủ để không còn suy nghĩ linh tinh nữa.
Hôm sau tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng.
Cố Cẩn Ngôn đứng trước bồn rửa mặt trống rỗng, không biết phải làm thế nào.
Chỗ này đương nhien không thể có đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh, có lẽ phải về biệt thự rồi tính vậy.
Lúc đang cào nhẹ mái tóc ngắn hơi rối cho ngay ngắn sau đó lại lấy một cốc nước sạch để súc miệng qua, thì bất ngờ một chiếc bàn chải điện xinh xắn xuất hiện ngay trước mặt.
Cố Cẩn Ngôn quay đầu nhìn phía sau.
Vừa hay thấy cái đuôi nhỏ nào đó đang đứng sau lưng mình, tóc dài xõa tung sau vai.
Lúc này miệng cô vẫn còn dính bọt kem màu trắng, rõ ràng cũng chỉ vừa mới đánh răng xong, còn chưa kịp rửa mặt, thế nhưng bộ dạng lôi thôi này lại khiến Cố Cẩn Ngôn thấy vô cùng đáng yêu.
Áo ngủ của cô hơi xô lệch để lộ cảnh xuân bên trong, thấy những dấu hôn chi chít trên người cô mắt Cố Cẩn Ngôn lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Tần Diên Vĩ lại đẩy bàn chải của mình về phía anh:
- Này, cho chú mượn.
Cố Cẩn Ngôn cau mày, anh giơ tay kéo lại vạt áo ngủ rồi lên tiếng nhắc cô:
- Mấy hôm nay lạnh lắm, nhớ phải mặc áo cao cổ đấy.
Thật sự chỉ vì trời lạnh thôi sao? Rõ ràng là sợ người khác thấy được những dấu hôn dày đặc trên người cô đi.
Cố Cẩn Ngôn khẽ thở dài, tối qua sao tự dưng anh lại nổi thú tính với con nhóc này cơ chứ? Còn biến cả người cô thành hồng rực thế này, đúng là tội ác tày trời mà!
- Này!
Tần Diên Vĩ thấy anh cứ ngơ ra thì lại hô lên một lần nữa.
Cố Cẩn Ngôn liếc cô rồi vẫn giơ tay cầm lấy bàn chải.
Cô bất mãn trừng anh:
Sao chú có không vừa lòng thế? Lẽ nào ghét bỏ tôi hả? Mấy giờ ký túc xá mở cửa? Cố Cẩn Ngôn không trả lời cô mà hỏi chuyện khác.
Anh cầm bàn chải cô đưa rửa thật sạch dưới vòi nước.
Tần Diên Vĩ nhíu mày:
- Nước miếng của tôi chú cũng nếm qua rồi mà giờ còn phải rửa bàn chải hả?
Anh quay đầu nhìn cô rồi lại tiếp tục công việc trên tay:
- Đây với hôn môi là hai chuyện hoàn toàn khác.
Anh lại trở về bộ dáng nghiêm trang chững chạc như thường.
Tần Diên Vĩ chỉ bĩu môi không nói, sau đó quay người ra khỏi phòng tắm.
Cố Cẩn Ngôn nhìn chiếc bàn chải phong cách hoạt hình của Tần Diên Vĩ mà đáy mắt cũng mềm hẳn xuống, đây là một chiếc bàn chải đúng chuẩn của các cô gái, tay cầm có hình bò sữa rất đáng yêu, đầu lông bàn chải thì vừa nhỏ vừa mềm, giống hệt bản thân cô. Quả thực so với một người đàn ông như anh thì hoàn toàn khác biệt!
Thế nhưng anh cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ đành bóp kem rồi bắt đầu nghiêm túc đánh răng bằng chiếc bàn chải không hợp kia.
...
Sau khi ra khỏi trường đại học thành phố C điều đầu tiên Cố Cẩn Ngôn làm là quay về nhà một chuyến.
Tắm rửa thay đồ xong mới thấy dễ chịu hơn, cuối cùng anh khoác lên áo vest rồi đến công ty.
Sáng nay còn có cuộc họp ban giám đốc.
Vừa vào văn phòng thì nhân viên như đã ngửi được mùi khác biệt, vội vàng bu lại chất vấn:
Ôi! Giám đốc hôm nay có chuyện gì vui hả? Hiếm khi thấy anh vui như vậy đấy. Thế à? Nếu không có ai nói thì Cố Cẩn Ngôn cũng không phát hiện ra mình vẫn cười suốt đường đi, anh nghiêm mặt đáp:
Có lẽ vì thời tiết rất tốt đi. Thời tiết tốt ạ? Nhân viên kia quay đầu nhìn hướng cửa sổ:
- Trời đang đổ mưa đó sếp! Thế này mà tốt à? Nếu tôi nhớ không lầm thì sếp bảo mình ghét nhất là mưa mà! Nói thực thì nhìn anh thoải mái thế này có phải đêm qua đi đâu giải tỏa không?!
Cố Cẩn Ngôn đập tập hồ sơ đang cầm lên đầu anh nhân viên, mắng:
Đến giờ làm rồi mà còn không chịu làm việc hả? Cuối tháng không muốn nhận thưởng nữa đúng không? Muốn muốn chứ! Đương nhiên là muốn rồi! Nhân viên cầm bản nhạc phổ trên tay chuẩn bị đi vào phòng thu âm rồi vẫn không quên trêu anh:
Giám đốc, chơi bời cũng không sao nhưng phải kiềm chế một chút nha, dù sao anh cũng hơn ba mươi rồi đó! Cút đi — Cố Cẩn Ngôn thẳng chân đá anh ta một cú, người kia vội chạy trối chết.
Thật ra nhân viên kia chỉ đùa thôi, thế nhưng Cố Cẩn Ngôn lại thật sự để trong lòng.
Quả thật là phần lớn đàn ông khi qua ba mươi tuổi rất dễ bị yếu sinh lý, mà bản thân anh lại lớn hơn Tần Diên Vĩ những mười tám tuổi đó!
Cố Cẩn Ngôn không rõ vì sao mình lại liên tưởng đến Tần Diên Vĩ, chẳng lẽ anh đã nghĩ đến tương lai của cả hai ư? Sao có thể chứ!
Tối qua đã chuẩn bị vượt rào, nhưng may mà còn kịp dừng trước bước cuối cùng!
Rốt cuộc anh vẫn chưa hoàn toàn động vào cô!
Cố Cẩn Ngôn hồi thần, ép buộc mình phải làm việc cho đàng hoàng.
Họp xong thì cũng đến giờ cơm trưa, anh vừa ra khỏi phòng họp thì điện thoại trong túi đã réo vang.
Cố Cẩn Ngôn nghĩ là Tần Diên Vĩ gọi tới, nhưng vừa lấy máy ra nhìn màn hình, thấy cái tên trên đó bỗng lòng anh có chút chán nản.
Người gọi tới không phải Tần Diên Vĩ mà là Tô Giải Ngữ.
Anh ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn không từ chối cuộc gọi.
Nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua giữa mình và Tần Diên Vĩ, lòng anh không khỏi có chút áy náy.
Chuyện đó... có thể tính là ngoại tình phải không?
Tới giờ Cố Cẩn Ngôn cũng chưa tình nghĩ mình sẽ có ngày ngoại tình, thế nên lòng anh khó tránh được buồn phiền.
Năm đó vì sao anh lại ly hôn với Lâm Chi Chi chứ? Còn không phải vì chuyện ngoại tình hay sao?
Anh không muốn nhớ tới vợ cũ nữa nên mới nhấn tiếp máy.
- Cẩn Ngôn, trưa nay cùng ăn cơm nhé!
Qua điện thoại Tô Giải Ngữ nhiệt tình mời anh.
Cố Cẩn Ngôn do dư vài giây xong cũng đồng ý:
- Ừ!
Anh chẳng vui vẻ gì, thậm chí còn có vẻ quá lạnh lùng, thế nhưng Tô Giải Ngữ cũng đã thành thói quen, thế nên cô ta vẫn nói tiếp:
Thế nghỉ trưa anh đón em nhé? Em chờ anh dưới sảnh. Được rồi. Cố Cẩn Ngôn lạnh nhạt đáp.
Hai người nói được vài lời thì tắt máy.
Chẳng ngờ vừa tắt máy điện thoại của anh lại réo vang lần nữa.
Lần này thật sự là Tần Diên Vĩ gọi tới!
Mắt Cố Cẩn Ngôn sáng rực lên, sau đó anh thở sâu, chờ vài giây rồi mới bắt máy.
- Alo.
Giọng nói dễ nghe của anh xuyên qua điện thoại rơi vào tai Tần Diên Vĩ, vốn tâm trạng cô đang rất tốt, sau khi nghe được tiếng anh thì lại càng vui vẻ hơn nữa. Giọng điệu cô cũng trở nên sôi nổi hơn:
Chú đang làm gì thế Cố Cẩn Ngôn? Tôi vừa gọi mà máy chú cứ bận suốt ấy! Tìm chú có việc gì sao? Giọng Cố Cẩn Ngôn vẫn hết sức nghiêm túc.
Tần Diên Vĩ không để ý, tiếp tục vui vẻ hỏi:
- Trưa nay cùng ăn cơm nhé, được không?
Thật ra lúc này cô đang đeo chiếc túi to đùng của mình đứng ngay dưới công ty anh.
Gió thổi qua lạnh buốt, nhưng tâm trạng Tần Diên Vĩ đang rất tốt thế nên cô không hề cảm thấy lạnh, ngược lại trong lòng còn ấm dào dạt nữa.
Cô vừa chờ anh trả lời, vừa nhảy chân sáo trên đường, bỗng nghe thấy Cố Cẩn Ngôn nói:
- Trưa nay chú hẹn Giải Ngữ ăn cơm rồi.
Nghe thế bước chân cô cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng dần tàn lụi.