Đuôi Nhỏ...
Cố Cẩn Ngôn khàn giọng gọi tên Diên Vỹ.
Tần Diên Vỹ nhìn Cố Cẩn Ngôn với ánh mắt ướt át, cô hé miệng nhà ngón tay anh ra. Lúc mắt cô chạm phải tầm mắt nóng bỏng của anh thì cô có cảm giác tim mình cứ như sắp bị hòa tan vậy.
Nào biết, Cố Cẩn Ngôn lại ngậm lấy ngón tay của Diên Vỹ. Sau đó làm theo như dáng vẻ khi nãy của cô, mút liếm nó khiến cho cô vừa thẹn vừa sợ, chẳng dám nhìn thẳng vào anh. Cô chỉ nhỏ giọng kháng nghị:
- Cố Cẩn Ngôn...
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối sầm lại, anh không kiềm được cắn nhẹ lên tay cô, rên khẽ một tiếng. Anh thở dốc, thầm chửi thề trong lòng rồi nhìn chằm chằm vào cô. Đoạn anh bế thốc cô lên để cô ngồi trên đùi mình.
Trong lòng Diên Vỹ hồi hộp tới mức thở hổn hển.
- Cố Cẩn Ngôn...
Cô hoảng hốt gọi tên Cố Cẩn Ngôn, hai tay níu chặt lấy cổ áo của anh một cách bất lực. Trong mắt lại hiện lên vẻ cầu xin lại kèm theo khát vọng...
Cố Cẩn Ngôn cảm giác bản thân sắp bị cô nhóc này tra tấn tới phát điên rồi!
Căn bản Diên Vỹ không biết thứ gì là dụ hoặc trí mạng đội với cánh đàn ông, nhưng dáng vẻ mềm mại, không hiểu chuyện nam nữ của cô lại khiến anh càng thêm điên cuồng!
Cố Cẩn Ngôn cúi đầu xuống, mặc sức gặm cắn, đòi hỏi.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, mơ màng của cô, anh có xúc động muốn nuốt chửng cô!
Bởi vì trông cô thế này thật sự quá quyến rũ rồi!!
- Em không nên quyến rũ tôi!
Cố Cẩn Ngôn khàn giọng lên án cô.
- ... Em không có!
Diên Vỹ phủ nhận.
- Có đấy!
Cố Cẩn Ngôn nói, hầu kết khẽ trượt một cái, anh cắn môi đỏ mọng của Diên Vỹ rồi nói:
- Từ lúc bắt đầu thì em đã quyến rũ tôi rồi. Bây giờ em hối hận ư?
Hối hận sao? Cô không hề!! Từ chuyện gặp anh, tới yêu anh, cô chưa từng hối hận lấy một lần!
Diên Vỹ lắc đầu đáp lại, ánh mắt Cố Cẩn Ngôn tối đi, anh lập tức hôn lên môi cô.
Có vài chuyện biết rõ không thể làm, một số đoạn tình cảm biết rõ nó chẳng có kết quả, cũng có vài người không thể yêu nhưng cuối cùng lý trí đã bại trận...
- Bé con à, nếu chúng ta làm thế sẽ bị báo ứng đấy!
Diên Vỹ nghe thấy thế càng ôm chặt lấy Cố Cẩn Ngôn. Cô lắc đầu nói:
Em không sợ! Ừm, em không cần sợ! Nếu thật sự có báo ứng, vậy thì cứ ứng lên người tôi là được! Ưm ưm ưm... Diên Vỹ bị anh hôn tới mức sắp không thở được.
Chẳng biết bọn họ đã hôn nhau bao lâu, Tần Diên Vỹ cảm thấy toàn bộ hô hấp của cô đều bị anh đoạt mất. Bỗng dưng cô cảm thấy ngực mình nong nóng, tựa như có thứ gì đó nóng ẩm rơi trên ngực mình.
Diên Vỹ giật mình, cúi đầu nhìn xuống.
Cố Cẩn Ngôn anh... chảy máu mũi rồi!! ... Hả? Không thể nào? Cố Cẩn Ngôn sờ thử thì thấy đúng là máu! Quả thật anh đã bị chảy máu mũi rồi!
Cố Cẩn Ngôn lúng túng nói:
Đều do em hại hết đấy! ... Diên Vỹ sợ hãi, vội lùi ra người anh rồi nói:
Mau! Anh ngửa đầu lên rồi mau vào phòng tắm đi! Sao tự dưng anh lại bị chảy máu mũi thế? Tự dưng ư? Cố Cẩn Ngôn lấy khăn giấy lau sạch máu mũi, đoạn kéo Diên Vỹ ngồi lên đùi mình rồi nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn của cô.
- Dáng vẻ này của em, cộng thêm chuyện kia nãy. Em nghĩ đây tự dưng mà có à?
Tần Diên Vỹ nghe xong thì rất lúng túng, cô đỏ hết cả mặt, vội kéo áo ngủ trên người lại rồi hỏi han lo lắng:
Anh mau đi rửa bằng nước lạnh đi. Em đừng lo, chẳng qua tôi bị nóng người mà thôi. Cố Cẩn Ngôn vỗ nhẹ lên má cô, lúc này anh mới buông cô ra mà bước vào phòng tắm.
Mũi nhanh chóng ngừng chảy máu, anh vừa bước ra thì trông thấy Diên Vỹ đứng trước cửa với vẻ mặt căng thẳng.
- Hết chảy máu chưa anh?
Cô hỏi.
Lúc này, mái tóc dài của Diên Vỹ xõa ra trên vai, trên gáy lại có dấu hôn đỏ. Trông cô cực kỳ quyến rũ, Cố Cẩn Ngôn chợt cảm thấy đầu nóng lên, lỗ mũi cũng hơi nong nóng. Anh nói:
- Hết rồi nhưng nếu em cứ lắc lư trước mặt tôi như thế, có lẽ tôi sẽ chảy máu nữa mất...
Diên Vỹ cãm thấy khó hiểu, cô mới nhìn lại bản thân thì đỏ cả mặt, cả giận mắng một tiếng:
- Đồ lưu manh!
Nói xong, cô ngại ngùng xoay người rời đi.
Cố Cẩn Ngôn toan kéo cô lại thì lỗ mũi lại nóng lên rồi chảy máu thêm lần nữa.
Anh quẹt một cái, tay anh toàn là máu.
Chết tiệt! Lại chảy máu nữa rồi!
Xem ra gần đây anh kiềm chế quá mức đây mà!
Có lẽ anh nên “giải phóng” mới được! Nhưng mà cô nhóc này...
Cô còn quá nhỏ!
Những cô gái khác thì sao ư? Lúc này Cố Cẩn Ngôn mới phát hiện ra bản thân anh chưa từng nghĩ tới ai khác ngoài Tần Diên Vỹ!
Anh giật mình trước suy nghĩ của mình, chẳng biết tự khi nào cô nhóc này lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh tới mức như thế...
Thậm chí Cố Cẩn Ngôn còn không biết đây là tốt hay xấu nữa!
...
Cố Cẩn Ngôn cảm thấy bệnh tình của Tần Diên Vỹ không phải là chuyện nhỏ, cho nên cần phải báo cho ba mẹ của cô biết.
Dù sao phụ huynh cũng lớn nhất, còn chuyện đi Mỹ hay không lại là chuyện khác.
Đương nhiên, trước khi báo cho ba mẹ Diên Vỹ biết thì Cố Cẩn Ngôn cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến cô trước.
Hôm đó, Cố Cẩn Ngôn gọi Diên Vỹ tới cạnh mình, anh tính bàn chuyện này với cô một cách nghiêm túc.
- Anh muốn nói cho ba mẹ biết ư?
Diên Vỹ có phần sợ hãi.
- Tất nhiên rồi!
Cố Cẩn Ngôn gật đầu.
- Em không muốn!
Diên Vỹ lắc đầu từ chối.
Tại sao vậy? Em sợ bị la à? Không phải. Diên Vỹ lắc đầu, cô cúi đầu nói với vẻ buồn bực:
- Em sợ bọn họ sẽ bắt em đi Mỹ...
Cố Cẩn Ngôn nghe thấy thế cũng im lặng.
Thật ra anh cũng hơi lo lắng chuyện này.
- Nếu như ba mẹ bắt em đi Mỹ thật thì sao đây?
Trong mắt Diên Vỹ hiện lên vẻ nóng nảy, cô ngồi trên đùi Cố Cẩn Ngôn, cúi đầu nhìn anh.
- Nếu bọn họ muốn đưa em đi, vậy anh có đồng ý không?
Anh có đồng ý không? Anh có lý do để phản đối ư? Nếu anh muốn giữ cô lại thì lấy tư cách gì đây?
Diên Vỹ thấy anh không đáp, cô luống cuống lên rồi cả giận nói:
Được thôi! Em đi Mỹ là được chứ gì! Lại nói bậy nữa rồi! Cố Cẩn Ngôn ôm chặt lấy eo cô.
Tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ em. Chẳng qua tôi thấy còn có chuyện quan trọng hơn cần thông báo cho họ biết. Chuyện gì thế? Diên Vỹ khó hiểu.
- Bí mật.
Cố Cẩn Ngôn không chịu nói.
Nếu không làm rõ quan hệ giữa anh và Diên Vỹ thì tới lúc đó anh lấy thân phận gì để giữ cô ở lại kia chứ?