Cố Cẩn Ngôn nói là bí mật, Diên Vĩ cũng không dám hỏi thêm nữa.
Một tuần nửa là tôi được nghỉ đông rồi. Ừ. Cố Cẩn Ngôn trầm giọng trả lời.
- … …Ừ? Là ý gì vậy?
Diên Vĩ không vui bĩu bĩu môi, cứ tưởng là anh sẽ thể hiện chút không nỡ với cô, nhưng kết quả, anh lại rất bình thản, dường như không có chút buồn rầu khi cô nghỉ đông rời khỏi đây.
- Tết ở thành phố A hay thành phố S?
Cố Cẩn Ngôn hỏi cô.
Diên Vĩ lắc lắc đầu.
- Không biết nữa, nhưng cho dù ở thành phố S qua tết, thì sau khi hết tết cũng phải về thành phố A đế chúc tết ông bà nội nữa!
- … …Ừ.
Cố Cẩn Ngôn gật gật đầu, vỗ nhẹ lên đầu của cô.
- Đợi sau khi em thi xong, tôi sẽ tìm thời gian thích hợp để nói về chuyện của em cho ba mẹ em biết.
- Được thôi! Nhưng mọi người không được đưa tôi đi Mỹ đâu nha!
Diên Vĩ vẫn còn đang lo chuyện này.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu, nghiêm túc hứa với cô:
- Tôi sẽ nghĩ cách thuyết phục ba mẹ em.
- Được đó! Là chú nói đó nha.
Diên Vĩ nhoẻn miệng, cười vui vẻ.
Chưa xong, Diên Vĩ còn hỏi anh một câu.
- Sau khi nghỉ đông, tôi sẽ trở về nhà, chú sẽ nhớ tôi không?
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu, một hồi lâu, chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ.
- … …Nhớ.
… … … … … … …
Liên quan đến vấn đề tâm lý của Diên Vĩ, sau khi Cố Cẩn Ngôn suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Sở.
- Sở Sở, là tôi.
- Cẩn Ngôn? Trễ như vậy gọi cho chị, có phải là Đuôi Nhỏ nhà chị lại gây ra chuyện gì ở trường nữa không?
Mộ sở ở bên kia cảnh giác hỏi.
Cố Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ thạch anh trên tường, đã hơn 10 giờ tối rồi ư?
Cuộc điện thoại này, đáng ra anh phải gọi vào lúc sáng mới đúng.
- Có đâu! Diên Vĩ ở trường biểu hiện lúc nào cũng tốt, nó ngoan lắm.
Cố Cẩn Ngôn đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, anh vừa đi, vừa nói qua điện thoại với Mộ Sở:
- Sở Sở, em gọi điện thoại cho chị thật sự là có một chuyện liên quan đến Đuôi Nhỏ, cần phải nói với chị và ba của nó.
- Chuyện gì vậy?
Nghe giọng nói nghiêm túc của Cố Cẩn Ngôn, Mộ Sở cũng có chút hồi hộp theo, cô có dự đoán là chuyện mà cô sắp phải nghe không phải là một chuyện đơn giản.
- Cẩn Ngôn, cậu nói đi.
Cố Cẩn Ngôn sững ra vài giây, cố gắng lựa lời nói cho dễ lọt tai hơn, mới tiếp tục nói:
- Diên Vĩ có bệnh tâm lý, trước đây hai người, có để ý đến nó không?
- Bệnh tâm lý??
Mộ Sở giật mình, giọng nói trong điện thoại trong phút chốc lại trở nên nghiêm túc hơn.
- Bệnh tâm lý gì vậy? Trước đây tụi chị vẫn chưa nghe nói qua! Không phải là bị trầm cảm chứ?
- Không phải, Sở Sở, chị khoan lo lắng, chỉ là một căn bệnh nhỏ mà thôi.
- Rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?
Cô làm mẹ, sao có thể không lo được chứ?
- Ở tâm lý học gọi là thói ăn cắp vặt.
- … …Ăn cắp vặt?!
Mộ Sở dường như không dám tin.
- Xin lỗi, Sở Sở, bệnh này của Đuôi Nhỏ cũng chỉ mới phát hiện mấy ngày trước thôi… …
Sống chung với đứa nhỏ này hơn 1 năm rồi, nhưng lại không biết nó lại có vấn đề tâm lý như vậy, ngược lại, một người ngoài lại sớm hiểu rõ mọi vấn để của nó, cũng có thể hồi đó đã quá phớt lờ đứa nhỏ này.
Bên kia điện thoại, Mộ Sở trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi anh:
- Đuôi Nhỏ đã khám bác sĩ chưa?
- Khám rồi.
Cố Cẩn Ngôn do dự vài giây, nhưng cũng nói ra sự thật với Mộ Sở.
- Bác sĩ nói bệnh tình của Diên Vĩ có chút phức tạp, vì đã trưởng thành rồi, nên tâm lý có thể cũng khó mà uốn nắn lại được. Lần trước khám qua một lần, dường như Diên Vĩ cũng khá mệt mỏi, nên bạn em có giới thiệu một chuyên gia cho em, nhưng chuyên gia đó giờ đang ở Mỹ rồi… …
Cố Cẩn Ngôn không muốn giấu gì Mộ Sở, dù sao đối với Diên Vĩ, ba mẹ của nó cũng có quyền được biết, như lời của anh nói lúc trước vậy, anh không có tư cách thay Diên Vĩ quyết định chuyện gì hết.
- Ý của cậu là, muốn chữa được căn bệnh này của Đuôi Nhỏ, tụi chị chỉ còn cách đưa nó đi Mỹ đúng không?
Mộ Sở vốn không muốn đưa con gái mình đi đến nước Mỹ xa như vậy, với lại, thởi buổi này ở nước ngoài rất rối loạn, sự an toàn cũng không bảo đảm, sao cô lại nỡ đưa con gái mình chịu khổ như vậy chứ?
- Em nghĩ không nhất định phải vậy, trong nước cũng có nhiều bác sĩ giỏi, em nghĩ nhất định sẽ có cách.
Mộ Sở đồng tình gật đầu.
- Chị cũng cảm thấy như vậy. Chắc Đuôi Nhỏ cũng không muốn đi Mỹ đâu, chị là người làm mẹ nhất định sẽ tôn trọng quyết định của nó, nếu nó không muốn đi, chị cũng sẽ không ép nó đi đâu, nhưng thói ăn cắp vặt không phải là bệnh nhỏ đâu… …
Mộ Sở thở dài.
- Sao đang yên đang lành, đứa nhỏ này lại bị bệnh này chứ?
Mộ Sở nghĩ hoài cũng không ra, đột nhiên cô có chút hối hận.
Chị thật sự không nên để đứa nhỏ đó đến thành phố C của cậu học, nói không chừng là vì chuyện này, trong lòng đứa nhỏ cảm thấy không vui, nên mới dẫn đến nó bị căn bệnh tâm lý như vậy.
- Sở Sở, xin lỗi, do em không chăm sóc tốt cho nó.
- Cẩn Ngôn, cậu đừng có nói như vậy, chuyện này không có liên quan đến cậu đâu! Chị không có trách cậu đâu, cậu đừng nên suy nghĩ như vậy! Chị chỉ là đang trách mình thôi… …
- Em hiểu ý của chị, còn mấy ngày nữa là đứa nhỏ đó nghỉ đông rồi, vừa hay em phải đến thành phố S có công việc, đến lúc đó em trực tiếp đưa nó về luôn, rồi ba mặt một lời nói rõ chuyện này với hai người luôn, chị thấy sao?
- Được, Cẩn Ngôn, Diên Vĩ phiền cậu chăm sóc nha!
- Đây là chuyện nên làm! Sở Sở, chị đừng có lo lắng quá, bên đây dù sao cũng có em ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Cũng may có cậu ở đó, nếu không chắc tôi lo chết luôn quá! Cẩn Ngôn, cậu bận việc trước đi, chị gọi điện cho Đuôi Nhỏ, hỏi thăm nó chút.
- Ừ, nhưng chị nhớ là đừng… …chửi nó nha, mắc công nó lại cảm thấy áp lực tâm lý nữa.
Cố Cẩn Ngôn có chút lo lắng.
Mộ Sở cười nhẹ một cái.
- Cậu yên tâm đi! Nó là con gái nuôi của cậu, cũng là con ruột của chị đó! Xảy ra chuyện như vậy, cậu cũng biết đau lòng, thì người làm mẹ như chị chẳng lẽ không biết? Đã như vậy rồi, sao chị nỡ chửi nó được chứ?
Câu ‘con gái nuôi’ khiến trong lòng Cố Cẩn Ngôn bất giác cảm thấy chua chát, anh định mở miệng, nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng, cũng không nói gì hết, chỉ trả lời một câu, sau đó, anh cúp máy liền.
Con gái nuôi… …Không biết bắt đầu từ khi nào, Cố Cẩn Ngôn đã không còn coi đứa nhỏ là con gái nuôi của mình nữa rồi!
Cúp máy xong, Cố Cẩn Ngôn đi ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên nghe Vân Thải gọi anh:
- Sếp, anh bị chảy máu mũi kìa---
- Hả?
Cố Cẩn Ngôn ngẩn người ra, theo quán tính chùi lấy mũi của mình, quả nhiên, chùi được một vệt máu.
Vân Thải vội vàng lấy khăn giấy đưa ra cho anh.
Sếp, anh có sao không? Có phải nóng trong người quá không? Ừ! Cố Cẩn Ngôn nhận tờ khăn giấy, lau đi máu mũi đang chảy.
Đây hình như là lần thứ hai chảy máu mũi rồi.
- Tôi nghĩ chắc ngày thường anh làm việc cật lực quá! Anh nên đi bệnh viện kiểm tra đi! Cho dù không có bệnh gì nhưng kiểm tra sẽ yên tâm hơn.
Vân Thải khuyên cô.
- Ừ, tôi biết rồi.
Cố Cẩn Ngôn trả lời.
… … … …
Thời gian một tuần, trôi qua nhanh như chớp.
Cố Cẩn Ngôn đích thân đưa Diên Vĩ về tận nhà ở thành phố S.
Cả nhà thấy Diên Vĩ trở về, ai ai cũng vui mừng đón tiếp, người vui nhất chắc chắn là Trần Ngọc rồi.
Vào đi vào đi, để bà nhìn coi, có ốm đi không? Trời ơi! Nhìn xem, ở bên ngoài chắc học hành cực khổ lắm, nên mới ốm đến như vậy… … Mẹ! Mẹ nói quá lên không à, con thấy đứa nhóc này hình như mập hơn lần trước đó! Cũng nhờ Cẩn Ngôn chăm sóc tốt. Mộ Sở vội vã nói xen vào, sợ Cố Cẩn Ngôn sẽ suy nghĩ nhiều.
Lúc này Trần Ngọc mới phát giác được bản thân nói chuyện có chút hơi quá, vội vã nói với Cố Cẩn Ngôn:
Cẩn Ngôn, dì Ngọc không có ý gì đâu, con đừng có để ý nha! Dì Ngọc, con biết dì thương cháu gái mình mà, con đương nhiên không để ý trong lòng rồi. Bà nội, con không có ốm đâu, còn mập thêm mấy kí nữa đó! Cũng tại chú đó, vỗ béo tôi quá rồi! Diên Vĩ trách móc Cố Cẩn Ngôn một câu.
- Sao lại nói chuyện với chú Cố như vậy? Con không biết phép tắc gì hết nha!
Mộ Sở vội dạy dỗ lại Diên Vĩ.
Diên Vĩ nghịch ngợm lè lưỡi ra, lấy quả táo đã được rửa sách để trên bàn ăn cắn một miếng, liền đi theo Trần Ngọc vào phòng bếp rồi.
- Không sao đâu, chúng tôi thường nói chuyện kiểu đó lắm.
Cố Cẩn Ngôn nói đỡ cho Diên Vĩ.
- Cậu đó! Đúng là chiều nó riết hư mà!
Cố Cẩn Ngôn cười nói:
Con gái không phải nên chiều chuộng một chút sao? … …Đúng! Đúng là nên chiều chuộng một chút, nhưng sợ cậu chiều riết nó hư thôi. Mộ Sở nhìn bóng lưng của Diên Vĩ thở dài, lại nghĩ đến căn bệnh tâm lý của nó.
- Cẩn Ngôn, về căn bệnh tâm lý của Đuôi Nhỏ, chị đã bàn bạc với ba nó rồi, tụi chị không có tính đưa nó qua Mỹ, nhưng tụi chị tính đưa nó từ thành phố C trở lại thành phố S.
Cố Cẩn Ngôn ngây người.
Cho nó chuyển trường? Ừ, đứa nhỏ đã như vậy rồi, đương nhiên tụi chị muốn sau này sẽ ở bên cạnh nó nhiều hơn nữa. Mộ Sở hối hận lắm rồi, chỉ là không biết hành động như vậy có phải là đang bù đắp lỗi lầm, sợ quá trễ thôi.
Cố Cẩn Ngôn nhíu nhíu mày.
Chuyện này hai người có bàn bạc qua với Diên Vĩ không? Tạm thời vẫn chưa nói gì, nhưng chị cảm thấy nó sẽ đồng ý đó! Dù sao lúc đi thành phố C, cũng không phải là nó tự nguyện, nhắc đến chuyện này, trong lòng chị lại thấy áy náy lắm! Sớm biết như vậy chị đã không đưa nó đến thành phố C học rồi! Cố Cẩn Ngôn có chút ngây người, đối mặt với quyết định của Mộ Sở, anh nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Anh nên nói gì đây? Dường như anh nói gì cũng không hợp lí lắm, bởi vì, anh đâu có tư cách gì để lên tiếng đâu!
Đột nhiên Cố Cẩn Ngôn có chút buồn phiền.
Anh nhìn đồng hồ trên tay.
Mộ Sở, cũng không còn sớm rồi, em về khách sạn trước nha. Cậu ở khách sạn? Không cần đâu! Ở nhà tụi chị đi! Trong nhà vẫn còn nhiều phòng trống mà! Không cần làm phiền chị đâu! Em ở khách sạn sẽ tiện hơn nhiều. Cậu chắc chứ? Cậu đừng có khách sáo với chị nha! Chị với em có cần phải khách sáo không chứ? Cũng phải! Mộ Sở cười cười.
Vậy được thôi! Cậu đã kiên quyết vậy rồi, chị cũng không giữ cậu lại nữa! Cẩn Ngôn, cảm ơn cậu! Người một nhà với nhau không cần nói những lời khách sáo đâu. Được rồi, em phải đi rồi, nếu không sẽ bị trễ đó. Chị đi kêu Diên Vĩ. Mộ Sở nói xong, quay người đi vào phòng bếp gọi đồ ham ăn đó ra.
- Không cần đâu!
Cố Cẩn Ngôn giữ Mộ Sở lai.
Để nó chơi cho vui đi! … …Vậy được thôi! Để chị tiễn cậu.