Diên Vĩ bị người đàn ông sau lưng ôm chầm lấy.
Gió thổi qua làm cho làn hương nam tính quen thuộc của Cố Cẩn Ngôn lùa đầy khoang mũi, chỉ trong chốc lát đã quét sạch không khí lạnh lẽo xung quanh cô.
- Trời lạnh thế này, sao em ra đây mà không mặc áo khoác?
Nói đoạn, Cố Cẩn Ngôn dùng áo khoác bọc lấy cô gái trong lòng.
- Em ra vội quá.
Diên Vĩ quay người nhìn anh rồi hỏi với vẻ sung sướng:
Không phải anh đi rồi sao? Tôi định đi, thuận đường nên qua đây một chút. Thuận đường? Diên Vĩ bĩu môi:
- Cho nên anh tới thăm em chỉ là vì thuận đường thôi sao?
Thuận đường gì mà thuận xa thế?
- Phải, thuận đường thôi.
Cố Cẩn Ngôn hạ giọng nói, rồi vươn ngón tay thon dài nâng cằm Diên Vĩ lên để cô ngẩng đầu nhìn thẳng mình:
Em bảo mẹ em bạn trai em là ai cơ? Hả? Diên Vĩ sửng sốt, đang định hỏi vì sao anh lại thắc mắc vấn đề này thì lại thấy mẹ mình cầm áo khoác bước ra.
Diên Vĩ định trốn nhưng không còn kịp nữa, chỉ đành lùi ra khỏi vòng ôm của Cố Cẩn Ngôn thật nhanh.
Vòng tay bỗng trống rỗng làm cho ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn tối sầm lại. Sau đó giọng nói ngạc nhiên của Tần Mộ Sở đã vang lên:
Cẩn Ngôn? Sao cậu lại tới đây? Không phải đi rồi hả? Mẹ! Diên Vĩ cố gắng hết sức ép mình trông thật bình tĩnh.
Mộ Sở nhìn cô với vẻ khó hiểu:
- Con bảo ra gặp bạn mà? Sao thành chú Cố rồi? Mau khoác áo vào đi!
Mộ Sở vừa nói vừa khoác áo lên người Diên Vĩ.
- Ôi, bạn con chưa đến mà chú đã đến trước đấy chứ.
Diên Vĩ chỉ đành nói dối lấp liếm.
Đúng là nói dối một câu thì phải dùng nhiều lời nói dối hơn để bao biện mà.
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ đang ra sức che giấu bên cạnh, chỉ mím môi không nói.
- Cẩn Ngôn, cậu đến đây rồi thì ở lại ăn cơm đi.
Tần Mộ Sở mời.
- Không cần đâu.
Cố Cẩn Ngôn từ chối:
- Em đến tạm biệt mọi người thôi,
Ánh mắt của anh dán chặt lên Diên Vĩ.
Ánh mắt ấy phức tạp đến mức cô không dám nhìn thẳng.
- Chú ăn cơm xong rồi đi đi mà.
Diên Vĩ cũng lên tiếng, nhưng không dám nhìn anh, chỉ nói khẽ:
Không thì chú phải ăn ở khu phục vụ trên đường đó. Đúng đấy. Mộ Sở cũng nói theo:
- Cơm ở khu phục vụ vừa đắt vừa không ngon. Đi vào đi, ăn xong rồi về cũng không muộn mà.
Nói xong, cô nhiệt tình kéo tay Cố Cẩn Ngôn đi vào trong.
Bấy giờ Diên Vĩ mới nhớ ra Cố Cẩn Ngôn là người trước đây đã từng theo đuổi mẹ mình. Cách đây không lâu, anh yêu cô còn là vì yêu ai yêu cả đường đi kia kìa. Thế bây giờ thì sao? Bây giờ anh vẫn yêu ai yêu cả đường đi như thế, hay anh coi cô là mẹ cô rồi?
Cô... cũng giống mẹ mà.
Diên Vĩ càng nghĩ càng ghen tị, càng nghĩ càng chìm sâu vào chuyện vụn vặt kia.
- Đuôi Nhỏ, con không vào à?
Mộ Sở quay đầu nhìn con gái vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cố Cẩn Ngôn cũng quay đầu lại nhìn cô đăm đăm.
Diên Vĩ lắc đầu quay đi, đáp như dằn dỗi:
- Con đợi bạn mà.
Mộ Sở hiểu con mình nhất, cô cau mày rồi hỏi Cố Cẩn Ngôn với vẻ nghi hoặc:
- Con bé sao thế nhỉ? Ai chọc nó dỗi à?
Cố Cẩn Ngôn để ý thấy Mộ Sở còn đang nắm tay mình, bèn ho khan một cái che giấu sự xấu hổ rồi rút tay ra:
Hay là để em hỏi nó thử nhé? Thôi, nó đợi bạn mà? Cứ thế đợi làm sao được? Nó còn đi dép lê kia kìa! Bây giờ Cố Cẩn Ngôn mới để ý thấy Diên Vĩ xỏ mỗi đôi dép lê nhung, anh cau mày bước tới.
Mộ Sở nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn quan tâm con mình như thế thì cảm động lắm, thế nhưng anh đã chăm sóc con bé từ nhỏ nên cô cũng không để trong lòng.
- Đi thôi, vào với chú.
Cố Cẩn Ngôn nói xong bèn nắm tay Diên Vĩ đi vào.
Diên Vĩ không ngờ anh lại nắm tay mình ngay trước mặt mẹ. Cô kích động giãy nhẹ mấy cái, thế nhưng dường như Cố Cẩn Ngôn nhất định không chịu bỏ qua. Anh siết chặt tay hơn, rồi kéo cô đi về phía Tần Mộ Sở.
Mộ Sở bật cười trêu hai người:
Hồi nhỏ con bé này nghe cậu nhất, bây giờ lớn rồi vẫn nghe lời cậu nhất ha! Cẩn Ngôn à, cậu mà trẻ ra mấy tuổi thì chị gả luôn con bé phiền phức này cho cậu rồi! ... Chỉ một câu mà làm cho Diên Vĩ ngượng chín mặt. Cô nàng cuống quýt rút tay khỏi tay Cố Cẩn Ngôn, mà Cố Cẩn Ngôn cũng buông lỏng tay ra.
Mộ Sở không phát hiện ra sự khác thường của hai người, ba người cùng nhau đi vào trong nhà.
Lúc này Lâu Tư Trầm đã ra ngoài, Trần Ngọc và Tô Thành Lý đưa Thần Hi và Ngọc Lâm đi vườn thú, chắc phải tối mới về.
Vì Cố Cẩn Ngôn đến làm khách nên Tần Mộ Sở đã mặc tạp dề đi vào bếp, tự mình nấu một bữa cho anh. Cô vừa luôn tay luôn chân trong phòng bếp vừa nói với Diên Vĩ:
Đuôi Nhỏ, con đưa chú Cố ra khu sân viện sau núi tham quan nhà mình chút đi, từ giờ đến lúc ăn cơm còn lâu lắm. ... Dạ. Diên Vĩ đáp rồi nhìn Cố Cẩn Ngôn như đang trưng cầu ý kiến của anh.
- Đi.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu, ánh mắt lại dời xuống đôi chân bị lạnh đến đỏ lên của Diên Vĩ:
- Trước khi đi phải thay giày đã!
Đây là mệnh lệnh, không được cãi lại.
- Vâng!
Bây giờ Diên Vĩ mới ngoan ngoãn đi đổi giày.
Chỉ một loáng sau, Diên Vĩ đã đưa Cố Cẩn Ngôn đi đến sân sau của biệt thự.
Cô đi đằng trước im lặng không nói, Cố Cẩn Ngôn ở phía sau cũng trầm mặc.
Ban nãy Tần Mộ Sở nắm tay Cố Cẩn Ngôn làm cho Đuôi Nhỏ bỗng nhiên tức giận, thế nhưng đây không phải là ghen. Cô chỉ cảm thấy Cố Cẩn Ngôn đối xử tốt với mình vì yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Có khi... anh duy trì quan hệ này với cô là vì cô giống mẹ cũng nên ấy chứ.
Bởi vì anh đã bao giờ nói “Tôi yêu em...” hay cái gì đó đại loại thế với cô đâu.
Diên Vĩ càng nghĩ càng ấm ức, càng ấm ức lại càng không muốn nói chuyện.
Thế còn Cố Cẩn Ngôn thì sao? Anh còn đang khó chịu vì thằng nhóc Hoắc Thận ở đâu nhảy ra gánh tiếng xấu thay mình kia kìa. Cứ tưởng Diên Vĩ sẽ lấy lòng mình để xí xóa chuyện đó cơ, ai ngờ cô nàng này còn cứng rắn hơn, lạnh lùng hơn cả anh nữa.
Đi chừng mười phút, sắp đến đỉnh núi tới nơi, Cố Cẩn Ngôn không chịu được nữa, bèn vươn tay kéo Diên Vĩ lại.
Diên Vĩ bị anh kéo một cái, cả người lảo đảo vòng nửa vòng rồi lao vào lòng anh, trán đập phải lồng ngực cường tráng làm cô nàng phải hô khẽ một tiếng.
Cố Cẩn Ngôn cũng biết là mình làm cô va đau, trong mắt ánh lên vẻ đau lòng. Anh vươn tay xoa xoa trán cô:
- Có đau không?
Diên Vĩ không để ý tới anh mà cúi đầu xuống tự xoa xoa, chẳng nói chẳng rằng.
Cố Cẩn Ngôn biết cô bé khó chịu mà lại không biết cô giận vì sao, bèn nâng mặt cô lên, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt sắc như dao:
Em còn chưa giải thích cho tôi biết chuyện Hoắc Thận là thế nào, bây giờ còn giận ngược lại tôi là sao? Nói xem, em giận gì nào? Em không giận... Diên Vĩ quay mặt đi, không chịu nhận.
Tần Diên Vĩ, có phải vì tôi và mẹ em nắm tay nhau lúc đó nên em mới... Không phải! Cố Cẩn Ngôn còn chưa nói xong thì cô đã gạt đi.
Kết quả là hét lên một câu rồi mặt mũi cô đỏ bừng.
Rõ ràng là Cố Cẩn Ngôn đã nói trúng tim đen của cô rồi.
Cố Cẩn Ngôn hơi buồn cười, bèn buông bàn tay đang giữ cằm cô ra:
Không ngờ là em còn ghen với cả mẹ mình... Em không ghen! Diên Vĩ cực lực biện giải:
Em không ghen mà! Không ghen thì là cái gì? Cố Cẩn Ngôn khoanh tay trước ngực nhìn cô bé mặt đỏ bừng.
- Em không ghen thật mà.
Diên Vĩ cũng thấy ghen với mẹ mình thì kì quá, mà cô cũng có ghen đâu. Cô nói:
- Em chỉ nghĩ anh đối xử tốt với em thế có phải là vì mẹ em không? Anh từng thích mẹ em đúng không?
Cố Cẩn Ngôn hơi nhức đầu.
Đúng là trước kia anh thích mẹ cô thật, bây giờ thì thích cô thôi, nhưng chuyện này anh không muốn thừa nhận.
Quan hệ thật là rối quá!
- Đó là chuyện quá khứ rồi...
Cố Cẩn Ngôn không biết phải giải thích với cô bé này ra sao nữa.
Giải thích thế nào cũng vẫn thấy quai quái làm sao ấy!
Cố Cẩn Ngôn anh sống non nửa đời người, sao tự nhiên lại rơi vào tay con bé này cơ chứ? Quan hệ của bọn họ bỗng trở nên éo le không chịu nổi, thế mà anh lại còn không muốn sửa lại cho đúng mới chết kìa!
- Anh yêu em là vì yêu mẹ của em sao?
Diên Vĩ nhìn anh với ánh mắt đau thương.
Cố Cẩn Ngôn gật đầu:
Đương nhiên! Nếu em không phải là con gái của Mộ Sở thì sao tôi lại phải chăm sóc em? Tôi có phải là thánh phụ đâu! Ý em không phải thế mà... Diên Vĩ nóng ruột giậm chân.
Cố Cẩn Ngôn vươn tay ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo cô vào trong lòng mình. Anh nhìn từ trên cao xuống, mà hơi ấm trong ánh mắt dường như nóng bỏng. Một lúc lâu sau, anh bỗng nói:
- Chẳng phải em muốn nghe tôi nói... tôi yêu em hay sao?
Diên Vĩ nghe vậy, hai má đỏ bừng lên, trái tim đập rộn ràng như trống đánh, mãi vẫn chẳng ngừng.