Em nói trước vụ Hoắc Thận là chuyện gì đi đã. Hoắc Thận? Diên Vĩ nghi hoặc.
Cố Cẩn Ngôn cau mày:
Không phải em nói với mẹ em người em yêu là Hoắc Thận sao? ... À, thì ra là chuyện này.
- Không phải em nói mà mẹ em tự hiểu lầm đó.
Thế là Diên Vĩ kể hết chuyện lúc đó ra cho Cố Cẩn Ngôn nghe:
- Thế nên mẹ em mới nghĩ người em yêu là Hoắc Thận, em cũng chẳng buồn giải thích, để mẹ em đỡ hỏi nhiều.
Nghe Diên Vĩ giải thích xong, vẻ mặt Cố Cẩn Ngôn mới dịu đi đôi chút. Anh nhìn cô thật sâu:
Chúng ta cứ trốn tránh thế cũng không phải cách hay, một ngày nào đó phải nói thật thôi. Vâng, em biết! Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi mà. Em sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với ba mẹ. Tôi không ép em, bao giờ em chuẩn bị xong rồi nói sau. Cố Cẩn Ngôn nói đoạn, nắm tay Diên Vĩ đi thẳng lên đỉnh núi:
Đưa tôi đi tham quan sân sau nhà em chút nào. Được nha! Nơi này là do ba mẹ em và ông bà nội cùng nhau tạo ra! Cây cỏ hoa lá đều là ba mẹ em trồng đấy, mất mấy tháng liền! Bao nhiêu hoa cỏ thế này mà đi tự trồng, Cố Cẩn Ngôn phục sự kiên nhẫn của hai vợ chồng họ sát đất luôn! Nếu là anh thì còn lâu anh mới làm.
Lúc ăn cơm, Mộ Sở hỏi Cố Cẩn Ngôn về chuyện của Hoắc Thận:
- Cẩn Ngôn à, cậu đã gặp thằng nhóc Hoắc Thận kia chưa? Nó thế nào hả? Đối xử với Diên Vĩ nhà mình tốt không?
Cố Cẩn Ngôn nhìn Diên Vĩ bên cạnh, mím môi, đáp:
Không rõ nữa. Cũng phải, con bé này yêu đương mà giấu cả cậu thì chắc cậu không biết người ta rồi. Thôi thôi, kệ chúng nó, cậu gắp nhiều vào! Thấy sao? Tay nghề của chị không thụt lùi chứ hả? Không những không lùi mà em thấy còn tiến xa nữa kia. Cố Cẩn Ngôn trò chuyện vui vẻ với Tần Mộ Sở, Diên Vĩ ngồi bên cạnh im lặng bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy khi mẹ cô hỏi câu kia, cô cảm thấy ánh mắt Cố Cẩn Ngôn phóng lên người mình buốt thấu cả xương.
Sau bữa cơm, Cố Cẩn Ngôn phải đi, cho dù Diên Vĩ không nỡ bao nhiêu thì cũng vẫn phải tiễn anh ra cửa.
Lúc vào nhà Diên Vĩ cứ như người mất hồn, rõ ràng anh vừa mới đi xong, thế mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.
- Sao thế con?
Thấy con gái ngồi ôm gối rầu rĩ trên sofa, Mộ Sở lại gần hỏi:
Vừa rồi còn vui vẻ mà, Cẩn Ngôn vừa đi con đã buồn rồi à? Sao? Không muốn chú đi hả? Đâu có! Diên Vĩ phản bác ngay lập tức, sau đó lại nhìn Tần Mộ Sở với vẻ chột dạ:
- Không muốn đâu mà không muốn! Thôi không nói cái này nữa nhé mẹ, con phải lên lầu làm bài tập đây!
Nói xong, Diên Vĩ quẳng gối ôm, rồi đứng lên chạy vèo lên lầu.
Mộ Sở nhìn dáng vẻ luốn cuống của con gái mà cau mày, trong lòng bỗng nổi lên một suy nghĩ đáng sợ...
Không thể nào! Không thể thế được!
Mộ Sở lắc đầu, muốn ném ý nghĩ kia đi, cô thì thào lẩm bẩm:
- Sao có thể như thế được? Cẩn Ngôn tuyệt đối không phải là người vô liêm sỉ như thế! Cho dù Đuôi Nhỏ không biết chừng mực nhưng Cố Cẩn Ngôn thì phải biết! Sao mình có thể nghĩ cậu ấy như vậy được chứ?
Mộ Sở thì thào tự thuyết phục mình, thế nhưng băn khoăn trong lòng không thể nào tan được.
Cô sẽ không nói chuyện này với chồng mình, vì sợ sẽ xảy ra tranh cãi không cần thiết, vạn nhất cô chỉ sợ bóng sợ gió thôi thì sao? Nếu làm to chuyện ra thì sợ là cô và Cố Cẩn Ngôn không thể làm bạn bè được nữa mất! Cho nên Mộ Sở không nói cho ai biết cả, chỉ lặng lẽ quan sát con mình.
Mộ Sở phát hiện ra khi nghe điện thoại Diên Vĩ rất hay tránh mặt họ, chỉ cần điện thoại vừa reo thì con bé đã lánh ra ban công hoặc về phòng mình.
Sau mấy lần, Mộ Sở không nhịn được nữa, bèn nói với cô:
Nghe điện thoại thôi mà con, sao phải trốn tít ra tận đó? Không phải là điện thoại Hoắc Thận gọi à? Không phải con tránh mà... Diên Vĩ hơi chột dạ che màn hình điện thoại đi.
Không phải Hoắc Thận gọi, mà là Cố Cẩn Ngôn.
Mộ Sở nhìn Diên Vĩ trốn tránh, ánh mắt tối hẳn đi pha chút sầu thương, một lúc lâu sau mới hồi thần.
- Con đi đi.
Diên Vĩ chỉ thấy ánh mắt của mẹ mình là lạ, như là thất vọng, như là tổn thương, lại nhiễm thêm mấy phần bất đắc dĩ.
Cô không biết cảm giác ấy là gì, chỉ biết rằng khi đối mặt với ánh mắt ấy thì như thể mình vừa phạm phải sai lầm gì to lớn lắm. Cô đau xót, cúp điện thoại đi.
Mộ Sở nhìn thấy động tác ấy:
Sao con lại cúp máy? Thôi, con không nghe nữa. Diên Vĩ lắc đầu, đút điện thoại vào túi áo rồi ngồi trở lại sofa.
Cô ôm gối ôm, gục đầu trên gối, khuôn mặt non nớt nhuốm vẻ âu sầu.
Mộ Sở nhìn con gái mình, mấy lần muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng cô cũng không hỏi ra lời.
Cô chỉ hi vọng hết thảy những điều này là do mình nghĩ nhiều thôi.
...
Nửa đêm, Lâu Tư Trầm ngủ được một giấc tỉnh lại thì phát hiện ra vợ mình còn đang ngồi ngẩn ra ở đầu giường. Hắn kinh ngạc, bèn vội vàng ngồi dậy rồi hỏi:
Sở Sở, em làm gì thế? Sao đêm hôm không ngủ mà lại ngồi thế này? Em không sao. Mộ Sở lắc đầu như người mất hồn.
- Sao thế?
Lâu Tư Trầm nhìn qua cũng biết vợ mình không ổn. Hắn vươn tay kéo cô vào lòng:
Từ khi Đuôi Nhỏ mắc bệnh thì em đã ngủ không ngon, cứ thế này không được đâu. Em xem, ba giờ sáng rồi em còn ngồi đây, muốn làm anh đau lòng ha sao? Tư Trầm... Mộ Sở ôm chặt lấy vòng eo của chồng mình, chôn đầu trong lồng ngực hắn mà thở dài thườn thượt:
- Con gái mình lớn rồi, không quản được, biết làm sao đây anh?
Nói xong, hai mắt cô đã đỏ hoe.
- Sao vậy? Con bé kia chọc giận em à?
Lâu Tư Trầm vỗ vai Tần Mộ Sở trấn an:
- Bây giờ nó cũng như bệnh nhân vậy, em chịu đựng một chút, nếu em không vui thì mai anh đưa em ra ngoài dạo mát giải sầu, được không?
Mộ Sở lắc đầu, bây giờ cô đâu có tâm tình mà dạo mát giải sầu cơ chứ.
- Có muốn nói anh nghe hai mẹ con có chuyện gì không?
Lâu Tư Trầm cúi đầu hỏi bà xã.
- Không, không có gì đâu!
Mộ Sở vội vàng lắc đầu:
- Không có việc gì lớn cả, em cảm thán thế thôi.
Tần Mộ Sở làm sao dám nói cho Lâu Tư Trầm biết chuyện này, huống hồ hết thảy chỉ là do cô suy đoán mà thôi.
- Tư Trầm, em nghĩ hay là mình cứ để Đuôi Nhỏ chuyển trường về đây đi.
Mộ Sở bỗng đề nghị.
- Hả?
Lâu Tư Trầm kinh ngạc:
Sao thế? Lúc trước anh bảo cho nó chuyển về em không chịu cơ mà, mãi anh mới đồng ý cho nó ở lại, em lại bắt nó quay về, có chuyện gì à? Em đừng giấu anh. Không có thật mà! Em chỉ cảm thấy bệnh tình của con bé không đơn giản như chúng ta tưởng. Bây giờ nó còn nhỏ, vừa mới lớn lên một chút, chúng ta phải nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho nó là trên hết! Nếu trong nước không được, phải đưa ra nước ngoài em cũng bằng lòng, cùng lắm thì em với nó cùng đi Mỹ thôi. Em nỡ để cho con bé đến tận Mỹ hả? Chẳng lẽ hôm nay con bé lại vào cửa hàng bách hóa... Không phải! Không phải, anh đừng nghĩ linh tinh! Mộ Sở vội vàng ngăn dòng suy nghĩ của chồng mình, chỉ sợ hắn sẽ hỏi thêm:
- Thôi, mình không nói chuyện này nữa, muộn lắm rồi, ngủ trước đã.
Thế nhưng Mộ Sở căn bản ngủ không yên.
- Người suy nghĩ nhiều là em.
Lâu Tư Trầm ôm bà xã vào lòng, lo lắng đặt lên trán cô một nụ hôn:
Hứa với anh, đừng nghĩ nữa, có gì thì sáng mai ngủ dậy rồi nghĩ tiếp, được không? ... Được. Quả thực người suy nghĩ linh tinh đúng là cô...
Đúng rồi! Chắc chắn là cô suy nghĩ vớ vẩn thôi!
Mộ Sở dụi đầu vào lòng chồng mình, nhắm mắt lại, cố ép bản thân đi vào giấc ngủ.
...
Cố Cẩn Ngôn tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa của mình với Diên Vĩ, dù công việc bận rộn tới mức nào, anh cũng sẽ dành ra mỗi tuần một ngày để đến thành phố S với cô, dù là lúc năm hết tết đến cũng không ngoại lệ.
- Kính coong, kính coong.
Tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Cố Cẩn Ngôn đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, anh đã thấy Diên Vĩ đứng bên ngoài, khóc nức nở.
Cố Cẩn Ngôn hoảng lên:
- Sao thế này? Xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc sưng mắt lên thế này?
Cố Cẩn Ngôn vội vàng kéo Diên Vĩ vào phòng rồi rút khăn tay lau nước mắt cho cô. Càng lau, nước mắt của cô gái nhỏ rơi càng dữ. Cô ngước đôi mắt ngấn lệ lên, nói với Cố Cẩn Ngôn:
- Cố Cẩn Ngôn, mẹ em bắt em đi Mỹ.
Cố Cẩn Ngôn sửng sốt.
Diên Vĩ thấy anh không nói lời nào thì sốt ruột lắm. Cô chôn cả người vào lòng anh, hai tay nắm chặt áo anh, vừa khóc vừa nói:
- Cố Cẩn Ngôn, em không muốn đi Mỹ đâu! Anh khuyên mẹ em đi, anh khuyên mẹ em đi được không? Nếu em đi Mỹ thì sẽ không thể gặp anh được nữa!
Lòng Cố Cẩn Ngôn như thắt lại. Anh kéo cô vào lòng mình, ôm chầm lấy:
- Không có sự cho phép của tôi, không một ai được đưa em đi!
Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn.
Cánh tay ôm Diên Vĩ siết chặt lại.
Diên Vĩ rúc đầu trong lòng anh mà khóc.
Trấn an Diên Vĩ xong, Cố Cẩn Ngôn gọi điện thoại cho Tần Mộ Sở, Diên Vĩ đứng bên cạnh anh, không dám thở mạnh.
Bởi vì bọn họ muốn ngả bài với ba mẹ cô!