Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 447: Chương 447




Anh thì nào thì lạnh nhạt như vậy với cô qua? Cho dù lúc trước từng từ chối cô, những cũng chưa từng thấy qua anh hung dữ như vậy với cô!

Tuy, Cố Cẩn Ngôn đối với việc cô bị tổn thương, lại trực tiếp coi như không thấy, thậm chí, ngay cả hành lý cũng không giúp cô mang vào bên trong ký túc xá,chỉ giúp cô để ở bên đường, cuối cùng, ngay cả một câu tạm biết cũng không nói với cô, thì đã lái xe, rời đi như vậy rồi!

Diên Vĩ đứng ở bên đường, nhìn hình bóng chiếc xe của anh ta, tiến thảng vào thẳng vào dòng xe, cô đột nhiên, không tự chủ mà đuổi theo chiếc xe, ngay cả hành lý bên vệ đường cũng không quan tâm:

- Cố Cẩn Ngôn!! Cố Cẩn Ngôn----

Cô một bên đuổi theo, một bên hét lên tên của anh ta, nước mắt như mưa mà rơi xuống, phút chốc đã làm nhòe hết mắt của cô, những chiếc xe trước mắt cũng biến trở nên mờ ảo đi.

- Cố Cẩn Ngôn—

Rõ ràng biết là bản thân mình sẽ không thể đuổi kịp được chiếc xe đó, nhưng Diên Vĩ vẫn cố chấp mà chạy xuyên qua dòng xe mà đuổi theo.

Bên tai vang đến những tiếng mắng chửi của những tài xế trên xe, nhưng cô dường như hoàn toàn không nghe được vậy, cô nắm chắc lấy điện thoại trong tay, kinh hoảng bất lực mà gọi điện thoại cho Cố Cẩn Ngôn, cô muốn cầu anh ở lại, muốn cầu anh đừng bỏ mặc cô không lo, nhưng mà, điện thoại gọi đi, nhưng trả lời cô chỉ có một giọng máy móc cứng nhắc:

- Số điên thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!

Cô gọi một lần, thì đầu dây bên kia lại vang lên âm thanh đó một lần!

Cô tiếp tục gọi đi, anh ta cũng tiếp tục không nghe máy!!

Lặp đi lặp lại, vẫn luôn không có hồi đáp!

Anh ta không muốn nghe điện thoại của cô!! Cho dù chỉ là một cuộc điện thoại cũng không!!

Cố Cẩn Ngôn đạp chân ga đến mức nhanh nhất, chiếc xe cứ như bay mà hướng về phía trước, anh ta dường như muốn dùng tốc độ để làm tê liệt đi tát cả cảm giác khó chịu và phiền nào trong tim, và tất cả nhưng nỗi đau xé nát tâm can của hắn.

Hôn lễ gặp qủy!! Thực sự, cái gì cũng không có!! Những thứ ở đây, đều chẳng qua là lời nói dối mà anh tự tạo nên mà thôi! Anh chẳng qua là hi vọng tiểu nha đầu có có thể sớm mà chết tâm đi.

Mà tối hôm qua, anh càng cố ý không đi đón cô, nhưng hôm nay anh cuối cùng cũng không thể kìm chặt trái tim muốn gặp cô của mình được, vừa mới áng sớm, thậm chí trời vẫn còn chưa sáng, anh đã trực tiếp điên cuồng mà lái xe đến nơi cô ở...

Thực ra, cũng chỉ vì để được gặp cô sớm một chút mà thôi!

Nhưng gặp được cô rồi thì làm sao? Kết quả, vẫn là... đẩy cô ra xa thôi!!

Anh cũng chỉ có thể đẩy cô ra xa! Không còn cách nào khác nữa!

- Két—

Một tiếng, Cố Cẩn Ngôn đạp mạnh phanh xed một cái, dùng xe lại bên vệ đường.

Anh ta phiền não mà rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, châm lên, rít mạnh một hơi thuốc, như là muốn dùng khói thuốc đè ép lên nỗi đau khổ bên trong tim mình, từng từng lớp lớp khói thuốc từ từ bay lên, che mờ đi đôi mắt đã sớm đỏ ửng của hắn, ngay lúc này, tràn ngập trong đầu anh chỉ có hình bóng đôi mắt đẫm lệ của tiểu nha đầu đó, còn có nụ cười của anh lúc đó, sự phẫn nộ của anh lúc đó...

Nghĩ rồi lại nghĩ, Cố Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy trước ngực mình càng đau thêm, anh khó chịu mà chau chặt mày, càng rít sâu hơn điếu thuốc ở trên tay, mùi vị của điếu thuốc cay đắng, mà phần cay đắng đó đi theo cổ họng mà xâm vào lục phủ ngũ tạng của anh ta.

Tiểu nha đầu đó vẫn còn nhỏ như vậy, tương lai của cô thậm chí còn rất nhiều sự lựa chọn khác nhau nữa! Làm sao mình có thể để cô lãng phí tìnhcảm, lãng phí thời gian của cô trên người mình được.

Vài ngày trược, kết quả kiểm tra của anh có, kết quả...

Cố Cẩn Ngôn rít một hơi thuốc, mùi vị của thuốc chậm rãi đọng trong cổ họng, khiếng hắn sặc nhịn không được mà ho lên vài tiếng.

Kết quả kiểm tra, anh mắc phải bệnh Wilson! Đây là một loại bệnh mới người bệnh phải tỉ lệ sống rất thấp, nó giống như ung thư, nhưng lại so với ung thư hiếm thấy hơn rất nhiều.

Đây cứ giống như là ông trời đang đùa giỡn với anh vậy! Chỉ là, đùa giỡn như thế này, cũng thực sự quá lố rồi!

Chẳng lẽ, đây là sự trừng phạt của ông trời giành cho anh? Nếu như là thật như vậy, anh hi vọng, sự trừng phạt này, một mình anh chịu đựng là được rồi!

..................................

Kể từ đó, hành vi trộm cắp của Diên Vĩ ngày càng nghiêm trọng hơn, cô dường như mỗi ngày đều chạy đến các trung tâm thương mại để lấy cắp đồ, hơn nữa, so với lúc trước còn khoa trương hơn nhiều, căn bản là không để ý đến là có bị người khác phát hiện hay không, cũng càng không để ý đến ánh mắt người bên cạnh nhìn mình ra sao!

Hoắc Thận cũng không chịu được nữa, lao tâm khổ cực mà khuyên Diên Vĩ:

- Quái vật nhỏ, chúng ta chơi đủ rồi, không chơi nữa, được không? túi cũng sắp đựng không hết rồi!

Nhưng Diên Vĩ dường như là không nghe thấy lời y vậy, vẫn cứ bỏ đồ vào trong túi của mình, đến cuối cùng, ngay cả khóa chống trộm cô cũng lười mà gỡ ra, cứ bỏ tất cả đồ vật vào trong túi mình.

Hoắc Thận biết, tiểu nha đầu này thực ra chính là cô ý, cô rõ ràng là đang tức giận chú Cố của cô, cô thậm chí là hi vọng bản thân mình có thể bị bắt vào đồn cảnh sát, nhưn vậy cô có thể thấy được sự quan tâm của người đàn ông kia đối với cô rồi!

Nhưng mà, loại khổ nhục kế này, thật sự hữu dụng sao? Hoắc Thận cực kì nghi ngờ.

- Quái vật nhỏ, em bây giờ đang trong giai đọan chữa trị, chúng ta không thể từ bỏ chính mình, em có hiểu không?

Hoắc Thận vẫn tốt bụng khuyên nhủ tiếp.

Diên Vĩ bỏ bao nhiêu đồ vào trong túi, thì Hoắc Thận bỏ bấy nhiêu ra ngoài lại:

- Chúng ta như vậy là đủ rồi, có được không?

Nhưng Diên Vĩ cũng không quan tâm, cô tiếp tục lấy, Hoắc Thận lại tiếp tục bỏ ra.

Cuối cùng, Diên Vĩ cuối cùng cũng bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, hơn nữa là trong tình trạnh Hoắc Thận hoàn toàn không biết gì cả mà bị bắt vào đó.

Hơn nữa, là bị bắt vào nửa đêm nửa hôm.

Bởi vì, Diên Vĩ cư nhiên lại vào đêm hôm khuya khoắc tự mình leo ra khỏi phòng ngủ, chạy ra khỏi trường đến một cửa hàng tiện ích, mở tủ bảo hiểm của người ta, ngay dưới camera, mà lấy mất hai vạn tệ hiện kim của của hàng!

Đây đại khái là sau khi cô mắc bệnh, đây là lần bị phát hiện nghiêm trọng nhất và cũng ác liệc nhất.

Lúc trước nhiều lắm cô chỉ đánh cắp đồ, không lấy tiền, nhưng lần này, cư nhiên lại lấy tiền!!

Diên Vĩ mặc nhiên mà ngồi trong đồn cảnh sát, sắc mặc không hoảng không loạn, dường như là một người vô tội chẳng có gì phải sợ cả.

Mà người lấy khẩu cũng cho cô vẫn là viên cảnh sát lần trước bắt cô vào đây, anh ta bất lực mà lắc đầu, cảm thán nói:

- Cô nói cô xem một tiểu nha đầu không biết là trong đầu nghĩ cái gì nữa? tình hình lần này so với lần trước còn ác liệc hơn! Lần trước, chỉ bị nhốt vài ngày trong cục, nhưng lần này lại không giống lần trước, trộm cắp hai vạn tệ hiện kim, tuy chỉ là phạm luật hình sự nhẹ, nhưng ít nhất cũng phải bị ba năm tù giam đó! cô nói xem, dù gì cô cũng là một sinh viên đại học đi? Làm việc như vậy có thích hợp không? làm sao mà lại có thể tự chôn vùi tương lai của mình như vậy được chứ? Hả?

Chú cảnh sát cứ như đang hận không thể biến thép thành gang.

- Chú cảnh sát.

Sau khi chú cảnh sát khổ lòng ảo não khuyên giải Diên Vĩ trước mặt, cuối cũng cũng ngẩng đầu lên, cô hỏi:

- Cháu có thể mượn điện thoại chú để gọi một cuộc điện thoại không?

Buổi tối cô ra ngoài quá gấp mà quên mang điện thoại theo.

Còn về những lời nói vừa nãy của viên cảnh sát, cô dường như một câu cũng không nghe.

Viên cảnh sát thở dài một hơi:

- Tiểu nha đầu này! Da môi của chú cũng muốn bị mòn rồi, con lại một chút phản ứng cũng không có.

Anh ta nói xong, thì đẩy cái điện thoại bàn trên bàn sang phía của Diên Vĩ:

Được rồi, gọi điện thoại cho người nhà của con đi! Cảm ơn! Diên Vĩ gật đầu cảm ơn, sau đó cầm lấy ống nghe của điện thoại, nhìn những phím số trên bàn, có hơi ngẩng người một chút, sau đó mới nhấn dãy số mà cô đã rất quen thuộc vào.

Anh ta không muốn nghe điên thoại của mình, vậy điện thoại lạ thì sao? Chắc là anh ta sẽ bắt máy nhỉ?

- Tút... Tút tút...

Điện thoại, reo lên một hồi.

- Alo.

Đầu dây bên kia, truyền đến một giọng nam trần thấp, là Cố Cẩn Ngôn!

- Ai vậy?

Giọng nói của anh ta vẫn dễ nghe như vậy, cho dù là có mang theo hơi buồn ngủ, Diên Vĩ vẫn cảm thấy là, âm thanh này chính là âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới.

Giọng nói quen thuộc đó, chạy vào bên trong tai của Diên Vĩ, cô chỉ cảm thấy tim chợt nhói lên, một lúc sau, hốc mắt cũng không tự chủ mà ướt đi.

- Cố Cẩn Ngôn, là tôi...

Diên Vĩ trả lời.

Trong điện thoại, rõ ràng là Cố Cẩn Ngôn đã ngẩng người ra vài giây, một hồi sau, anh ta hít một hơi nặng nề, Diên Vĩ cũng có thể nghe thấy âm thanh đó rất rõ ràng.

- Tìm tôi có việc gì?

Giọng nói của anh ta so với lúc nãy khàn đặc đi vài phần, thái độ của anh vẫn như cũ khiếng cho tim của người ta lạnh lẽo đi.

- Tôi đang ở đồn cảnh sát.

Diên Vĩ thành thật trả lời.

Cuộc gọi tiến vào trạng thái trầm mặc của cả hai người một hồi lâu.

Cố Cẩn Ngôn không nói chuyện, nhưng Diên Vĩ lại có thể cảm nhận được hơi lạnh từ người của anh ta toát ra, khiêng cho cô ngay cả hít thở thôi cũng cảm thấy có áp lực.

Anh ta không nói chuyện, Diên Vĩ chỉ có thể gượng ép mà tiếp tục nói:

- Tôi đã ăn cắp hai vạn tệ của cửa hàng tiện ích, bây giờ đang ở cục cảnh sát, cần người giám hộ...

Lời của Diên Vĩ, vẫn còn chưa nói hết, thì nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ‘tút tút tút –’, điện thoại hiển nhiên đã bị Cố Cẩn Ngôn ngắt.

Diên Vĩ ngẩng người, trong tim truywwfn đến một cảm gaics lạnh lẽo, bàn tay nhỏ đang cầm lấy ống nghe cũng lạnh cứng lại, nước mắt dường như có thể rơi xuống bất kì lúc nào.

Một hồi sau, cô mới đặt ống nghe lại chỗ cũ.

- Sao rồi? Người giám hộ của cô nói làm sao?

Đồng chí cảnh sát hỏi Diên Vĩ.

- Anh ấy sẽ đén.

Diên Vĩ khẳng định mà trả lời.

Đáy đôi mắt đỏ ửng tối lại, nhưng Diên Vĩ tin, anh ta nhất định sẽ đến! Anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô mà không quan tâm!

- Được, vậy chúng ta ghi lời khai trước!

Lời khai ghi được cỡ nửa tiếng, nhưng mà, trong cục vẫn không nhìn thấy hình dáng của Cố Cẩn Ngôn đâu.

Diên Vĩ dứt khoát ngồi ở cục cảnh sát chờ anh ta.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, không thấy anh ta.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn là không nhìn thấy anh ta.

Thậm chí, tiếng xe ở bên ngoài cũng chẳng có!

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cũng đã ba giờ đêm,người cảnh sát lấy lời khai của cô cũng không nhìn nỗi nữa rồi, bước đến gần cô:

- Tiểu nha đầu, chú thấy là con nên nghỉ ngơi một lúc đi! Giờ nay người giám hộ của con chắc cũng đã đi ngủ rồi, chắc mai sáng sẽ đến thôi!

Chú cảnh sát tốt bụng mang chăn gối đến cho Diên Vĩ, Diên Vĩ đón lấy, sau đó nói tiếng cảm ơn với anh ta.

Nhưng, cô vẫn ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, cuối đầu, không nói gì cả mà chờ đợi.

Mãi cho đến sắc trời chuyển sáng... cô vẫn không chờ được người đàn ông đó đến.

Cố Cẩn Ngôn, thật sự không đến!!

Thật sự không muốn tiếp tục quản chuyện của Tần Diên Vĩ cô nữa rồi!

Sáng sớm...

Cố Cẩn Ngôn không đến, nhưng mà Hoắc Thận lại đến!

Y ở trong cục cảnh sát nổi trận lôi đình:

- Cuối cùng giữ người lại 15 tiếng đồng hồ?! Hứ!! Cái người dựa vào cái gì mà giữ cô ấy lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.