Hoắc Thận bước qua bước lại bên trong cục cảnh sát, không ngừng gọi điện thoại cầu cứu ba y Hoắc Xuyên:
Ba, việc ở đây nhất định ba phải giúp con ra mặt, chỉ lần này, được không? Coi như là con trai của ba cầu xin ba đi! Sau này bất kể là chuyện gì, con cũng nghe theo ba hết, được không? Cô ấy thật sự vô tội mà! Ba cũng không nhìn xem cô ấy là con cái nhà ai, cô ấy thiếu mấy đồng tiền lẻ đó sao? Vâng! Con thừa nhận, cô ấy lấy tiền của người ta, nhưng mà cô ấy thật sự không phải có tâm tư đó đâu, bác sĩ nói cô ấy là do tâm lý nên tạo thành như vậy, cô ấy bây giờ vẫn đang tích cực phối hợp trị liệu đó! chúng ta có phải là ngay cả một người bệnh mà cũng xem thường sao? Hoắc Thận do qua cấp bách, trực tiếp chống đối với ba y trong điện thoại.
Đầu của Diên Vĩ càng cuối thấp hơn nữa, dường như đều giấu đầu mình vào trong cổ áo.
Cô biết Hoắc Thận tuyệt đối không muốn đem chuyện của cô mà nói ra như vậy, nhưng mà, so với nói cô là một đưa trộm cắp, Hoắc Thận nguyện ý thừa nhận cô là một người bị bệnh! Chí ít, như vậy nghe ra cô trong sạch hơn một chút, không phải sao?
Diên Vĩ biết, lần này là do cô quá tùy hứng, mới dẫn đến sự phiền phức này cho Hoắc Thận, chỉ là, trái tim mong đợi đó của cô, càng ngày lạnh lẽo hơn.
Thất vọng, từng chút từng chút tích lũy vào bên trong lòng ngực, đè ép vào đó khiếng cô dường như không thể hít thở nỗi.
Cô tưởng là, bất luận có muộn đến như thế nào, bất luận là người đàn ông đó đang làm gì, anh ta cũng nhất định sẽ đến ngay lặp tức mà giúp cô, nhưng mà, cuối cùng cũng không có!
Cả một đêm, gần mười tiếng đồng hồ cũng qua rồi, nhưng người đàn ông đó, cuối cùng cũng không xuất hiện!
Trái tim nhỏ của Diên Vĩ nhuốm lên một tầng sương lạnh, mà sự lạnh lẽo đó, trực tiếp khiếng cô lạnh từ đầu đến chân đi...
Lúc này Hoắc Thận đã ngắt điện thoại rồi, Diên Vĩ liền đứng dậy bước đến gần y:
- Hoắc Thận, anh không cần làm phiền đến ba của anh đâu, tôi gọi điện thoại cho ba mẹ của tôi, bảo bọn họ đến đây...
Diên Vĩ đã không còn cách nào khác nữa.
- Đừng gọi điện thoại cho ba mẹ của em nữa, nếu như bọn họ biết được, nếu không bắt em chuyển về trường cũ, thì cũng trực tiếp đưa em sang Mỹ thôi! Anh không muốn em đi đâu!
Bộ dáng Hoắc Thận dường như rất cấp bách, mi tâm nhíu lại, bàn tay đang cầm lấy điện thoại cũng nắm chặt hơn.
Diên Vĩ nghe thấy, đáy mắt ánh lên vài tia hoảng loạn, mi tâm ánh qua một vẻ đau đớn, một hồi sau, cô vẫn là đưa tay qua, cầm lấy điện thoại trong tay của Hoắc Thận, nghe giọng cầu hắn:
Cho tôi mượn... Quái vật nhỏ... Hoắc Thận không muốn, sau đó giấu điện thoại ra phía sau lưng.
- Hoắc Thận, mượn tôi...
Hốc mắt của Diên Vĩ, không biết từ lúc nào đã hiện lên một tầng sương mỏng, cô đưa tay ra sau lưng y lấy điện thoại.
Cuối cùng Hoắc Thận cũng buông điện thoại trong tay ra, đưa cho cô, chỉ thấp giọng cầu xin cô:
- Đừng đi sang Mỹ...
Bốn chữ, giống như một lời cầu xin hèn mọn.
Y không muốn cô đi sang Mỹ, không nỡ để cô sang Mỹ! Càng không muốn cách xa cô đến như vậy!!
Diên Vĩ nhìn y một cách cảm ơn:
- Cảm ơn.
Cô nói lời cảm ơn, rồi đón lấy điện thoại trong tay y, nước mắt bên trong hốc mắt cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà xông ra.
Diên Vĩ nhanh chóng lấy tay chùi đi, quay người, bước nhanh ra khỏi cửa, gọi điện thoại cho ba mình.
.............................
Lúc Cố Cẩn Ngôn được cảnh sát giao thông phát hiện, anh ta đã ngã người lên vô lăng, tiến sâu vào hôn mê.
Máu đỏ dường như nhuốm đầy vô lăng, cnahr tượng đó khiếng người ta nhìn thấy cũng nhói tim.
Lúc nửa đêm Diên Vĩ gọi cho anh ta, thực ra lúc đó anh ta không có ngủ, mà đang ở trong nhà vệ sinh cầm máu.
Mũi của anh ta, đang không ngừng mà chảy máu, lúc đó cũng đã chảy máu gần nửa giờ đồng hồ, làm thế nào cũng không cầm được, uống thuốc vào cũng không có tác đụng gì.
Anh vội vàng ngắt điện thoại của Diên vĩ, chỉ là bởi vì có một dòng máu nóng từ trong mũi anh xông ra, anh thiếu chút nữa là sặc thành tiếng, Cố Cẩn Ngôn chỉ sợ là Diên Vĩ nghe thấy âm thanh kì lạ gì ở bên này, cho nên, mới nhanh chóng mà ngắt điện thoại đi.
Thực ra, trước khi nhận được điện thoại của Diên vĩ, Cố Cẩn Ngôn dự định đi đến bệnh viện, dù sao máu cứ không cầm được, cũng là một vấn đề lớn, nhưng sau khi nhận được điện thoại của cô, hiển nhiên, Cố Cẩn Ngôn cũng không lo nhiều đến như vậy nữa.
Máu thậm chí còn chưa cầm lại được, chỉ nắm lấy một gọi bông y tế, và mang theo chìa khóa xe, trực tiếp chạy đến cục cảnh sát.
Suốt đường đi, máu nóng cứ không ngừng chảy ra từ mũi của anh, bông gòn cứ nhét vào một cái rồi lại một cái, bị máu thấm ướt cả, lại bị lấy ra thay vào một cái mới, bông y tế rất nhanh đã bị sử dụng hết, Cố Cẩn Ngôn cũng chỉ có thể sử dụng khăn giấy mà thay thế.
Thùng rác bên phía ghế phó lái, đầy ấp bông y tế và khăn giấy dính đầy máu tươi, cảnh tượng đó trông cực kì đau lòng.
Có lẽ, do mất máu quá nhiều, xe của Cố Cẩn Ngôn vẫn còn chưa kịp đến đồn cảnh sát, anh đã mê mang, xe trực tiếp đâm vào làn ngăn bên đường, mà dừng lại.
Mãi cho đến sang hôm sau mới được cảnh sát giao thông đi qua phát hiện, lúc đó mới nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.
Bên trong bệnh viện, cũng đã buổi chiều rồi.
Y ta bưng lấy khay thuốc đi vào phòng bệnh, thì nhìn thấy Cố Cần Ngôn đang bứt kim trên tay mình xuống, cô ta nhìn thấy thì gấp gáp la lên một tiếng, ngăn càn hành động đó của Cố Cẩn Ngôn:
- Thuốc vẫn còn đang được truyền đó! không thể tự ý tùy tiện mà bứt ra được!!
Nhưng Cố Cẩn Ngôn dường như chẳng nghe thấy lời nói của cô ta, nhấc tay lên, đem nhưng cây kim còn lại trên tay mình nhổ ra hết, vứt sang một bên, kéo chăn trên người ra, xuống giường bước ra bên ngoài.
Bước chân của anh, đi rất gấp gáp, hoàn toàn không để ý đến thân thể của mình đang trong tình trạng gì.
- Tiên sinh!!
Y tá gấp gấp gáp gáp đổi theo ra ngoài:
- Tiên sinh, hiện tại bây giờ anh không được đi!!
Cô ta ngăn Cố Cẩn Ngôn lại, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe, bước vào thang máy, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Cố Cẩn Ngôn đón taxi đi đến cục cảnh sát, anh ta lúc này, chỉ mặc một cái sơ mi mỏng, anh dùng tốc độ nhyanh nhất xông vào cục cảnh sát, nhìn quanh một vòng, chỉ nhìn thấy vài vị cảnh sát đang lấy khẩu cung và tội phạm tình nghi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Đuôi Nhỏ đâu.
- Ngài Cố?
Cố Cẩn Ngôn vừa xuất hiện thì viên cảnh sát lấy khẩu cũng của Diên Vĩ đã nhận ra anh.
Cố Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng quay sang đó, cũng nhận ra người cảnh sát đó:
Cảnh quan, có nhìn thấy cháu gái của tôi không? Tần Diên Vĩ sao? Cô ấy à, ở đây đợi anh cả đêm đó! Nghe thấy lời của cảnh sát, tim của Cố Cẩn Ngôn thắt lại:
Vậy cô bé đâu rồi? Sớm đã được ba mẹ của cô bé đón đi rồi! Cố Cẩn Ngôn ngẩng người:
Ba mẹ của cô bé đến rồi? Còn không phải sao? Ngồi máy bay trực tiếp từ C thành đến đây đó, còn nữa, ngài Hoắc Xuyên cũng đến. Cuối cùng cùng người quản lý của cửa hàng tiện ích nói chuyện riêng với nhau, còn đền bù thêm mấy vạn nữa! Cố Cẩn Ngôn hiểu rõ sau đó gật đầu:
- Tôi biết rồi, cảm ơn!
Cho nên, Mộ Sở và Lâu Tư Trầm lúc này cũng đã đến C thành rồi? Đến rồi cũng tốt! Cũng tốt...
- Ngài Cố, nhìn sắc mặt của anh không tốt, có phải là thân thể có chỗ nào không thích hợp không?
Ngay cả đồng chí cảnh sát cũng nhìn ra điểm khác biệt của Cố Cẩn Ngôn, liền hỏi một câu.
Cố Cẩn Ngôn liền lắc đầu:
Tôi không sao, nếu sự việc đã được giải quyết rồi, vậy tôi đi trước! Được! Sau khi Cố Cẩn Ngôn bước ra khỏi cục cảnh sát, thì đón một chiếc taxi, quay về bệnh viện.
Anh dựa lưng vào ghế, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhớ đến lời đảm bảo của mình với Lâu Tư Trầm và Mộ Sở lúc đó, còn nói là nhất định chăm sóc cô bé thật tốt, nhưng kết quả...
Cuối cùng anh cũng không chăm sóc tốt cho cô bé! Mà về sau cũng không biết là mình còn có cơ hội nào khác để chăm sóc cô bé nữa hay không!
Cố Cẩn Ngôn thở dài một hơi, chỉ cảm thấy trong lòng đè nén một cảm giác khóc chịu.
Anh cũng không gọi điện thoại cho Diên Vĩ, cũng không gọi một cuộc điện thoại nào cho Mộ Sở và Lâu Tư Trầm, anh nghĩ, cứ để việc này lặng lẽ mà trôi qua đi! Cứ coi như là anh chwua từng xuất hiện qua, cũng tốt!
Đối với anh là tốt, với cô cũng là tốt!
- Tiên sinh, mũi của anh chảy máu rồi!
Đột nhiên, tài xế la lên một tiếng.
Cố Cẩn Ngôn lúc này mới định thần lại, mở mắt lên, thì cảm thấy trong mũi mình có một mùi máu nồng đậm, anh khó chịu chau mày, cảm giác này cũng tệ quá đi, khiếng cho người ta cảm thấy gần như mình sắp chết đi vậy, anh không thích.
Tài xế liền lấy khăn giấy ở phía trước đưa cho anh, quan tâm mà hỏi một câu:
Tiên sinh, anh không sao chứ? Có phải là nóng trong người phải không? Ừ! Cố Cẩn Ngôn cười một cái, nhận lấy khăn giấy mà tài xế đưa cho, lau đi máu trên mũi mình:
- Trời quá khô rồi, dễ nóng trong người. Cảm ơn!
Cố Cẩn Ngôn lau sạch máu trên mũi mình, lại dựa người vào ghế, nhắm mắt lại.
Trong đầu của anh, lại không tự chủ mà nghĩ đến gương mặt trẻ con nhưng loại kiên cường của Diên Vĩ, anh khó chịu mà chau chặt mày lại.
Không biết lúc này, cô bé đó đang làm gì nữa, đối với việc trộm cắp tối hôm qua, có hay không khiếng cho bệnh tâm lý của cô càng thêm nghiêm trọng? Còn có ba mẹ cô bé, sẽ xử lý việc này như thế nào? Sẽ để cô bé tiếp tục ở lại đay, hay là bắt cô bé đó nhanh chóng chuyển về C thành, hay là trực tiếp đưa cô bé sang Mỹ?
Cố Cẩn Ngôn càng nghĩ trong lòng càng thấy khó chịu, một mặt anh vừa mong cô sẽ rời khỏi, đi đến C thành cũng tốt, đi đến Mỹ cũng chẳng sao! Nhưng trong lòng anh lại có một âm thanh đang kêu gọi khác...
Mà âm thanh đó rõ ràng chính là... hi vọng cô có thể ở lại!! Ở lại bên cạnh anh, đâu cũng không được đi!
....................
Diên Vĩ đi cùng ba mẹ mình đến ở khách sạn thuyền buồm bảy sao.
Lúc này, cô thả lòng hai chân mình xuống dưới giường, duy trì một tư thế, ngồi trên cái giường lớn trong phòng ngủ, ngồi cả ngày.
Cô không khóc, cũng không náo loạn, càng không nói chuyện, giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ đặt ngay đó vậy.
Diên Vĩ như vậy, thật khiếng cho Mộ Sở và Lâu Tư Trầm đứng ngồi không yên.
Từ trước đến nay, bọn họ có từng nhìn thấy bộ dạng thất thần như vậy của con gái mình bao giờ đâu?
Cho nê, lúc này hai người ở phòng khách khẩn trương mà bàn về việc của con gái mình, nhất thời thật sự cũng không biết phải làm sao mới là tốt nữa.
- Tư Trầm, hay là chúng ta để cho Diên Vĩ quay về S thành đi! Cứ để con bé ở C thành như vậy, em thật sự không an tâm, hơn nữa, bệnh của con bé... lại càng ngày càng nghiêm trọng rồi!
Mộ Sở nói xong thở dài một hơi nặng nề.
- Để con bé quay về, cũng là ý củ anh, nhưng mà, tiểu nha đầu đó đồng ý không? tính tình con bé cứ y chang như tính tình của em năm đó, nếu như là chuyện mà con bé đã quyết định rroif, ai khuyên can thì có tác dụng sao? Anh chỉ lo là nếu như con bé không chịu theo chúng ta quay về, chúng ta lại cưỡng ép con bé, e là....
Chuyện này thật sự khiếng cho người khác đau đầu!