Tần Diên Vỹ cầm lấy quần áo, đoạn cô chẳng nói lời cảm ơn mà vội chạy vào phòng thay đổ ở lầu một.
Chừng ba mươi phút sau, Diên Vỹ mới bước ra ngoài, Cố Cẩn Ngôn vừa nhìn đã sửng sốt vài giây.
Lúc này, cô mặc áo sơ mi màu trắng kết hợp với quần jean màu xanh biến, tóc dài được buộc cao lên. Nháy mắt Cố Cẩn Ngôn có ảo giác như trở về khoảng thời gian cô còn ngây thơ, hồn nhiên của ba năm trước.
Khi đó, cô vừa ngây thơ lại ngang bướng chạy đằng sau anh, luôn miệng gọi tên anh.
- Cố Cẩn Ngôn, Cố Cẩn Ngôn...
Vì anh, cô đã leo qua cổng trường học.
Thậm chí anh còn nhớ rất rõ, động tác nhanh nhẹn của Tần Diên Vỹ, còn mình thì đứng ngoài cửa, lo lắng cho cô.
Tối đó, cô cũng đã mặc bộ đồ này, nhưng bây giờ thì sao? Hôm nay cô lại mặc bộ đồ này, liệu cô có chịu làm mấy chuyện đó nữa không?
Nhớ lại mấy chuyện này, tim Cố Cẩn Ngôn như bị ai bóp nghẹn. Anh cúi đầu hút một hơi, nhưng muốn mượn khói thuốc dày đặc kia làm tê dại cảm giác đau trong lòng. Hiện giờ cô bé này đã không còn là cô gái bé nhỏ của năm xưa nữa rồi!
- Đi thôi!
Anh nói, đoạn dụi điếu thuốc vào gạt tàn rồi bước thẳng ra ngoài, không nhìn cô lấy một lần.
- Tôi tự kêu taxi về được rồi.
Tần Diên Vỹ vẫn đứng im ở đấy.
Cố Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn cô.
- Đưa con gái về nhà là quy tắc cơ bản của một quý ông.
Diên Vỹ nhếch môi đầy châm chọc.
- Một kẻ cưỡng hiếp người khác cũng xứng được gọi là quý ông à?
Dứt lời, Diên Vỹ cũng không dây dứa với anh mà bước tới cửa.
Lúc cô sắp lướt qua Cố Cẩn Ngôn, chợt anh lại ôm cô vào lòng.
Tần Diên Vỹ giật nảy mình, trong lòng lại ngạc nhiên. Cô ghé vào lòng anh, cổ họng nghẹn ứ lại, không thể thốt nên lời.
Cố Cẩn Ngôn ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên đầu cô rồi nhỏ giọng nỉ non:
- Mỗi quý ông sau khi cởi đồ ra đều giống như kẻ cưỡng hiếp hết!! Hơn nữa, giữa quý ông và tội phạm cưỡng hiếp thì phụ nữ lại thích người thứ hai hơn, mà Diên Vỹ em lại càng thích!! Bởi vì mỗi lần tôi thô bạo với em thì cơ thể lại hưng phấn nhất!
Cố Cẩn Ngôn nói vài câu mập mờ, khiến cho Tần Diên Vỹ đỏ hết cả mặt. Cô xấu hổ đầy anh ra.
- Đồ lưu manh, anh đừng hòng chạm vào tôi lần nữa!
Nhưng Cố Cẩn Ngôn lại không buông tay mà còn siết chặt lấy eo cô. Anh hít lấy hương thơm thoang thoảng vương trên tóc cô mới hài lòng, buông cô ra.
Tần Diên Vỹ lại cảm thấy phần eo nóng như thiêu đốt, khiên hai má cô đỏ bừng lên. May mà anh đã buông cô ra.
Diên Vỹ cố xua đi cảm giác kỳ lạ trong lòng và trên người cô, sau đó cô tới trước cửa thay giày.
Lại chẳng biết chú heo con mập mạp kia tới cạnh cô tự khi nào. Dường như nó nhận ra cô sắp rời khỏi đây, cứ cọ vào chân cô suốt, trong khi miệng lại cắn giày cô không chịu nhả ra.
Tần Diên Vỹ thấy thế thì hơi buồn cười.
Nhóc này chỉ là một con heo thật à? Trông nó thông minh đến dường này kia mà!
Cuối cùng cô không kiềm được mà khom lưng, bế heo nhỏ vào lòng mình, cô gãi gãi phần đầu nhỏ của nó rồi vờ nhíu mày tỏ vẻ tức giận, mà nói:
- Nhóc đang làm gì thế? Sao cái tốt cưng không học lại đi học mấy trò khốn nạn của người kia thế! Bộ cưng tưởng mấy cưng là trộm cướp à?
Trong lời cô còn có ẩn ý khác, Cố Cẩn Ngôn vừa nghe đã hiểu.
- Em đang nói ai thế hả?
Cố Cẩn Ngôn híp mắt lại, tỏ vẻ không cam lòng mà hỏi Tần Diên Vỹ.
Diên Vỹ liếc anh đầy hờ hững:
Tôi chỉ nói với con heo mà thôi! ... Cố Cẩn Ngôn bị cô làm cho nghẹn họng.
Anh nói không lại cô liền trút giận vào chú heo con trong lòng cô.
Nó chỉ là thú cưng mà thôi, nó có tư cách gì nằm trong lòng cô kia chư? Cố Cẩn Ngôn càng nghĩ càng thấy ghen tỵ.
Cố Cẩn Ngôn nhíu mày lại, túm “Đuôi Nhỏ” trong lòng Tần Diên Vỹ quăng ra ngoài, rồi đanh mặt lại quát:
- Đuôi Nhỏ, mày lăn xa một chút cho tao!
Đuôi Nhỏ?? Tần Diên Vỹ sửng sốt, ban đầu cô còn tưởng anh gọi mình, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại.
- Anh mới kêu nó là gì?
Diên Vỹ trợn mắt nhìn anh với vẻ khó tin.
- Đuôi Nhỏ ——
Dường như Cố Cẩn Ngôn chẳng phát hiện tên gọi này kỳ lạ ở chỗ nào, anh lặp lại một cách bình tĩnh.
Diên Vỹ tức xì khói.
- Anh dám lấy tên tôi đặt cho một con heo?
Cô rất khó chịu, lại chẳng thể làm gì anh được. Cô chỉ vào “Đuôi Nhỏ” rồi nói tiếp:
- Cố Cẩn Ngôn anh đúng là quá trẻ con!! Anh... anh phải đổi lại tên khác ngay lập tức!
Lấy tên cô đặt cho heo, chẳng phải đang sỉ nhục cô thì là gì đây?
Diên Vỹ tức tới đỏ cả mặt. Cố Cẩn Ngôn nhìn gò má trắng nõn của cô, ánh mắt tối đi, anh bỗng có xúc động muốn hôn lên đấy.
Mà Cố Cẩn Ngôn bây giờ đã thuộc về phái hành động.
Anh bất thình lình nghiêng đầu, hôn lên gò má mềm mại của Diên Vỹ.
Đôi môi mỏng lướt qua vành tóc mai của Tần Diên Vỹ, sau đó anh há miệng mút lấy vành tai của cô.
Cả người Tần Diên Vỹ lập tức cứng đờ ra.
Rõ ràng Tần Diên Vỹ muốn tránh khỏi sự mê hoặc của người đàn ông trước mặt, nhưng tay chân lại bất động như thể bị ếm bùa, chỉ mỗi tim cô đang đập loạn xạ.
Mỗi một nhịp đập lại khiến cô cảm thấy sợ hãi...
Cô sợ mình lại đắm chìm trong đó...
Chẳng biết Cố Cẩn Ngôn vòng tay qua eo từ khi nào, anh hôn mút vành tai Diên Vỹ rồi lướt qua má hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô. Ngay lúc bọn họ chạm môi nhau thì cô sực tỉnh lại, cô chống tay lên ngực anh rồi nói:
- Anh... làm gì thế?
Trong mắt Tần Diên Vỹ hiện lên vẻ bối rối, ngại ngùng, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập.
Cố Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Diên Vỹ hồi lâu, sau đó anh nhếch môi, khàn giọng nói:
- Giở trò lưu manh!
Dứt lời, Cố Cẩn Ngôn nắm lấy hai tay cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
- Ưm..ưm...
Diên Vỹ giãy giụa kháng nghị trong lòng anh, môi lưỡi né tránh sự đòi hỏi của anh nhưng chẳng có tác dụng.
Căn bản Cố Cẩn Ngôn giở trò lưu manh tới mức cứng lên. Tới bây giờ anh vẫn còn lưu luyến cảm giác thỏa mãn sau khi làm với cô, anh bèn đè cô lên của rồi ra sức hôn lấy cô.
Anh vừa mút mát môi cô vừa khản giọng nói:
- Tôi vẫn muốn nữa—
Gì cơ?!! Tần Diên Vỹ trợn mắt lên, cô thở dốc, cổ gắng đẩy anh ra.
Đừng... đừng mà... Cho tôi nhé! Dường như sau khi gặp Tần Diên Vỹ, Cố Cẩn Ngôn không thể kiềm chế được dục vọng của mình cứ như nước tràn bờ đê vậy. Hình như vừa nhìn thấy cô, trong đầu anh chỉ toàn chuyện này mà thôi.
Anh cảm giác bản thân đã trúng phải bùa mê của cô gái này rồi!
- Diên Vỹ thỏa mãn tôi đi...
Anh khàn giọng, đoạn kéo tay cô để trong quần mình mà chẳng để cô có cơ hội chống cự.
- Hơ——
Diên Vỹ thở hổn hển.
Trời ạ!! Sao người này lại làm như thế...
Chẳng phải bọn họ mới làm à?
- Đừng mà!! Cố Cẩn Ngôn, tôi không muốn!!
Diên Vỹ chống cự, vội vàng túm lấy bàn tay đang suồng sã của anh.
- Tần Diên Vỹ. Hôm nay thân thể tôi có phản ứng với em, em nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi! Ít nhất em phải thỏa mãn tôi chứ!
Cố Cẩn Ngôn tựa trán lên trán cô, khản giọng nói:
- Làm bạn tình của tôi!!
Giọng điệu bá đạo chẳng cho phép cô từ chôi, nhưng thật ra trong đầu anh chỉ nghĩ tới câu này...
Tình yêu được sinh ra từ trên giường!!
Làm tình càng nhiều thì mới yêu được!!
Còn cô thì sao? Liệu cô bé này có thể yêu anh thêm lần nữa hay không?
Diên Vỹ nghe thấy thế thì tức tới đỏ cả mặt.
- Anh có biết bây giờ anh đang nói gì không hả?
Cô thật không dám tin vào tai mình, thế mà Cố Cẩn Ngôn lại có thể thốt ra một câu tồi tệ như thế.
Giọng Tần Diên Vỹ run lên vì giận, nhưng đáp lại cô là nụ hôn sâu của Cố Cẩn Ngôn. Anh không ngừng hôn mút môi mọng của cô rồi buông ra, sau đó lại liếm mút tiếp. Cứ nhiều lần như thế khiến hô hấp của cô trở nên hỗn loạn.
Cả người Tần Diên Vỹ lập tức bị Cố Cẩn Ngôn đè lên cửa, không thể cử động được!
- Cố... Cố Cẩn Ngôn!
Diên Vỹ cố gắng giãy giụa nhưng lại không thể thoát ra được.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng Tần Diên Vỹ chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Cố Cẩn Ngôn bế thốc lên, tựa lưng vào cửa.
Diên Vỹ hít sâu một hơi đầy bất lực, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, cô trừng Cố Cẩn Ngôn đầy tức giận:
- Cố Cẩn Ngôn, anh muốn tôi ghét anh thật sao?