Diên Vỹ hít sâu một hơi đầy bất lực, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, cô trừng Cố Cẩn Ngôn đầy tức giận:
- Cố Cẩn Ngôn, anh muốn tôi ghét anh thật sao?
Cố Cẩn Ngôn đang đè Tần Diên Vỹ lên cửa nghe thấy thế thì khựng lại, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt lệ của cô, ánh mắt tối đi...
Ngay sau đó, anh lại hôn lên môi Diên Vỹ, ép cô hé miệng ra. Kế đó anh lại thúc hông một cái...
Nếu không phải tối nay chị Lý trở về bất thình lình, Tần Diên Vỹ cảm giác có lẽ người đàn ông này làm cô cả đêm mất...
...
Ngoài cửa vang lên giọng nói khó hiểu của chị Lý.
Cậu chủ? Sao lại không mở cửa được nhỉ? Khóa bên trong à? Cậu chủ? Diên Vỹ cứng đờ ra, thân thể mềm mại của cô bị Cố Cẩn Ngôn ép chặt lên cửa.
Tên khốn khiếp này!! Rốt cuộc thì khi nào anh mới chịu tha cho cô đây?
Dường như chị Lý đứng ngoài của đã hiểu ra điều gì.
- Được rồi, tôi cũng không gấp lắm. Cậu chủ cứ làm việc trước đi, tôi chờ ở bên ngoài là được rồi.
Sau khi hai người họ vội sửa sang lại quần áo, Tần Diên Vỹ ngồi trên ghế salon, ôm chú heo con cùng tên cô vào lòng.
Lúc này, cô đỏ hết cả mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Còn Cố Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cầm thú đúng là cầm thú! Chắc anh đã quen làm mấy trò này rồi nhỉ?
Tần Diên Vỹ thầm nghĩ trong lòng, chẳng hiểu sao cô lại thấy ghen tỵ.
Mấy năm nay, Cố Cẩn Ngôn đã ngủ với bao nhiêu cô gái rồi?
Lúc chị Lý mở cửa bước vào phòng, chị ta vừa nhìn thấy Tần Diên Vỹ ngồi trong phòng khách thì bỗng mừng rỡ nói:
Cô chủ nhỏ?? Là cô thật ư? Chị Lý. Tần Diên Vỹ vội đứng dậy, chào hỏi một cách lễ phép.
- Nào nào! Để chị Lý ngắm thử xem nào. Đã lâu không gặp, cô cũng trưởng thành hơn rồi, càng lúc càng đẹp ra đúng không cậu chủ?!
Chị Lý vẫn không quên hỏi Cố Cẩn Ngôn ở đằng sau cô.
Cố Cẩn Ngôn chỉ nhếch môi cười như không cười, nhưng hình như anh cũng đồng ý với lời nói của chị Lý.
Thấy Cố Cẩn Ngôn như thế, Diên Vỹ lại có phần ngại ngùng.
Chị Lý rất vui mừng, kích động mà ngắm Tần Diên Vỹ từ đầu tới chân mấy lần. Lúc nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ cô, chị Lý chỉ cười cười tỏ vẻ đã hiểu, cho nên chị ta cũng không hỏi nhiều.
- Mấy năm nay cô sống thế nào?
Chị Lý hỏi cô.
- Tốt lắm!
Tần Diên Vỹ vội đáp lời:
- Tôi sống ở nước ngoài tốt lắm.
Cố Cẩn Ngôn đang ngồi hút thuốc nghe thấy Diên Vỹ nói như thế, anh không nhịn được nhíu mày lại, liếc cô với ánh mắt đầy ẩn ý rồi lại cúi đầu hút thuốc.
Vậy thì tốt rồi, xem cô kìa, gầy thế này... Con gái tới một độ tuổi nhất định sẽ gầy đi mà. Nhưng cũng đâu nhất định phải thế, có điều cô thế nào cũng đẹp hết! Chị Lý khen ngợi Diên Vỹ, trong mắt chị ta, cho dù cô thế nào cũng đẹp.
Diên Vỹ lại tán gẫu dăm ba câu với chị Lý, đoạn cô nhìn vào đồng hồ thạch anh treo trên tường.
- Chị Lý à. Giờ cũng đã trễ lắm rồi, tôi phải về đây!
Diên Vỹ nói xong, cô thả “Đuôi Nhỏ” xuống ghế salon.
- Đi bây giờ à?
Trong mắt chị Lý ánh lên vẻ sốt ruột, chị ta quay đầu nhìn thoáng qua Cố Cẩn Ngôn ở đằng sau rồi nháy mắt ra hiệu với anh, ý anh giữ người lại. Nhưng anh lại chẳng có chút phản ứng, chị Lý vội hỏi:
Cô chủ nhỏ à, tôi thấy chi bằng tối nay cô cứ ở lại đây cho rồi! Khó khăn lắm mới gặp lại cô thì cô lại đi rồi, tôi không đành lòng! Chị Lý, sau này tôi sẽ ở hẳn trong nước luôn, chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên mà. Đúng rồi... Bỗng Tần Diên Vỹ như sực nhớ ra chuyện gì, cô cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng trên người mình rồi nói:
- Cảm ơn chị đã giữ mấy bộ đồ của tôi lại!
Chị Lý nghe thấy thế thì sững người ra. Đoạn chị ta nghiêng đầu nhìn Cố Cẩn Ngôn với ánh mắt nghi ngờ, mà anh cũng ngước mắt nhìn chị ta ra hiệu. Chị Lý vừa nhìn thì hiểu ý anh, có điều...
Chị Lý thu hồi tầm mắt lại, cười nói với Tần Diên Vỹ:
- Cô chủ nhỏ hiểu làm rồi. Chuyện này chẳng liên quan tới tôi đâu, do cậu chủ muốn giữ lại nó. Hơn nữa đồ đạc của cô...