Chị Lý thu hồi tầm mắt lại, cười nói với Tần Diên Vỹ:
Cô chủ nhỏ hiểu làm rồi. Chuyện này chẳng liên quan tới tôi đâu, do cậu chủ muốn giữ lại nó. Hơn nữa đồ đạc của cô... Tần Diên Vỹ! Chị Lý chưa kịp nói hết câu thì Cố Cẩn Ngôn đã ngắt lời chị ta. Đoạn anh dụi tắt điếu thuốc rồi kéo Diên Vỹ đi ra ngoài.
- Đi thôi, để tôi đưa em về!
Diên Vỹ bị Cố Cẩn Ngôn kéo ra ngoài.
Cô không nhịn được hỏi anh:
- Anh đã giữ mấy bộ đồ của tôi lại sao?
Cố Cẩn Ngôn im lặng không đáp, anh chỉ nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, vội bước vào gara trong tầng hầm.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô mềm mại như bông, chẳng qua lại có phần ấm áp dễ chịu, khiến Cố Cẩn Ngôn vô thức nắm chặt lấy tay cô.
- Anh không nói gì tức là đồng ý rồi.
Thấy Cố Cẩn Ngôn không đáp, Diên Vỹ lại nói tiếp.
Cố Cẩn Ngôn chỉ quay đầu lại, liếc cô một cái rồi nói:
Là tôi giữ lại đấy thì sao hả? Tại sao? Diên Vỹ hỏi tiếp.
- Sao là sao chứ?
Cố Cẩn Ngôn nhướng mày, vờ ra vẻ khó hiểu.
- Sao lại anh vẫn còn giữ đồ tôi? Anh có thể vứt đi mà.
Cố Cẩn Ngôn nhếch môi, cười một cách lơ đãng. Anh hỏi ngược lại cô:
- Vậy em nghĩ là gì hả? Chẳng qua tôi chỉ giữ lại mấy bộ đồ thôi, cần lý do đặc biệt gì sao? Hay là em muốn có lý do gì đó à?
Diên Vỹ bị hỏi tới nghẹn họng không trả lời được.
Đúng thế! Chẳng qua chỉ giữ lại mấy bộ đồ thôi mà, cô chờ mong điều gì kia chứ? Diên Vỹ cảm thấy bản thân thật đáng buồn cười.
- Thế em nghĩ là không đành lòng hay là lời nhắn gì đây? Hay là kỷ niệm?
Cố Cẩn Ngôn cười nhạo nói:
Em thấy em đáng để tôi làm nhiều việc như thế sao? ... Diên Vỹ nhíu mày, hất tay anh ra với vẻ không vui.
- Tôi không có ý này!
Cố Cẩn Ngôn mỉm cười, anh chẳng để ý tới sự tức giận của cô mà mở cửa xe. Anh ngồi vào ghế lái trước, sau đó nói với Tần Diên Vỹ còn đứng ở bên ngoài:
- Bà cô à, mau lên xe đi! Em đừng nghĩ bậy bạ, chẳng qua tôi chỉ giữ mấy bộ đồ giùm em thôi. Chẳng qua tôi cảm thấy mình chẳng có quyền vứt đồ em đi. Nếu em không thích, vứt hay tặng người khác đều tùy em!
Giọng điệu Cố Cẩn Ngôn ung dung, tùy tiện khiến cho trái tim Diên Vỹ đau nhói.
Cô vừa mong chờ gì hả? Cô thật khờ khạo mà! Trong lòng biết rõ không nên mong chờ gì hết, nhưng lại không kiềm được mà mong đợi. Lúc này trong lòng cô tràn ngập sự mất mác, ánh mắt cũng trở nên u ám.
- Đứng ngây ra đấy làm gì hả? Em không muốn về à?
Thấy Tần Diên Vỹ vẫn ngây người đứng đó, Cố Cẩn Ngôn lại thúc giục nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ phức tạp, tối đi vài phần.
Sau đó Tần Diên Vỹ mới sực tỉnh lại, rồi lên xe.
Dọc dường, hai người đều im lặng không nói lời nào. Tần Diên Vỹ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, còn Cố Cẩn Ngôn thì tập trung lái xe, bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh tới cùng cực.
Cuối cùng Diên Vỹ là người phá vỡ sự yên tĩnh này.
- Hôm tôi đính hôn, có phải anh đã sắp xếp bản giao hưởng trên quảng trường đúng không?
Thật ra cô đã muốn hỏi chuyện này từ lâu rồi nhưng vẫn không mở miệng được.
Gương mặt Cố Cẩn Ngôn vẫn thản nhiên như cũ, anh chỉ liếc cô một cách hờ hững qua kính chiếu hậu rồi đáp:
- Em thích món quà mừng lễ đính hôn ấy không?
Cô không ngờ Cố Cẩn Ngôn lại trả lời thằng thắn như thế.
Cô cứ tưởng bản nhạc ấy, lời ca ấy mang ý nghĩa đặc biệt với hai người họ...
Cô đã tưởng rằng anh cũng nghĩ giống cô!
Nhưng hôm nay nhìn lại, thì ra cô đã nghĩ nhiều rồi! Có lẽ anh chỉ cảm thấy bài hát này rất hay thôi nhỉ?
Chợt Tần Diên Vỹ cảm thấy buổn bực như thể có mười tảng đá đè nặng trong lòng mình, khiến cô thở không nổi. Đoạn cô quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Chẳng ra sao cả, còn kém hơn đống trang sức mà Hoắc Thận tặng cho tôi nữa!
Dường như Cố Cẩn Ngôn chẳng hề để ý tới lời đánh giá của cô, anh chỉ nhếch môi cười gượng:
- Nếu cô gái nào cũng phù phiếm như cô thì tốt quá rồi!
Thế thì anh không cần phải tốn công dụ dỗ cô nữa!
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa nhà họ Lâu.
Tần Diên Vỹ vừa xuống xe, cô chẳng thèm chào hỏi với người đàn ông trong xe thì đã xách túi, vội vàng chạy vào nhà.
Diên Vỹ không ngờ tới giờ này, mẹ cô vẫn còn thức chờ cô.
- Đuôi Nhỏ, sao trễ thế này con mới về nhà hả? Mẹ gọi điện cho con cũng không được, hại mẹ lo lắng cả đêm!
Mộ Sở thấy con gái về nhà mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Tần Diên Vỹ mới lấy điện thoại trong túi ra xem. Quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ!
Chẳng biết điện thoại cô bị tắt âm từ khi nào nữa.
Xin lỗi mẹ, con không nghe thấy chuông điện thoại. Được rồi, về nhà an toàn thì tốt rồi. Con mau lên lầu rửa mặt rồi đi ngủ đi! Trễ lắm rồi đấy. Tần Mộ Sở hối thúc cô.
- Dạ! Vậy mẹ cũng ngủ sớm đi nhé!
Diên Vỹ nói xong thì vội lên lầu, bây giờ cô chỉ muốn về phòng tắm rửa mà thôi.
- Đuôi Nhỏ!
Nhưng Tần Diên Vỹ vẫn chưa kịp lên lầu thì bị mẹ cô gọi lại.
- Dạ?
Diên Vỹ quay đầu lại nhìn mẹ mình.
- Ai mới đưa con về thế?
Mộ Sở hỏi cô, rồi nhíu mày nhìn áo sơ mi trắng trên người cô.
Mẹ nhớ lúc con ra ngoài đâu có mặc bộ này. ... Vẫn bị mẹ cô phát hiện ra rồi.
Ngay sau đó, Tần Mộ Sở cũng nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ Diên Vỹ, cô sầm mặt xuống.
Tần Diên Vỹ cảm giác được tầm mắt nóng rực của mẹ cô trên cổ mình, cô lập tức trở nên luống cuống, vội xoay nguời đi, cố che giấu nó.
- Mẹ à, con mệt rồi. Con về phòng ngủ đây...
Diên Vỹ muốn chạy trốn nhưng Tần Mộ Sở sao lại tha cho cô chứ?
- Khi nãy ai đưa con về hả? Chú Cố của con à?
Phải nói mẹ cô đoán chuẩn ghê.
- Mẹ ơi con...
Diên Vỹ cứ “con” hồi lâu lại chẳng thể nói tiếp.
Mộ Sở thở dài, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng, cô nói với vẻ rốt ruột:
Rốt cuộc con đang nghĩ gì thế? Bây giờ con đã đính hôn rồi đấy, con sắp kết hôn với người khác rồi, đừng dây dưa với người đàn ông khác nữa. Con hiểu chưa? Hơn nữa chú Cố con cũng không còn trẻ, con đừng trì hoãn chú ấy nữa! ... Sao cô lại không hiểu mấy lời này của mẹ cô kia chứ?
Diên Vỹ cắn môi đáp:
- Mẹ, con biết rồi... Con đảm bảo với mẹ, đây là lần cuối cùng.
Cô đã từng nói, tối này là đêm cuối cùng của bọn họ! Sau này bọn họ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa!!
Mộ Sở nói với vẻ bất đắc dĩ:
Sở Mặc là một đứa bé ngoan, con đừng phụ lòng nó. Nếu hai đứa đã quyết định ở cạnh nhau thì không được hai lòng, có biết không? ... Con biết rồi ạ. Diên Vỹ gật đầu một cách nghiêm túc. Tuy giữa cô và Trần Sở Mặc chỉ là một cuộc thỏa thuận nhưng trong lòng cô vẫn thấy hổ thẹn.
Cho dù ra sao thì cô vẫn phải giữ mình trong sạch!
Con biết thì tốt rồi, mau nghỉ ngơi đi! Dạ! Diên Vỹ gật đầu đáp.
- Về cổ con thì..
Mộ Sở chỉ vào cổ mình, ra hiệu với Diên Vỹ rồi nói:
Con lấy khăn nóng đắp một hồi sẽ nhanh hết.. Ồ, cảm ơn mẹ! Diên Vỹ che mấy dấu hôn trên cổ mình rồi chạy vụt lên lầu.
Tần Mộ Sở nhìn theo bóng lưng của con gái mà thở dài.
Đúng là nghiệt duyên mà!
Sau khi Diên Vỹ vào phòng, cô liền vứt túi sang một góc rồi nằm bẹp trên giường. Bây giờ cả người đều đau nhức, rã rời.
Trên môi cô vẫn vương mùi thuốc lá xen lẫn hương vị đàn ông. Nó không biến mất mà thấm vào lòng cô.
Lý trí nói cho cô biết cô nên chén ghét, bài xích hương vị của Cố Cẩn Ngôn. Thế nhưng lòng cô lại không nhịn được mà xốn xang trước nó, khiến suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn...
Dáng vẻ của anh càng hiện rõ trong đầu cô!
Cho dù anh tốt hay xấu, hay anh chỉ giở trò lưu manh với cô, hết thảy đều khắc sâu vào đầu cô. Càng lúc càng rõ ràng, càng rõ lại càng nhớ, mà càng nhớ thì lòng cô lại càng buồn bực.
Cô biết mình không nên nghĩ tới anh nữa nhưng suy nghĩ lại không theo ý cô.
Bỗng, trong đầu cô lóe lên gương mặt ấm áp, điềm tĩnh của Trần Sở Mặc, cảm xúc lòng cô thoắt cái càng hỗn loạn.
- A ——
Tần Diên Vỹ vùi đầu vào chăn đầy bực bội.
Được! Cô không nên dây dưa mập ờ với tên khốn khiếp Cố Cẩn Ngôn nữa! Năm đó anh đã không cần cô, chẳng lẽ bây giờ cô lại chịu làm đồ chơi của anh sao? Hơn nữa Tần Diên Vỹ à, cô nên nhớ cô đã có hôn ước rồi đấy! Dù không có thì cô vẫn phải giữ khoảng cách an toàn với tên khốn Cố Cẩn Ngôn kia!!
Sau này cô chẳng còn liên quan gì tới anh nữa!!
Chuyện tối này thì cứ xem như bị chó cắn là được rồi, đúng không?
Không! Phải nói là cầm thú!!
Cô chỉ bị cầm thú cắn thôi!!
Tối nay Diên Vỹ nhất định sẽ mất ngủ.
Cô nằm lỳ trên giường, lăn tới lăn lui tới tận bốn giờ sáng, lúc đó cô mới thấy buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Nào ngờ, khó khăn lắm cô mới ngủ được, thế mà trong mơ lại toàn dáng vẻ của người đàn ông kia, cô không thể thoát khỏi anh được!
Mãi tới sáng hôm sau, cô nghĩ ngợi thêm một hồi, ngồi ngây trên giường hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại.